Tiểu Mỹ hầu hạ Mặc Ngưng Sơ ăn sáng, thấy nàng chảy nhiều mồ hôi liền đỡ nàng đi ra suối nước nóng ngoài trời để tắm rửa.
Lúc Mặc Ngưng Sơ tắm không thích có người khác xung quanh, Tiểu Mỹ tính toán thời gian, chuẩn bị đi ra hậu viện lấy chút cánh hoa khô, muốn dùng phương pháp Mặc Ngưng Sơ dạy làm chút tinh dầu thiên nhiên cho nàng, mà lúc này, cửa liền có tiếng vang, Tiểu Mỹ chạy đến cửa cung vừa thấy, vẫn là những tiểu cung tỳ ở Ngự Thiện Phòng hằng ngày bưng đồ ăn đến Ngưng Lộ Cung. Các nàng đứng ở trước cửa, thấy Tiểu Mỹ đi ra, đồng loạt bước lên "Tiểu Mỹ tỷ tỷ, hoàng thượng đưa cho nương nương mỗi cung một ít đông trùng hạ thảo thượng đẳng, cần chủ tớ các cung đến lĩnh, chủ sổ thúc giục đã lâu, Tiểu Mỹ tỷ tỷ mau theo chúng tiểu nhân, bằng không trì hoãn quản sự lại bị mắng."
Tiểu Mỹ nhiều ngày nay cũng đã quen với các nàng, lại nghe đi lấy này nọ cho Mặc Ngưng Sơ, cũng không nghĩ nhiều, buông đồ đang cầm trong tay, liến đi theo các nàng.
Ngự Lâm Quân ở cửa không để ý, bọn họ được lệnh bảo vệ tòa cung này, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào, trông nom Ngưng Phi nương nương. Lúc này chỉ là một tiểu cung nữ đi ra ngoài, cần đi nội thị giám lấy đồ, trong hậu cung là chuyện rất bình thường, cũng không lo ngại.
Tiểu Mỹ vừa đi vừa ngắm, đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi Ngưng Lộ Cung, hành lang của hoàng thất xa hoa khí phái, lớn hơn gấp bội so với Tể Tướng phủ, một tòa rồi đến một tòa cung điện san sát nối tiếp nhau, cách một đoạn đường lại có một cột đá to lớn cao vô cùng, trên cột đá có một tầng viền vàng, điêu khắc long phượng diễn châu, ánh mặt trời chiếu xuống, kim quang sáng láng, trông rất huy hoàng.
Mỗi một cung điện đều có tên riêng, vừa mới đi ngang qua Giáng Vân điện, Dao Quang điện, Ngưng Lộ điện... Cũng không biết vị hoàng đế kia đang ở đâu, không biết có ở trong một nơi đẹp như Ngưng Lộ Điện như vậy hay không.
Nàng nhìn ngây ngốc, ánh mắt dừng lại ở Nhu Tuyết điện cách đó không xa, chỉ cảm thấy minh bài kia thật quá rõ ràng, tên tuy dễ nghe, nhưng lại cảm thấy tử khí cứng ngắc, không có cảm giác thoải mái.
Nàng không chủ ý đi đến phía trước, vài tiểu cung nữ cúi đầu nháy mắt với nhau, sau đó đột nhiên chạy trốn ở một lối rẻ ngoặc, tiếp theo đó lại xuất hiện vài tên thái giám mỏ nhọn, trước sau trái phải bỗng chốc bao vây Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ sửng sốt, chỉ một cái chớp mắt, liền lập tức hiểu được tình hình của mình hiện nay là như thế nào.
Quay đầu muốn chạy trốn, thân hình nàng lại to như vậy, như một trái banh tròn xoe uy thế vô cùng, chỉ trong vài cái lắc người đã phá tan được vòng vây của mấy tên thái giám gầy ngăn cản phía trước, co cẳng chạy, nhưng hai chân quá nặng, chạy không được vài bước liền bị đuổi theo, vài người đồng loạt nhào đến đè nàng lại, không chút nhân nhượng để nàng phản khác, một cước đá nàng té xuống đất, đè tứ chi lại "Con lợn này mạnh quá đi, lại cực kỳ giảo hoạt, không thể để cho ả chạy thoát"
Tiểu Mỹ ra sức giãy dụa, muốn kêu cứu, nhưng yết hầu lại không phát ra âm thanh gì, nàng rất lo cho Mặc Ngưng Sơ. Nếu bản thân bị bắt, vậy tiểu thư chỉ sợ cũng sẽ gặp bất lợi.
Nhưng những người đó làm sao cho nàng cơ hội chạy thoát lần nữa, thình lình lấy một khối vải, thô lỗ nhét vào trong miệng nàng, sau đó lại lấy dây thừng không biết ở đâu ra trói tay chân nàng lại. Vài tên thái giám đồng loạt dùng sức nâng nàng lên, ẩn nấp theo tường viện, đi vào đúng cái nơi nàng cảm thấy không thoải mái kia - Nhu Tuyết Điện.
Một mạch bị khiêng đi, bị ném vào trong một phòng củi hẻo lánh, một lão ma ma chờ ở đây đã lâu sờ vào một cái nút trên tường, sau đó bên cạnh nhanh chóng xuất hiện một tầng hầm.
Đi xuống cầu thang hẹp vô cùng, bọn thái giám khiêng Tiểu Mỹ rất khó di chuyển, sau đó cởi dây trói bỏ lại Tiểu Mỹ. Thân hình nàng nằm trên nền đá lạnh như băng, lăn xuống từng bậc từng bậc một, vô cùng chật vật, rốt cuộc cũng lăn đến trên đất, trán và mũi Tiểu Mỹ đều bị chảy máu, yết hầu có mùi tanh kịch liệt quay cuồng, toàn thân đều như bị nứt ra, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn. Nhưng trên đỉnh đầu, người khác đều cười nhạo vì bộ dáng hiện tại của nàng, mơ hồ trong lúc đó còn nghe được "Ngưng Phi nương nương kia xem ra thật sự không được sủng, hoàng thượng vậy mà chỉ ban cho nàng một cung tỳ xấu xí mập mạp như thế...", "lần này lại đắc tội Quý Phi nương nương, thật đáng đời..."
Năm ngón tay Tiểu Mỹ bị trói co rút lại, gắt gao ngẩng đầu, hai tròng mắt quật cường phẫn nộ trừng lên phía trên.
Vài tên thái giám bị trừng mắt rụt lại, ngay sau đó, bọn họ khom người tránh ra, một lão ma ma đỡ một bàn tay trắng nõn như mỡ đông từ từ đi tới.
Đôi mắt đen của Tiểu Mỹ thấy được một nữ tử ung dung đi đến, thân khoác sa y trắng như tuyết, bước chân lay động cao quý lung linh, trên mũi giày trang trí hoa cỏ xinh đẹp, dẫm xuống thềm đá nàng vừa mới lăn xuống, tiêu sái bước xuống từng bậc từng bậc.
Khuôn mặt của ả xinh đẹp, nhưng nụ cười của ả lại lạnh thấu xương, tầm mắt dừng trên người Tiểu Mỹ, tỏa ra tia sáng vô cùng nham hiểm.
"Ngươi chính là người hầu bên cạnh tiện nhân kia? Rõ là... cùng với heo có gì khác nhau?" Nữ tử nhìn nàng đầy khinh miệt, cửa tầng hầm đóng lại, lão ma ma cười xòa "Quý phi nương nương nói đúng lắm, nên đánh con heo này." Lại giúp ả lấy một tấm nệm êm, để ả ngồi trên ghế quý phi duy nhất trong tầng hầm.
Tiểu Mỹ mới giật mình nhớ tới, ngày đó Phong Nhược Lan đến Mặc phủ, miệng nói là có một tỷ tỷ trong cung làm Quý Phi.
Hôm đó, các ả đã muốn gây chuyện bất lợi với tiểu thư, hiện tại tiểu thư vừa mới vào cung, ả đã khẩn cấp vội vã ra tay như vậy sao?
"Ngươi tên Tiểu Mỹ?" Nữ tử cúi đầu nhìn Tiểu Mỹ đang chật vật trên đất, trong giọng nói không hề ấm áp "Ngươi chính là người hầu bên cạnh tiểu tiện nhân kia?"
Ngay lập tức Tiểu Mỹ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ả.
"Còn ngang ngược?" Phong Nhu Tuyết nở nụ cười, trong tay, cũng đã lấy roi của ma ma đưa tới, từ từ đứng dậy, đi tới bên cạnh Tiểu Mỹ, từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng điệu lành lạnh "Nếu ngươi ngoan ngoãn nói với ta, Ngưng phi nương nương nhà ngươi cất giấu bí mật gì, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, còn không thì..."
-------------------------
Mặc Ngưng Sơ nhắm mắt hồi lâu trong nước suối ấm áp, bản thân liền đứng lên, hong khô tóc ướt, quấn vào một tầng sa mỏng, để chân trần đi ra ngoài, đi tới sảnh chính, không có người. Lại chạy tới hậu viện, cũng không có người như trước.
Trong lòng Mặc Ngưng Sơ hiện lên một dự cảm bất hảo, đứng trong cung điện trống trải, từng giọt nước nhỏ xuống theo tóc, trong lòng nàng tóe lên một ngọn sóng bất an vĩ đại.