Cả đêm Niệm Thần bị đối xử như một cái gối ôm, đổi được tấm lòng từ bi của Hoắc Cảnh Sâm vào ngày hôm sau.
Lúc đó, sắc trời sáng trưng, Niệm Thần tỉnh lại thì tim đập mạnh mẽ, khuôn
mặt ngủ say trước mặt khiến người ta có cảm giác ấm áp kì lạ.
Nhưng dù cảm giác này có kì diệu thế nào, Niệm Thần toàn thân vô cùng đau đớn tê dại không chịu nổi, cả đêm không cử động, chân dài của Hoắc Cảnh Sâm vây chặt lấy cô, dường như tư thế ngủ này duy trì cả đêm, lúc này không khó chịu mới là lạ, sau một hồi oán trách thầm lặng trong lòng thì Niệm Thần bắt đầu không yên, nhẹ nhàng di chuyển thân thể từ trong khuỷu tay Hoắc Cảnh Sâm ra.
Mà thực ra tư thế mập mờ thế này còn bởi vì
tối hôm qua người nào đó ngủ không hề yên tĩnh, trời mới biết Hoắc Cảnh
Sâm thật sự chưa từng gặp người nào tướng ngủ xấu như thế, tần số đạp
chăn dường như mười phút một lần, hơn nữa bởi vì cô giãy giụa thì thuốc
mỡ đã bôi sẽ bị cô làm trôi hết, nên về sau Hoắc Cảnh Sâm cũng đè lên
người cô, vì vậy mới có tư thế thế này.
Hoắc Cảnh Sâm luôn ngủ
không sâu hơn nữa mỗi ngày đều tỉnh dậy vào khoảng thời điểm này, thật
ra thì lúc Niệm Thần hoàn toàn tỉnh lại hắn cũng đã tỉnh rồi, nhưng sáng sớm mà không trêu đùa người nào đó một chút thì hắn cảm thấy thật đáng
tiếc cho không khí mờ ám lúc này.
Hoắc Cảnh Sâm hiển nhiên đã tìm được cách trêu chọc người phụ nữ bên cạnh, trêu đùa Mộ tiểu thư, a,
đúng rồi, ngàn vạn lần không được quy Mộ tiểu thư cùng với những người
phụ nữ khác, nói cho cùng thì tiếp xúc nhiều cô đã thoát khỏi cảnh giới
của người thường.
10 phút sau, Niệm Thần giãy giụa hiển nhiên
không hiệu quả là bao, cánh tay Hoắc Cảnh Sâm dường như đã bị cố định,
mặc cho Niệm Thần lay mạnh nhẹ như thế nào cũng không nhúc nhích, thậm
chí một cái chân còn đột nhiên gác lên, trong lúc khóc không ra nước mắt Niệm Thần quyết định ngừng giãy giụa
Trong nháy mắt Niệm Thần cảm thấy cõi đời này thật không có chuyện gì bi ai hơn chuyện ngủ cùng Hoắc Cảnh Sâm.
Sau khi yên tĩnh một chút thì Niệm Thần cũng thật sự khó chịu, lúc này mặc
dù gần khuôn mặt yêu nghiệt này trong gang tấc cũng chẳng còn tâm tình
để quan sát, vì sao không xuất hiện cảnh trong phim thần tượng nữ chính
hoa si nhìn chằm chằm nam chính lúc ngủ sau đó nam chính đột nhiên tỉnh
lại, tiếp theo bởi sáng sớm mà hormone nam tính lập tức tăng cao, vì thế xảy ra cảnh tượng XX rồi OO.
Nói một chút, việc sáng sớm hormone tăng cao là thực sự, cho nên bởi vì
Niệm Thần ngơ ngác một hồi, thân thể Hoắc Cảnh Sâm có phản ứng từ từ
tỉnh lại, hơn nữa thần sắc bất động đem ** cách xa Niệm Thần một chút,
đôi mắt sắc sảo từ từ mở ra, không hề có cảm giác mơ màng như vừa ngủ
dậy.
"Mộ tiểu thư buổi sáng tốt lành."
Hoắc Cảnh Sâm chào
hỏi rất lịch sự, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong, cực kỳ tao nhã mê người, nhưng cũng chỉ là một gã lưu manh, đối mặt với một báu
vật như Niệm Thần, hắn có thể ưu nhã bao lâu? Nhìn Hoắc Cảnh Sâm một
chút thì biết.
"Mộ tiểu thư, sáng sớm đã vội vã muốn được ôm ấp yêu thương?"
Sáng sớm, âm thanh của Hoắc Cảnh Sâm không tự chủ hơi khàn khàn, vẫn có từ
tính đáng chết như cũ, vẫn rất cảm động như cũ, Niệm Thần rõ ràng cảm
thấy tim mình trong nháy mắt mềm ra, mặc dù lúc này ý tứ trong lời nói
của Hoắc Cảnh Sâm nghe thế nào cũng đáng đánh đòn.
Niệm Thần hướng về cái gối không hề có chút hình tượng khiến người ta khinh thường:
"Đúng vậy, đúng vậy a, vậy thì Hoắc tiên sinh nhận tôi đi, như vậy cả đời tôi sẽ không phải lo ăn lo uống nữa."
Khóe môi Hoắc Cảnh Sâm không tự chủ nhếch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chừng lòng bàn tay của Niệm Thần hoàn toàn lọt vào trong mắt hắn, trong cánh tay,
khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, gần trong gang tấc, Niệm
Thần thậm chí có thể đếm được lông mi của Hoắc Cảnh:
"Lời nói này của Mộ tiểu thư là thật lòng? Nếu thật sự như vậy thì tôi tất nhiên sẽ tận tâm đáp ứng."
Khóe miệng Niệm Thần run rẩy, người đàn ông này giọng nói thật sự rất mê
hoặc, cô suýt nữa đã không cầm lòng nổi mà nhào tới rồi, kinh nghiệm
xương máu nói cho cô biết, nhiều lần vào thời điểm sáng sớm mờ ám, Hoắc Cảnh Sâm, loại sinh vật này, tiểu yêu tinh chưa đắc đạo như cô không
nên động vào là tốt nhất.
Cho nên, Mộ tiểu thư cười gượng hai
tiếng sau đó rất có khí tiết giãy giụa mạnh hơn, có lẽ Hoắc Cảnh Sâm căn bản cũng không có ý tiến thêm một bước, lần này Niệm Thần rất nhanh
chóng thoát được.
"A, đúng rồi, hôm qua chẳng phải anh muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối sao? Tôi đi chuẩn bị."
Nói xong Niệm Thần lập tức nhảy xuống giường, mở cửa phòng, từ từ xuống nhà.
Mà lúc này Mộ tiểu thư đang chột dạ không phát hiện ra những điểm không
thích hợp, ví dụ như, tối hôm qua cô rõ ràng không mặc gì mà sáng nay đã khoác trên người bộ áo ngủ vàng nhạt, hay là, tối hôm qua rõ ràng chỉ
có một cái thảm lông che kín cơ thể cũng là vấn đề, tại sao sáng nay đã
biến thành một cái giường với chăn ấm áp, hơn nữa là, tối hôm qua cô rõ
ràng đã khóa kín cửa mà hôm nay cô chỉ đẩy nhẹ cửa đã mở ra.
Dĩ
nhiên, tất cả những chuyện này có thể coi như việc tự nhiên giữa người
yêu, nhàn hạ thoải mái, thư giãn thể xác và tinh thần, nhưng sau một số
việc phát sinh thì Mộ tiểu thư đột nhiên cảm thấy buổi sáng nay đúng là
một cảnh cẩu huyết không ai chấp nhận được.
Âu phục đen của nhà thiết kế Italy nổi tiếng, cắt may điêu luyện, mang
theo một chút phù phiếm, lộ ra vẻ dã tính đẹp đẽ, cộng thêm nụ cười ở
khóe miệng, bộ Âu phục cao quý cũng chỉ có thể trở thành món trang sức
không đáng kể.
Niệm Thần nghĩ lúc này đổi lại là người phụ nữ
khác, ảo tưởng đến cảnh Hoắc Cảnh Sâm không mặc quần áo, được rồi, Mộ
tiểu thư lại nghịch ngợm tà ác rồi.
Có câu nói thiên tài và kẻ
điên chỉ kém nhau một chút, mà tài nấu nướng vô cùng thần kỳ của Mộ tiểu thư đã thành công chứng minh điều này, chuẩn bị chút thức ăn mà cô có
thể phá hủy cả phòng bếp, nhưng lại tự mình mày mò, cháo nấu ra có thể
ngang với cấp bậc siêu sao, Mộ tiểu thư thậm chí có ý nghĩ sau này thất
nghiệp, sẽ mở tiệm cháo nuôi sống con trai mình.
Nhiệt độ thích
hợp, Hoắc Cảnh Sâm liên tiếp uống sạch hai bát cháo, vẻ mặt chán ghét
nhìn ly sữa tươi, ly chất lỏng màu trắng kia khiến hắn cảm thấy buồn
nôn:
"Mộ tiểu thư, tôi nhớ đã nói tôi ghét cái này, cà phê của tôi đâu?"
Đúng vậy, Hoắc Cảnh Sâm có thói quen, ghét sữa tươi, hơn nữa độ chán ghét đã lên tới chán ghét tất cả mọi thứ liên quan đến sữa, có lần Niệm Thần
thật sự rất nghi ngờ người này lớn lên như thế nào, hắn thích cà phê,
điểm này hoàn toàn có thể khiến Niệm Thần căm thù đến tận xương tuỷ,
người này một ngày làm việc suốt, hơn nữa bắt đầu từ buổi sáng, thậm chí cơm có thể không ăn, nhưng cà phê lại không thể không uống.
Niệm Thần theo bản năng cau mày, không ngẩng đầu trực tiếp nói một câu căn bản chưa được đại não kiểm tra:
"Sáng sớm uống cà phê sẽ tổn thương cơ thể, dạ dày anh vốn không tốt."
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng Niệm Thần liền hối hận, bọn họ có nửa xu quan hệ sao, cô quan tâm hắn như vậy làm cái gì?
Không khí trong nháy mắt dường như không đúng lắm, thời điểm Niệm Thần run
run buông chén đũa xuống ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt cười như không
cười của Hoắc Cảnh Sâm, Niệm Thần theo bản năng lần nữa mở miệng giải
thích:
"A, tôi thay mặt lợi ích của toàn bộ công ty mà suy nghĩ,
phải biết rằng nếu giám đốc ngã bệnh, mọi người lấy đâu ra tiền ăn cơm
đúng không?"
Còn có câu gọi là vì họa được phúc, lúc Mộ tiểu thư
đối mặt với Hoắc Cảnh Sâm 30 giây, nghĩ rằng có phải mình nói sai cái gì rồi không thì Hoắc Cảnh Sâm lên tiếng:
"Ừ, việc này trái lại Mộ
tiểu thư đã nhắc nhở tôi, vì công ty suy nghĩ, bộ dạng này của cô thật
sự tổn hại đến hình tượng công ty."
Dừng một chút, Hoắc Cảnh Sâm nhìn một bên mặt của Niệm, có thể bởi vì đã bôi thuốc, một bên mặt đã
bớt sưng, nhưng vùng da bị móng tay Mộ Vũ Tây phá hủy có lẽ để khôi phục thì còn cần mấy ngày nữa.
Niệm Thần thấp thỏm, gã này chỉ nói
một nửa, không phải bởi vì vết thương nhỏ trên mặt cô mà sa thải cô chứ? Dù thế nào thì vết thương này của cô cũng tính vào tai nạn lao động mà?
" Hoắc Cảnh Sâm, nhiều nhất thì tôi nghỉ phép mấy ngày, không cần lương...."
Niệm Thần nghĩ rằng ít nhất như vậy Hoắc Cảnh Sâm cũng sẽ đuổi cô đi, vậy
thì sau này cô biết tìm việc ở đâu? Tuy nhiên cấp trên biến đổi khó
lường.
Hồi lâu, Hoắc Cảnh Sâm khẽ cười một tiếng, cổ họng phát ra âm tiết đơn giản:
"A, Mộ tiểu thư thì ra suy nghĩ vì lợi ích công ty như vậy? Tôi rất vinh
hạnh khi có nhân viên như cô, vốn tôi muốn cho cô nghỉ có lương, nếu Mộ
tiểu thư không cần thì thôi, luôn hoan nghênh cô trở lại đi làm."
Nói xong Hoắc Cảnh Sâm đứng lên, dáng vẻ thật vui vẻ, thậm chí buổi sáng
này, Hoắc Cảnh Sâm mặt không đổi sắc trước mặt Niệm Thần uống ly chất
lỏng hắn ghét nhất, một ly sữa tươi uống vào, dường như cũng không khó
khăn như trong tưởng tượng.
". . . . . ."
Hoắc Cảnh Sâm anh ta cố ý! Chờ xem!
Mà thực sự, câu nói ngầm vì họa được phúc trong buổi sáng nay hoàn toàn có thể lý giải, phúc ở sau họa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT