Hắn nắm chặt mảnh giấy trong tay, đôi chân bất giác bước về phía Tử Hoa điện.
Đứng trước cửa cung, hắn cũng không bước vào. Bên trong điện nến đã tắt. Có lẽ nàng đã đi nghỉ rồi.
Hắn đứng bên ngoài một lúc lâu, trong đầu vô vàn suy nghĩ ngổn ngang.
.......
Sáng sớm thấy trong điện có chút bức bối, Kỳ Phượng Nhi bèn ra sai người đem ít băng tới. Hồng Đan thấy vậy liền nói với nàng:
- Nội vụ phủ đã rất lâu không đem băng tới cho chúng ta. Còn lén cắt xén nhu yếu phẩm* của Tử Hoa điện nữa.
( *Nhu yếu phẩm: những thứ đồ ăn, thực phẩm cung cấp cho mỗi phi tần trong một tháng)
Thấy Kỳ Phượng Nhi không nói gì, Hồng Đan càng bực tức:
- Từ sau khi nương nương bị Hoàng hậu trách phạt, Hoàng thượng không còn sủng ái người như trước. Đám nô tài đó liền nâng cao đạp thấp....
- Thôi được rồi. Muội cầm ít bạc đến Nội vụ phủ lấy thêm ít băng đi.
Hồng Đan nghe vậy liền hậm hực ra khỏi phòng. Nàng vừa bước ra khỏi, Giang Phúc Hải bèn nói:
- Nương nương. Người nên suy nghĩ kỹ với những điều Liễu Đại nhân nói vói người. Nếu không sớm hay muộn nương nương sẽ lụi tàn trong chốn hậu cung này.
Kỳ Phượng Nhi ra ngoài đi dạo một mình. Nàng mải mê suy nghĩ, vô tình đụng phải Vũ Chiêu nghi.
- Á!
Kỳ Phượng Nhi định thần lại, nhún người hành lễ:
- Thần thiếp vô ý mạo phạm Chiêu nghi tỷ tỷ. Xin thứ tội cho muội muội.
Vũ Chiêu nghi thấy vậy khẽ phẩy tay:
- Thôi đi. Cô không ở trước mặt ta đã là có phúc lắm rồi. Không mau biến đi.
Dương Dung Hoa đi bên cạnh Vũ Chiêu nghi cũng châm chọc:
- Không biết lễ nghĩa cung quy, Kỳ Tần đã vứt đi đâu hết rồi. Ngay cả gặp Chiêu nghi nương nương cũng không hành đại lễ, chỉ gọi tỷ muội thôi sao.
Kỳ Phượng Nhi không muốn gây sự liền quỳ xuống:
- Hôm nay ta vô ý đụng phải Chiêu nghi nương nương. Xin người thứ tội.
Vũ Chiêu nghi nhếch mép:
- Kỳ Tần chỉ là không gặp Hoàng thượng có mấy tháng thôi mà. Cũng không cần phải thất thần như vậy.
Xong rồi nàng ta ra vẻ rộng lượng:
- Được rồi. Nể tình ngươi vi phạm lần đầu. Phạt mười bạt tai, quỳ ở đậy một canh giờ.
Xong rồi cung nữ của Vũ Chiêu nghi tiến lên tát liền tiếp vào mặt Kỳ Phượng Nhi.
Nàng không phải không có sức phản kháng mà cũng không muốn phản kháng nữa.
Mười cái tát giáng vào một bên má nàng đau rát, khéo miệng rớm máu.