Mặc Ngưng Sơ níu chặt cổ áo của hắn, ánh mắt hung tợn như sói con.

Ánh mắt Nạp Lan Lân thâm thúy nhìn theo, hắn cúi đầu nhìn nàng "Tiểu Đào Tử, nghe lời, đừng náo."

" Tiểu Đào Tử chết rồi!!!"

Xoẹt một tiếng, hắn không có mang thắt lưng, quần áo lỏng lẻo dễ dàng bị hung hăng kéo ra.

Nàng tức giận, hơn nữa rất tức giận.

Rõ ràng nàng thành thật nghiêm túc chuẩn bị ngả bài thẳng thắn vấn đề với hắn, nhưng hắn lại nói phong khinh vân đạm như thế, sự bình tĩnh khách quan liền biến mất, ngay lúc này nàng càng giống như kẻ điên !!

"Nàng hãy nghe ta nói..."

"Ngươi được lắm!" Nàng giận dữ, phun ra tiếng nói vang dội kịch liệt vang dội "Chờ ngươi cái gì, tin tưởng ngươi cái gì, đừng náo cái gì! Từ đầu đến cuối ngươi đều đang gạt ta! Gạt ta!!!!"

"Tại sao ngươi lại đối với ta như vậy?" Việc hắn làm với nàng rành rành trước mắt, hắn đùa giỡn nàng! Sờ sẫm nàng! Đem nàng ăn sạch sành sanh, lại lấy một loại tư thái khác xuất hiện trước mặt nàng -- Tự cho là đúng trợ giúp nàng, thương hại nàng, nhưng hắn có biết hay không, nếu không phải bởi vì hắn, tại sao nàng có thể gặp nhiều phiền phức như vậy? Nếu không phải hắn, làm sao nàng có thể cần hắn giúp đỡ?

Đều là bởi vì hắn! Bởi vì một tờ chiếu thư của hắn, làm hại nàng muốn chạy trốn đào hôn, đào hôn lại gặp được hắn, bị hắn cưỡng chế mang theo bỏ trốn, nhưng lại cuối cùng bởi vì hắn, đem tất cả mọi chuyện quay về nơi bắt đầu, nàng đứng ở hoàng cung, thành phi tử của hắn! Nhưng hắn vẫn lừa nàng! Ngự Y chết tiệt!

Hai mắt Mặc Ngưng Sơ vì giận mà mở to sáng ngời, lửa giận hừng hực thiêu đốt bên trong. Nhưng nàng lại đáng yêu như vậy, so với lúc nàng bình tĩnh lạnh như băng, hắn càng thích nàng bây giờ hơn, cho dù là lửa giận ngập trời, hắn cũng luyến tiếc nổi giận, cùi đầu cọ nhẹ tóc đen của nàng, giọng nói khẽ trầm "Tiểu Đào Tử, ngoan, đừng nóng giận nữa..."

"Ta nói rồi. Ta không phải Tiểu Đào Tử --"

"Sơ...." Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng.

Mặc Ngưng Sơ ngẩn ra.

"Sơ Sơ... Nàng có biết ta lại thích nàng nhiều như thế nào sao..." Hơi thở hắn chậm rãi, phả vào lỗ tai nàng.

Lông mi Mặc Ngưng Sơ run lên một cái, gắt gao quan sát hắn, ngay sau đó, nàng đẩy mạnh hắn ra, nghiến răng nghiến lợi "Ta mới không tin chuyện ma quỉ của ngươi."

Nhưng trong lòng lại như dịu đi được một ít, hít thở hoảng loạn không thông.

Mà trong lúc hít thở, không hiểu sao lại lúc nhẹ lúc nặng không đều.

Nhưng nàng vẫn giận bừng bừng như cũ, nhìn thẳng vào trong đôi mắt đen của hắn. Tuy vậy, tức giận tích tụ bừng bừng trong lòng nàng lại luẩn quẩn, phát tiết không ra, như vết dầu loang lại dầy thêm một lớp, khó chịu đến sắp phát điên lên. Nàng lại đánh tiếp, nắm tay nhỏ giống như mưa đánh vào trên người hắn, dùng hết sức lực nện hắn, đánh hắn. Nhưng nàng đánh hắn không đau, thậm chí ngay cả lông mày của hắn cũng không có nhăn lại một chút, Mặc Ngưng Sơ rối rắm dùng hết sức, trong bể văng lên cánh hoa và nước, từng trận từng trận bay lên, rớt xuống trên da cả hai người.

Sức của nàng càng ngày càng yếu, Nạp Lan Lân đánh giá nàng đã đánh mệt mỏi, muốn dùng nội lực lấy nhuyễn kiếm trong tay áo cắt đứt dây thừng. Lúc trận chiến tạm dừng, đột nhiên, Mặc Ngưng Sơ quát to cho hả giận một tiếng, sau đó giống như nổi điên kéo quần áo của hắn, nhưng quần áo của hắn đã buông ra từ lâu, làn da lõa lồ dưới hơi nước càng có vẻ đầy mê hoặc, sau khi nàng lôi kéo loạn xạ, đứng ở trong nước thở dốc, ngay sau đó --- nàng lại lôi kéo quần áo bản thân !

Quần áo hồng nhạt bị ném ra thật xa, cái này còn chưa đủ, nàng lại lấy tay bắt đầu cởi sợi dây yếm của mình --

Rốt cuộc hắn nhíu mi, vẫn hung hăn nhăn lại, khẩu khí nham hiểm "Nữ nhân chết tiệt, nàng đang làm cái gì? Mặc quần áo lại cho ta."

"Nữ nhân chết tiệt? Nữ nhân chết tiệt? Nữ nhân chết tiệt?" Mặc Ngưng Sơ trừng mắt nhìn hắn, âm điệu ngày càng lên cao. Vừa nãy còn nói thích nàng, bây giờ đã kêu nàng là nữ nhân chết tiệt?! Quả nhiên là lời nói của nam nhân đều là ma quỷ. Cùng ma quỷ giống nhau.

Nàng cười lạnh một tiếng "Ta vốn không định dùng cái này trừng phạt chàng, là bản thân chàng bức ta."

Nạp Lan Lân sửng sốt, Mặc Ngưng Sơ đã đánh tới, bóp miệng của hắn đưa vào một viên thuốc, lại ngửa mạnh đầu của hắn, vỗ lưng của hắn, dùng sức vừa đủ để hắn nuốt vào yết hầu.

Công dụng của thuốc chẳng phải xuất hiện liền, hắn híp mắt, nguy hiểm bắt đầu khởi động "Đó là cái gì?"

Mặc Ngưng Sơ ngẩng đầu liếc hắn "Chàng không phải thích trêu cợt ta như vậy sao. Bây giờ, ta cũng cho chàng nếm thử mùi vị như vậy." Dừng một chút, trong khẩu khí nhếch lên ý cười lạnh lẽo "Cái đó sẽ cho chàng say đến điên đầu, chàng yên tâm, lúc chàng chịu đựng thật sự không nổi nữa, ta sẽ giúp chàng tìm nhóm nương nương ở cung khác đến hầu hạ chàng...."

"Mặc Ngưng Sơ" Hắn lại bắt đầu hung dữ lên.

Nàng ngoan cố chống lại khí thế hơn người của hắn, không hề sợ hãi ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

"Đáng chết. Thứ này nàng lấy từ chỗ nào?" Hắn gần như đã muốn rít gào.

Nàng bị tiếng rít gào của hắn làm cho hơi lùi bước, nhưng ý muốn trả thù lại nổi lên. Nàng cười lạnh lùng, chậm rãi tiêu sái tiến lên, thân hình chỉ cách một lớp yếm mỏng manh ôm lấy eo của hắn, dùng hai cánh tay trắng bóng vòng qua người hắn "Nhờ phúc của bệ hạ, ngự ý mà ngài phái tới không hề nghi ngờ gì cung cấp phương thuốc cho thiếp, thiếp muốn dược liệu gì, tự nhiên đều có được..."

"Ngự Y Viện?"

Tốt lắm, bọn họ sau này cũng đừng nghĩ xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Trong cơ thể dấy lên một trận lửa nóng khó hiểu, lúc nàng đến gần lại vọt lên một độ cao, hắn nghiến răng, cắn bên tai nàng "Nàng có biết, hiện tại nàng làm như vậy sẽ có hậu quả ra sao không?"

Lông mi Mặc Ngưng Sơ run rẩy, nghe lời nói uy hiếp không có lý do kia như cây kim đâm vào, hoảng hốt khó chịu, nhưng nàng gắt gao đè lại, đáp lại một câu "Đương nhiên ta biết, ta chỉ là một thường dân nho nhỏ, làm sao là đối thủ của ngài? Bệ hạ tôn kính, ngài có thể ném ta vào lãnh cung, cũng có thể đem ta xử tử, lóc từng miếng thịt ta..."

"Mặc Ngưng Sơ! Nữ nhân ngu ngốc này." Hắn giận dữ mắng mỏ một tiếng, giọng nói trầm thấp nghèn nghẹn làm cho tim người khác đập nhanh, mà trên tay hắn, đột nhiên lóe lên một tia hàn quang, ngay sau đó dây thừng cũng đứt ra.

"Ta vốn không nghĩ như vậy..." Hắn mạnh mẽ đè chặt nàng, hàn quang bay khỏi tay, lọt thẳng vào trong nước, chém đứt dây thừng quấn quanh hai tay hai chân hắn, sau đó một tay hắn để bên cạnh bể, khuôn ngực cường tráng cúi xuống, hơi thở trong môi nóng bỏng "--- Là nàng bức ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play