Lân Xuyên đứng ở trong ánh mặt trời màu vàng, hồ nước xanh bên cạnh gợn sóng lăn tăn, hắn mặc áo màu xanh dương nhạt, tựa hồ cũng chỉ có một mình hắn, thong thả mà đi tới bên cạnh nàng.

"Ngươi, ngươi đến làm gì?" Mặc Ngưng Sơ nhìn nam nhân xuất quỷ nhập thần này, không hiểu sao lại cảm thấy sợ cực kỳ.

"Không đến. . . Chẳng lẽ lại ngồi chờ quả đào ngu xuẩn như ngươi nhảy sông tự vẫn?" Hắn nghiêng đầu, nâng ngón tay xinh đẹp lên, vén qua phần tóc mái mềm mại chỉnh tề của nàng, đụng vào trên trán trơn bóng, đầu ngón tay vuốt ve qua lại, ánh mắt từ từ trở nên thâm u: " bị làm dơ bẩn rồi. . . ."

"Dơ chỗ nào?" Nàng cắn răng trừng hắn, chưa kịp đề phòng thì hắn đã cúi người, một cái hôn rơi xuống, sau đó liền nhẹ nhàng buông ra nàng, khạc ra một câu không cao không thấp: "Hiện tại sạch sẽ." .

Mặc Ngưng Sơ cảm thấy không giải thích được, Lân Xuyên đã đi về phía trước hai bước, khom người dùng tư thế ưu nhã cực kỳ nhặt lên một hòn đá nhỏ trên đất, nghiêng người ném ra mặt hồ, hòn đá nhỏ nhảy mấy cái liên tiếp trên mặt nước tạo gợn sóng lăn tăn, nó nhảy ra một khoảng cách thật dài mới lặng lẽ chìm mất.

Phải biết, cục đá nhỏ vừa rồi còn bị nàng xem là đầu của hắn đá tới đá lui, hắn mà biết được có lẽ sẽ thắt cổ nàng cho đến chết mất.

Mà bóng lưng của hắn lại là như thế quen thuộc, thon dài cao lớn, cao quý kiêu ngạo, tính khí còn không tốt, cứ mắng nàng là quả đào ngu xuẩn.

Cũng không hiểu sao tâm tình hốt hoảng mất mác trước đó lại dâng lên, nàng đứng đó ngơ ngác nhìn, lại cảm thấy trước mắt đều là sương mù mờ mịt, cái gì cũng không nhìn rõ được.

Người phía trước quay đầu lại, ngay tại thời điểm chạm đến ánh mắt của nàng, con ngươi đen nhánh dần dần trở nên thâm thúy.

Hắn sải bước trở lại bên người nàng, chân mày nhíu chặt: "Ngu ngốc, đừng khóc."

"Ta nào có khóc?" Mặc Ngưng Sơ quật cường trừng hắn, tầm mắt lại tựa hồ càng ngày càng mơ hồ.

Trên mặt liền bị xoa xoa một cách thô lỗ, vải vóc ở tay áo của hắn rất tốt rất mềm, nhưng sức lực hắn dùng vẫn làm đau nàng, "Ngươi dám khóc lại lần nữa xem."

Trong phút chốc nước mắt của Mặc Ngưng Sơ như vỡ đê mà ào ạt chảy ra, sợ hãi lo lắng mấy ngày nay nàng trải qua đều vọt tới đỉnh đầu, đối với tương lai mình nàng càng nghĩ càng cảm thấy mờ mịt, coi như đã gặp được Du Tử Tu, nhưng thật ra thì bọn họ cũng đã sớm cũng không còn như trước nữa, người trong lòng nàng từng nhớ tới, nghĩ tới, thì ra cũng chỉ còn tồn tại trong trí nhớ mà thôi, thời gian mơ hồ đã làm cho nàng không còn nhớ được gì về tình cảm sâu đậm lúc trước. Nàng thật giống như một quả đào ngu xuẩn, không có tay không có chân, cái gì cũng không dám làm.

Bởi vì khóc quá mức tập trung, nàng không có nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Lân Xuyên, môi mỏng âm trầm mím chặt rồi buông lỏng, ngón tay đang lau ở bên má nàng đột nhiên trượt đến cằm, hung hăng siết chặt, nàng sửng sốt, nhưng hắn lại nhanh chóng cúi đầu, bờ môi mỏng mà lạnh trong nháy mắt ngăn chận môi nàng.

Hắn hôn rất mạnh, giống như là muốn dùng nụ hôn này để phong bế nước mắt của nàng, một tay hắn ôm eo thon của nàng, tay còn lại bắt đầu cởi vạt áo của nàng ra!

"Không. . . Nơi này là bên hồ!" Nàng đẩy hắn, thật vất vả xoay đầu nói mấy chữ, lại bị nụ hôn của hắn truy đuổi trở về, nặng nề cắn, mà tay hắn đã xuyên qua cách trở dày đặc, chui vào trong quần áo của nàng, áo lụa mỏng bị kéo tự giác mở ra, chậm rãi từ đầu vai của nàng trượt xuống, da thịt óng ánh trong suốt như sữa tươi phơi bày ra, lộ ra sắc màu mê người.

Nàng cuối cùng ngừng rơi lệ, vô luận như thế nào cũng không rơi được một giọt, bị động tiếp nhận ôm hôn làm cho nàng hít thở không thông, cùng với này lửa cháy dần dần bốc lên —— trải qua nhiều lần như vậy, nàng dĩ nhiên biết hắn muốn làm gì.

Nàng cũng chợt phát hiện ra, cơ thể nàng đã bị hắn dạy dỗ tốt rồi. -_-|||

Theo ngón tay hắn phất qua, từng chỗ từng chỗ một cũng bắt đầu nhạy cảm, ngay cả địa phương sâu nhất cũng bắt đầu run rẩy, hoàn toàn không chịu khống chế của nàng, ngược lại còn muốn nghênh hợp hắn, chỗ đáng sợ của nam nhân này, ngay tại thời khắc này đã được thể hiện ra một cách vô cùng tinh tế.

Qua nhiều lần giao đấu như vậy, hắn thật dễ dàng đầu độc lòng người. Hắn quăng cho ngươi một tấm lưới, lại muốn chính ngươi tự mình nhảy vào.

Nhưng ngày này qua ngày khác, ngươi vẫn là không thể khống chế được mà nhảy xuống, coi như tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng vẫn không tự chủ hãm sâu vào.

Nhỏ giọng nức nở biến thành than nhẹ nức nở nghẹn ngào vì bị trêu chọc, khiêu khích, Lân Xuyên cởi ra sợi dây đỏ quấn trên cổ nàng, cái yếm giống như là một con diều phấp phới bay xuống trên mặt đất, nàng hiện tại hoàn toàn không có gì che dấu hiện ra ở trước mặt của hắn.

"Ngươi không được khóc vì nam nhân khác." Hắn thở ra một hơi thật sâu bên tai nàng, nóng bỏng lỗ tai nàng, nhỏ giọng nói ra thật nhỏ: " . . . Về sau, chớ chọc ta tức giận."

Nàng chọc hắn tức giận lúc nào?

Vừa ngẩng đầu, lại đột nhiên đối mặt với tròng mắt đen láy đang chăm chú nhìn nàng của hắn, nồng đậm mà thâm thúy, còn có dục vọng muốn đoạt lấy nhàn nhạt.

Ngũ quan của hắn giống như được vẽ một cách tỉ mỉ, sợi tóc đen bóng rủ xuống bên tai, triền miên ở đầu vai hắn, mũi thẳng tắp, cùng với môi mỏng ướt át, mỗi một chỗ đều xinh đẹp làm cho người ta phải nín thở.

Hắn vẫn như cũ áo mũ chỉnh tề, mà nàng lại không một mảnh vải che thân.

Khi Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc ý thức được không ổn, nàng đã không còn chỗ nào có thể trốn, sau một khắc, hắn đặt sống lưng mình lên vách tường thô ráp lạnh như băng, để cho nàng dựa vào trên ngực mình, cúi người lưu luyến hôn vành tai nàng, rồi đến xương quai xanh của nàng, ngón tay bao trùm trên hai nụ hồng mềm mại trước ngực nàng, khi bị ngón tay giống như có tà thuật đụng chạm, hai phần đáng yêu lại run rẩy dựng thẳng lên.

Ở trong ánh mắt từ từ tối lại của nam nhân, nàng thấy rõ sự ẩn nhẫn của hắn hơn bất kỳ lúc nào khác.

"Lân Xuyên. . . . ." Nàng khẽ run sợ nói.

"Tiều Đào tử. . . . Chớ dùng giọng điệu như vậy để gọi tên một nam nhân. . ." Hắn đưa ra đầu lưỡi phác họa vòng quanh môi nàng, Mặc Ngưng Sơ không nhịn được run rẩy, hơi thở nam nhân làm cho người ta mê muội kia khiến cho nàng muốn cố gắng thoát đi, hắn liền dùng sức quấn chặt hông của nàng, thăm dò vào trong miệng của nàng thật sâu, xẹt qua mỗi một tấc, lần lượt dây dưa.

Mà ngón tay của hắn từ ngực của nàng trượt xuống, một đường lướt tới rốn nàng, bụng nàng, xuống chút nữa, liền đụng phải nụ hoa yếu ớt nhất của nàng ——

"Chúng nó đều chuẩn bị rất tốt. . . . . Tiểu Đào Tử. . . . . còn ngươi thì sao?"

Thanh âm của hắn quỷ mị như từ ban đêm vọng tới, mà động tác của hắn khiến cho nàng cơ hồ đứng không vững, cặp mắt nàng mông lung, mê loạn giống trân châu, bên trên lông mi của nàng còn lây dính nước mắt chưa khô lúc nãy, óng ánh trong suốt, làm cho người nhìn vào đều thương tiếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play