Quả nhiên cả bên trong và bên ngoài Hoàng cung đã bị ba tầng quân đội bao vây, Mặc Ngưng Sơ mặc trang phục thường ngày, mắt nhìn phía xa rồi giả bộ sợ hãi chạy ra.
Dọc đường đi đều có binh lính thị vệ đi tuần tới lui, quân giáp cũng không thuộc về Hổ quân doanh của Lạp Lan Lân mà là quân nhân xa lạ.
Toà thành trì phồn hoa này, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, sao đã biến thành bộ dáng bại trận thế này?
Lần đầu nhìn thấy, Mặc Ngưng Sơ thấp thỏm không yên, trong lòng lo lắng về những người thân trong nhà, dưới sự che chở của Thu Nguyệt liền lặng lẽ trở về Mặc gia, nơi này chỉ thấy vườn không nhà trống, người làm và hầu gái thường đi qua đi lại trong Mặc gia giờ cũng không thấy bóng dáng người nào, chỉ còn lại cây hoè cao lớn chắc nịch ở trong viện.
Mặc Ngưng Sơ mím môi đi vào, bên trong tường viện lớn như thế lẻ loi một bóng người trông thật là cô đơn chiếc bóng.
Nàng vòng qua từng bức tường bao, nhìn lại nơi vô cùng quen thuộc này, cũng không thấy bóng dáng thân quen của những người thân, chẳng lẽ phụ thân và ca ca cũng đã chạy loạn rồi? Nhưng tính cha cứng nhắc và ngoan cố như vậy, làm sao lại chủ động rời đi cơ chứ?
Còn cả đại ca và Tử Uyển ở đâu?
Mà Tử Uyển có đúng là đã an toàn rồi hay không? Mình còn chưa kịp quan tâm đến thì đã bị đẩy vào cuộc chiến tranh này.
Mặc Ngưng Sơ chán nản cúi đầu đi dọc theo hành lang, đi qua thư phòng của phụ thân, qua khu nhà kín đáo của mẫu thân, còn có khu nhà mấy huynh đệ cùng nhau ở từ nhỏ đến lớn, duy chỉ có mỗi mình là khác được ở trong một khu nhà nhỏ, bị mọi người biến thành một viên ngọc quý, nâng niu yêu chiều ở trong lòng bàn tay, vậy mà hôm nay mình cái gì cũng không làm được.
Vì thế nàng cảm thấy vô cùng áy náy.
Mặc Ngưng Sơ thở dài một hơi, cũng là lúc đi ngang qua khu vườn từng bị mấy đứa bé biến thành nơi vui chơi lúc còn nhỏ, nàng thấy sửng sốt.
Trên xích đu xinh sắn rực rỡ có một người đang ngồi trầm tư yên lặng.
Hắn có gương mặt tuấn tú khoẻ mạnh mang theo khí chất kiên nghị của quân nhân, tay trái của hắn nắm thành nắm đấm và bị giữ thật chặt trong bàn tay phải, mái tóc buông xoã chậm rãi rơi xuống bờ vai, điềm tĩnh giống như một pho tượng điêu khắc tinh tế.
Gương mặt đã lâu không gặp, ở nơi tràn ngập không khí cô đơn tĩnh mịch này, không nghi ngờ gì đã khiến nàng vô cùng kích động và mừng rỡ.
Cho nên nàng đã bỏ qua nguyên nhân hắn tại sao lại một mình xuất hiện ở nơi này.
“Nhị ca” Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc lên tiếng.
Nam nhân đối diện ngơ ngác nhìn về phía nàng, giống như muốn nhận biết nàng trong khuôn mặt xa lạ, ngay sau đó hắn bỗng nhiên đứng dậy, chạy nhanh đến chỗ nàng, chớp mắt đã túm lấy cánh tay nhỏ bé, kéo nàng rẽ vào con đường bí mật trong vườn.
“Tiểu Sơ, sao muội vẫn còn ở lại đây?”
Trong giọng nói của Mặc Liên Thành lộ rõ hàm ý trách cứ, còn có cả mơ hồ lo lắng, trong đáy mắt khảm sâu sắc thái phức tạp, thời điểm đó Mặc Ngưng Sơ không hiểu, nhưng đến khi nàng hiểu được mới biết đó là vạn kiếp bất phục đến cỡ nào.
“Lúc này muội nhanh nhanh rời đi thôi, rời xa đế đô, đi đến nơi nào cũng được” Mặc Liên Thành nhìn xung quanh rồi chọn con đường bí mật nhất, lôi kéo nàng đi về phía trước.
Sức lực của hắn thật doạ người, thân hình Mặc Ngưng Sơ cơ hồ muốn rời khỏi mặt đất, gặp lại như vậy khiến cho người ta kinh ngạc, nếu là trước kia, nhị ca sao có thể mang bộ mặt nghiêm trang đến như thế?
“Chờ một chút” Mặc Ngưng Sơ giữ hắn lại “Nhị ca”
Bước chân đang đi thật nhanh rốt cuộc ngừng lại, Mặc Ngưng Sơ va đầu vào tấm lưng rộng rãi của hắn, đụng mạnh đến nỗi choáng váng, mãi sau mới có thể đứng vững lại được, vội vàng đi vòng lên trước mặt của hắn, cắn cắn môi nhìn hắn “Nhị ca, vì sao Hoàng cung lại bị quân địch bao vây thế? Phụ thân và mẫu thân đâu rồi? Còn cả những người khác đâu? Bọn họ đang ở nơi nào vậy?”
“Tiểu Sơ, nghe lời của ta, muội lập tức rời khỏi nơi này đi” Mặc Liên Thành khẽ vuốt mái tóc đen của nàng, đối diện đôi mắt xinh đẹp đang mở to, ánh mắt hắn thoáng chút dịu dàng, hắn cúi người xuống vuốt ve gương mặt mềm mại của nàng “Không nên quay lại đây, bây giờ đế đô đang vô cùng hỗn loạn, nhân cơ hội này muội có thể rời đi”
“Không, muội không đi” Mặc Ngưng Sơ cầm lại bàn tay khoẻ mạnh của hắn, do luyện võ nên bên trên lưu lại mấy vết chai, vuốt ve lòng bàn tay thô ráp của hắn : “Nhị ca, huynh có thể nói cho muội biết được hay không? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mặc Liên Thành cau mày, vẻ mặt nặng nề u ám.
“Đúng, ngươi nên nói thật cho nàng biết, nơi này đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa, làm sao ngươi có thể cưỡng ép muội muội yêu quý rời đi đây?”
Trong sân vốn yên tĩnh, thế nào đột nhiên lại nhớ tới một âm thanh hài ước.
Khuôn mặt âm hồn bất tán cứ như vậy xuất hiện chói lọi trước mặt Mặc Ngưng Sơ, Nạp Lan Ngôn mang ánh mắt hung ác dưới sự bảo vệ của hàng đội thị vệ chậm rãi đi về phía nàng, lông mày xinh đẹp nhướng lên khiêu khích, bộ dáng tự nhiên tự tại: “Cá nhỏ trốn thế nào mà lại mắc câu đây?”
Mặc Ngưng Sơ đứng chắn trước mặt Mặc Liên Thành “ Đồ điên, ca ca ta không có liên quan, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi cuối cùng đã đem Tử Uyển làm gì rồi?”
“Sao?” Nạp Lan Ngôn nhíu mày nhìn động tác canh chừng của nàng, ngay sau đó hắn liền cười ha hả, nụ cười kia, cũng là hướng Mặc Liên Thành mà nói toạc ra “ Tiểu Ngưng Sơ, xem ra ngươi tuyệt đối không hề biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, Hoàng Huynh thông minh như vậy, thế nào mà lại ích kỷ, một chút tin tức cũng không tiết lộ cho ngươi biết đây?”
Mặc Ngưng Sơ nhìn hắn chằm chằm.
Người đàn ông này so với trước kia hình như càng thêm ương ngạnh, càng thêm điên cuồng biến thái.
Nụ cười như vậy thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Loại người như vậy, dây dưa làm cho người ta cảm thấy kinh sợ.
“Trời ạ, tiểu Ngưng Sơ, nhiều ngày không gặp, ngươi vẫn dồi dào sinh khí như vậy, làm cho người ta thật là an tâm, nếu như có việc không hay xảy ra với ngươi, ta sau này làm sao có thể hoà bình mà đến tìm loại người thú vị như ngươi, nữ nhân có năng lực làm cho người ta muốn dày vò đây?” Nạp Lan Ngôn híp mắt nhìn nàng từ trên xuống, ánh mắt nhìn người như muốn cắn nuốt khiến cho da đầu của Mặc Ngưng Sơ trở nên tê dại, giống như những sợi tóc cũng bị bàn tay ghê tởm của hắn vuốt ve làm cả người không có được tự nhiên.
“Ngươi không phải vẫn muốn gặp phụ thân, ca ca và đệ đệ sao? Để ta dẫn ngươi đi gặp có được hay không?” Khoé môi Nạp Lan Ngôn nhếch lên thâm thuý, cười cười giống như một con mèo lười biếng.
“Ngươi đã làm gì bọn họ?” Mặc Ngưng Sơ thật muốn xông lên giáng cho nam nhân bị bệnh tâm thần này một quả đấm thật mạnh.
“Ngươi nhìn thấy rồi chẳng phải là sẽ biết hay sao?” Thế nhưng hắn vẫn nhàn nhã như cũ mà nhìn nàng giống như đang nhìn một con mồi “Ta nói thiếu mất ngươi, trò chơi này liền trở nên không còn thú vị gì nữa, nhưng ngươi lại tự mình dẫn xác tới đây thật đúng là được ông trời giật dây”.
Giật dây em gái ngươi.
Mặc Ngưng Sơ nhếch miệng nhe răng một cách hung ác, toàn bộ binh lính bốn phía đã dâng lên thành một vòng tròn đem nàng vây hãm ở bên trong, nàng lặng lẽ phát ra ám hiệu đối với Thu Nguyệt đang ở trong bóng tối, lệnh cho hắn án binh bất động, lại nhích lại gần Mặc Liên Thành, giống như phải dựa vào năng lực bảo vệ mỏng manh của hắn.
Nhưng nàng lại không nhìn thấy, Mặc Liên Thành lông mi cụp xuống, không ngăn được sự run rẩy.
Mà nàng cũng không chú ý, cả quá trình, nàng chính là đối tượng của Nạp Lan Ngôn.
Và cả quá trình bị vây hãm bên trong rồi bị áp giải đi, cũng chỉ có một mình nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT