Có thêm một em trai
đồng nghĩa với việc có thêm người để bắt nạt, nhưng lúc đó đối với Tây
Hàn thì hai chữ ‘em trai’ nghiễm nhiên trở thành cụm từ ác mộng, được
vậy, nếu bạn không hiểu tại sao, tôi chỉ có thể nói, thân, bạn không đọc hai chương vừa rồi sao?
Phòng tắm kia cực kỳ hiển nhiên là do
Hoắc Thần Viễn gây ra, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn có một phẩm chất đáng quý
là mặt dày cùng tinh thần Tiểu Cường (gián ý ạ ) đánh hoài không chết
Khi bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn mặc bộ quần áo ướt nhẹp chạy từ phòng tắm ra đến phòng Mộ Tây Hàn thì cửa đã khóa trái, Mộ Tây Hàn đang gọi video với
Hách Liên Thần.
"Anh trai ~ cậu lại bỏ rơi em trai ruột thị để nói chuyện với Hách Liên Thần này không phải là có điểm **?"
Lúc âm thanh mở cửa của Hoắc Thần Viễn từ sau lưng truyền tới thì sống lưng Tây Hàn cứng ngắc, sau đó hóa đá trong nháy mắt, xoay người, che màn
hình máy tính:
"Hoắc Thần Viễn, em đi vào kiểu gì thế hả?"
Còn cả việc vừa rồi cậu đã khóa kỹ cửa phòng và cả cửa phòng tắm nữa.
Hoắc Thần Viễn cười tự hào, hất cằm lên, hướng về phía ống kính máy vi tính vui vẻ cười một tiếng:
"Hi, chú Hách Liên Thần tốt nhất, cháu ở đây có hơi nhớ chú đó."
Chào hỏi xong thì bạn nhỏ mới vênh mặt móc ra một chùm chìa khóa:
"Là do Hách Liên Thần làm được? Anh có muốn một cái không? Vạn năng đó ~ nghe nói ngay cả tủ sắt ngân hàng cũng có thể mở được."
Giờ phút này, sống lưng Tây Hàn run lên đương nhiên không ngừng, thậm chí
còn cả Hách Liên Thần đang vô lo vô nghĩ uống cà phê nói chuyện trên
trời với Mộ Tây Hàn.
"Phốc ——"
Ngụm cà phê vừa vào miệng lập tức bị phun ra ngoài, tay chân luống cuống,
Tây Hàn loáng thoáng nghe thấy một tiếng kêu, sau đó Hách Liên Thần lầm
bầm lầu bầu một lúc:
"Mộ Tây Hàn, tiểu tử này có xấu hổ hay
không, cháu thế mà cùng Hoắc Thần Viễn ** ở cùng một chỗ, đại gia, đó là tiếng Hoắc Thần Viễn rồi, đúng vậy đi, My¬ God! Lão tử ra ngồi góc
tường đi nghỉ đây."
Tiếng nói vừa ngừng, thời điểm Tây Hàn tỉnh
lại cũng là lúc hình ảnh trên màn hình lóe lên một cái, Hách Liên Thần
biến mất không thấy gì nữa, Tây Hàn nhìn thời gian logout, mẹ nó! Tốc độ này, có phải còn muốn nhanh chóng hơn nữa?! Chuyện quan trọng vừa rồi
cậu mới chỉ nói được một nửa đấy.
"Hoắc Thần Viễn, em cố ý hả?"
Tây Hàn đè nén lồng ngực đang chuẩn bị bùng nổi của mình, rồi sau đó hổn hển tố cáo.
"Oa a, anh cũng biết Hách Liên Thần, em đã nói với anh rồi, em cũng biết,
thật sự chúng ta rất có duyên, nhưng sao em chưa từng gặp anh lần nào?
Em thỉnh thoảng tìm chú ấy chơi đùa, mang theo BOA đi đánh nhau với chú
ấy, mỗi lần chú ấy đều không đánh lại BOA của em, ưhm, có vẻ là do ba em rất cường hãn."
Hoắc Thần Viễn vẫn mặc bộ quần áo ướt nhẹp, ngồi trên chiếu không hề để ý, căn bản không nghe câu nói của Tây Hàn có ý
gì, trần thuật mấy chuyện mình cho là đáng tự hào.
"Hoắc Thần Viễn, rốt cuộc em muốn làm gì?"
Tây Hàn cảm thấy bất lực, vì sao thời điểm đối mặt người em trai này cậu luôn bất lực như thế,
quy tội ‘ hai ’ cái chữ này, người bình thường trong miệng nói ra một
câu em mang chó nhà em đi đánh nhau với người khác sao?
"Em nói
này, lần sau chúng ta cùng đi ‘ Mạn ’ chơi, bọn họ gần đây nghiên cứu ra loại vũ khí nhẹ nào đó em đã đợi rất lâu, ừ, cứ quyết định như vậy, lúc nào đó chúng ta cùng nhau hành động, người không biết, quỷ không hay
thuận tay mang về."
Hoắc Thần Viễn vẫn tự thoại như cũ, tiếng nói vừa ngừng thì hít mũi một cái sau đó rất bất lịch sự hắt hơi một cái rõ to:
"Anh, em lạnh."
Cậu nhóc co rúm cơ thể ôm đầu gối ngồi trên đất, quần áo trên người thậm
chí còn ướt chèm nhẹp nhỏ từng giọt nước, bộ dáng đáng thương tội nghiệp khiến bạn Tây Hàn thật hi vọng tên nhóc này đang giả vờ.
Sau ba phút tên nhóc nào đó đã kiên cường, cùng tinh thần Tiểu Cường yêu cầu thành công Tây Hàn cống hiến một bộ áo ngủ khác
Kế tiếp bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn rất thành công thay quần áo sạch sẽ rồi
nhảy lên chiếm giường của Tây Hàn, tiếp tục thành công cướp đoạt chăn
của Tây Hàn.
"Hoắc Thần Viễn, em trở về nhà lập tức cho anh!"
Bạn Tây Hàn rốt cuộc đã bộc phát.
Nhưng giờ phút này bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn đã cuộn tròn mình trong chăn chỉ để lộ ra cái đầu với đôi mắt mở to, vừa nhìn đã thấy đáng thương, tố cáo
bạn nhỏ Tây Hàn vô tình:
"Anh đưa áo ngủ cho em, ý rõ ràng như vậy mà sao bây giờ lại hung dữ với em?"
". . . . . ."
Cậu chỉ thuận tay cơ mà, nếu lúc ấy đưa tay vào trong ngăn kéo kéo ra một
mảnh đạn thì cậu cũng không do dự ném vào người Hoắc Thần Viễn.
Lần này bạn nhỏ Tây Hàn thật sự rất lo lắng, cậu không nói chuyện với tiểu
tử này nữa, cậu là người bình thường, không so đo với người bị bệnh thần kinh!
Vì vậy sau một hồi phẫn hận, bạn nhỏ Tây Hàn quả quyết cầm máy tính của
mình lên, không thèm liếc Hoắc Thần Viễn sau lưng một cái, đi ra ngoài,
cậu muốn ra ngoài vẽ vòng tròn nguyền rủa tên trời đánh này cả đêm gặp
ác mộng.
***
Sau nửa giờ, đến khi đoán Hoắc Thần Viễn hẳn đã ngủ thiếp đi, lúc này Tây Hàn mới ôm qua máy vi tính vào một gian phòng khác.
Đăng nhập vào hệ thống lần nữa, Hách Liên Thần vẫn không ở đây, dạo quanh
mọt vòng, sau đó cùng nhau nói bậy hơn nửa canh giờ (một canh giờ = 2
tiếng đồng hồ), lúc Mộ Tây Hàn đang vô cùng buồn ngủ thì điện thoại di
động vang lên, màn hình hiện ba chữ Hách Liên Thần.
Tây Hàn tắt
máy vi tính, rồi sau đó mới nghe điện thoại, nhưng không đợi cậu mở
miệng, đầu điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng gầm thét của Hách Liên Thần:
"Mẹ nó! Mộ Tây Hàn nhà ngươi nửa đêm còn ở chung với tiểu tử Hoắc Thần Viễn kia? Có xấu hổ hay không hả? Sức chịu đựng của trái tim lão nhân gia ta đây rất yếu, hơn nửa đêm thật sự không chịu nổi loại kích thích này,
còn nữa nhà ngươi chuyển lời Hoắc Thần Viễn, khiến hắn biết, mấy ngày
gần đây, không ít người muốn bắt cóc nó, hơn nữa lai lịch đều không đơn
giản!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT