Vừa ngồi dậy mới phát hiện ra mình thế mà lại ngủ thiếp đi trên giường, trong tay nàng là chiếc khăn đã khô cùng hoa đào mật bị nàng nắm chặt đến vỡ vụn, đường dính trên đầu ngón tay.
Nàng ngây người, chợt quay đầu, lại thình lình đối diện với đôi mắt đen sắc của hắn, không khỏi bị giật mình, theo phản xạ lui về sau mấy bước, che ngực nói: “Chàng làm gì mà dọa người vậy!” Dừng một chút lại đưa tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn, thở phào nhẹ nhõm: "Chàng đỡ hơn chưa?"
Nạp Lan Lân híp mắt, nói: "Vậy nàng nhớ ra rồi à?"
"Hả?" Mặc Ngưng Sơ còn có chút ngỡ ngàng, chưa lấy lại tinh thần.
"Tiểu Đào Tử. . . . ." Hắn cười vô cùng ôn tồn: "Ta đang nói...nàng nhớ được chuyện chúng ta trước kia rồi sao?"
Mặc Ngưng Sơ run lên, nghiêm túc nhìn hắn thật lâu, đột nhiên véo mặt hắn “Đây là mặt thật sao?”
Lông mi của hắn khẽ giật, kéo bàn tay đang giày xéo gương mặt mình xuống, hơn nữa còn ngọt ngấy cầm tay nàng “Nàng cứ nói đi?”
Mặc Ngưng Sơ mếu mào: "Lúc nhỏ ta cũng không thấy ai xinh đẹp như chàng vậy."
"Cho nên?"
" . . . . ." A a a! Đây tuyệt đối là giọng điệu uy hiếp!
Mặc Ngưng Sơ ngồi nghĩ lại, nghiêm túc rà soát ký ức trong đầu một lần, lại nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp của nam nhân tuẫn mỹ phía trước, nhìn vào đôi mắt đen kia bỗng nhiên một ý nghĩ lướt qua đầu nàng: "Lúc còn nhỏ chàng mua hoa đào mật đường ở chỗ bà cụ thành đông sao?"
Hắn nâng mắt nhìn nàng, như cười như không như hồ ly giảo hoạt, làm cho không ai có thể đoán ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
Nàng lại hỏi: "Lúc nhỏ, khi chàng đi ra ngoài có phải dịch dung thành một gương mặt cực kỳ bình thường khác không?"
Hắn vẫn như cũ cười mà không nói, không cho nàng bất kỳ gợi ý nào.
Nhưng Mặc Ngưng Sơ lại nhảy dựng lên: "Quả nhiên là chàng!!!"
Lân Xuyên chính là loại người, nếu không phải, hắn sẽ phủ nhận nhanh hơn bất luận kẻ nào, nếu đúng, hắn trầm mặc, coi như cam chịu!
Nàng điên mất, hắn đã dịch dung rồi còn trách nàng quên mất!!!! A a a a!!! Thật là làm cho người ta rối rắm mà!
Nạp Lan Lân cười: "Nghĩ cái gì?"
“Chàng còn nợ ta hoa đào mật cả dãy phố đấy! Chàng là đồ lừa đảo đáng ghét!!" Mặc Ngưng Sơ lý sự, dùng bàn tay còn dính đường bắt lấy cổ áo hắn “Chàng đã nói, nếu như ta thắng công tử Tịch, chàng sẽ mang tiền thắng cược đến phủ ta, giờ đã qua bao nhiêu năm rồi hả?”
Nàng tức đến run người: “Chàng chàng chàng chàng chàng! Chàng nói xem! Vụ đánh cược đó rõ ràng chỉ có hai chúng ta biết, tại sao lại lan rộng ra đến cả thành đều biết rồi hả? Ngày đó ta mạo hiểm bao nhiêu mới trình diễn ở lễ hội ấy được, thiếu chút nữa thì bị công tử Tịch bắt được, nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy chàng!"
Nạp Lan Lân cười, nâng tay lên vuốt hàng mi đang nhíu lại của nàng: "Ta có đến, cũng mang đồ đến… nhưng lại không tìm được nàng."
"Gạt người!"
"Nàng trồn dưới cái bàn, còn cho người mua chuộc mấy cô nương thanh lâu, nói cho các nàng biết, nếu giả vờ đánh đàn trong lễ hội ấy sẽ danh tiếng vang. . . . ." Hắn nói rõ từng chữ một: “Ngày đấy, chỉ có ta nhìn thấy nàng, nàng đẹp như tiện tử hạ phàm vậy, đôi tay khảy đàn nhanh như cánh bướm nhảy múa, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, cả người lấp lánh, làm cho người ta không dời mắt được. . . . ."
Sắc mặt Mặc Ngưng Sơ dần đỏ, tiếng nói như nghẹn trong cổ họng, không nói nổi chữ gì.
"Ta muốn tiến lên giữ nàng lại, nhưng. . . . ." Nạp Lan Lân im bặt, trí nhớ giống như đang trong lúc vui sướng nhất lại bị đâm mạnh một đao, khiến cho hắn còn đang thấy hạnh phúc bỗng dưng bị kéo vào địa ngục.
Một ngày kia, đang lúc hắn muốn tiến lên, đột nhiên Bạch Trạch đến nói cho hắn biết, trong cung có chuyện lớn.
Mẫu phi chết đuối, muội muội vì quá kinh sợ mà hôn mê.
Hắn bất đắc dĩ, chạy như bay trở về lồng giam tên gọi là hoàng cung.
Mà sự tốt đẹp của nàng lại như ánh mặt trời vậy, cách xa vô cùng sự đen tối quanh hắn, rõ ràng chỉ trong giây phút, trong khoảnh khắc ấy, còn đang gần như vậy nhưng sau giây tiếp theo lại xa cách muôn trùng.
Sau đó, phụ hoàng mệnh hắn cùng Tử Uyển đến từ đường thờ cúng mẫu phi, giữ hiếu một năm, một năm sau, nàng lại đã bị Mặc gia đưa đi. Lúc đấy lòng hắn quá mệt mỏi, cần bảo vệ muội muội yếu ớt, lại phải xây dựng lực lượng của mình cường đại hơn.
Hắn không cách nào đi tìm nàng.
Nàng cứ như vậy biến mất trong thế giới của hắn. . . . .
Mặc Ngưng Sơ cúi đầu nhìn Nạp Lan Lân, bị giọng điệu đang nói bỗng ngừng của hắn khiến cho khó hiểu, nhìn vẻ mặt lo lắng thấp thỏm của hắn, đưa tay chạm vào hắn: "Lân Xuyên, chàng sao vậy?"
Nạp Lan Lân lại đột nhiên nở nụ cười, giống như lo lắng mới vừa rồi là ảo giác vậy: “Nàng còn nhớ được cái gì nữa?"
Mặc Ngưng Sơ khó hiểu, hắn lại nói: "Ta đã nói rồi, ta nói với nàng ta tên là Lân Xuyên. . . . ."
"A?" Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, lục soát lại trí nhớ cũng không tìm thấy đoạn đối thoại hắn nói tên cho nàng, không khỏi nhào tới, ôm lấy cánh tay hắn: "Chàng, chàng nhất định còn giấu cái gì đấy!"
"Không nói nàng biết." Hắn cười ngồi dậy, ở bên người nàng, hắn thật sự ngủ rất an ổn. Hôm nay có lẽ đã khôi phục tám phần thể lực, cả người sảng khoái, tinh thần tăng lên gấp bội.
Hắn sao có thể nói cho nàng biết, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng thật ra là ở thường lục viện, nàng khi ấy năm tuổi, ngụy trang thành tiểu thư đồng đi sau lưng ca ca nàng, đi lại khắp trường, lúc nàng lạc đường liền gặp hắn đang trốn trong bụi cỏ. . . . .
Quả đao ngốc vẫn đang ngồi năn nỉ hắn nói thật cho nàng, hắn mím môi cười, đưa tay ôm chặt nàng vào ngực, không cho nàng nhúc nhích.
Hắn cúi đầu hôn trán nàng, vẫn ôm chặt eo nhỏ của nàng, ôm lấy tất cả xinh đẹp của nàng.
Nàng ấm áp như thế, lúc tùy cũng tràn đầy năng lượng.
Hắn đang nghĩ, nếu lúc đó không có nàng, có lẽ sẽ không có hắn ngày nay.
Sâu thẳm tận cùng, có phải hay không một số người, một số việc nhất định gắn kết với chúng ta cả đời?
Nạp Lan Lân nhìn ra ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, chói mắt đến mức hắn phải nheo mắt lại.
"Lân Xuyên, chàng nói cho ta được không!!" Nàng kêu lên.
". . . . ." Hắn cười, mím môi không nói.
Nàng nếu không nghĩ ra, liền giấu nàng cả đời. . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT