Kết quả kiểm tra DNA
cho thấy nạn nhân chính là Trịnh Miêu Miêu. Vụ án cũng thay đổi thành
đội Hai và đội Một kết hợp điều tra xử lý. Ngay lúc này, giáo sư Trịnh
Dung đưa ra một yêu cầu khiến mọi người kinh sợ, ông muốn đích thân giải phẫu di thể Trịnh Miêu Miêu. Giáo sư Lâm Họa Mi không đành lòng, vẻ hơi dao động. Nhưng Ngôn Hàm thì từ chối.
Căn cứ theo quy tắc hồi
tỵ(*), ông không những không được phép phụ trách giải phẫu mà tất cả
trình tự điều tra lấy chứng cứ cũng không thể tham gia. Dù Trịnh Dung ra sức giành quyền cho mình, nhưng Ngôn Hàm vẫn không hề nhượng bộ. Cả
C-Lab đều rất căng thẳng, Chân Noãn cũng thấp thỏm không yên.
(*) “Hồi tỵ” nguyên nghĩa là “tránh đi” hoặc “lánh đi”, về sau được dùng
như khái niệm để chỉ một nguyên tắc bố trí quan chức của Nhà nước. Theo
đó, những người có quan hệ huyết thống, đồng hương, thầy trò, bạn bè…
không được cùng làm quan hay làm việc ở một địa phương, công sở. Nếu gặp một trong những trường hợp trên thì phải báo lên để thuyên chuyển những người thân thuộc đó đi các nơi khác nhau. Quy định “hồi tỵ” nhằm tránh
làm việc không khách quan, nể nang, né tránh hoặc bao che, nâng đỡ cho
nhau giữa những người thân thuộc, hạn chế việc lợi dụng chức vụ, quyền
hạn thực hiện các hành vi tiêu cực. (Mọi chú thích trong cuốn sách này
đều là của người dịch.)
Lão Bạch nghe tin liền chạy đến an ủi
Chân Noãn: “Mèo Con, cô đừng để trong lòng. Không phải giáo sư Lâm và
giáo sư Trịnh không tin cô. Con gái giáo sư Lâm nhiều năm trước cũng
chết đột ngột như thế, chắc hẳn vụ án lần này đã chạm đến chuyện thương
tâm của bà nên bà mới nói giúp giáo sư Trịnh.”
Chân Noãn gật đầu: “Ừ. Tôi đã nghe nói rồi. Con gái của cô Lâm tên là Bạch Quả, sinh vào
mùa cây bạch quả ra lá vàng. Nếu cô bé còn sống hẳn không lớn hơn Miêu
Miêu bao nhiêu.”
“Ừm! Tuy cái chết của Bạch Quả là ngoài ý muốn,
nhưng nỗi đau mất con gái khiến cô Lâm đồng cảm sâu sắc nên mới ủng hộ
giáo sư Trịnh. Mà giáo sư Trịnh cũng không phải là không tin cô, Miêu
Miêu mới mười bốn tuổi, ngoan ngoãn như vậy, mạng sống của cô Trịnh lại
như chỉ mành treo chuông, khó trách sao giáo sư Trịnh muốn gấp rút tìm
ra hung thủ.”
“Tôi biết.” Chân Noãn nghiêm túc nói. “Giáo sư
Trịnh cả đời làm pháp y, là chuyên gia bệnh lý học. Nói về kinh nghiệm
và năng lực, ở trước mặt thầy tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.”
Lão Bạch cau mày không vui: “Ai bảo cô là rìu, cô là Mèo Con.”
“À…” Chân Noãn chớp chớp mắt. “Tôi hiểu, cậu không phải lo lắng cho tôi, tâm trạng tôi tốt mà.”
Chân Noãn không hề trách hai chủ nhiệm, ngược lại cô chịu áp lực rất lớn, sợ mình làm không tốt sẽ không thể giúp được giáo sư Trịnh và Miêu Miêu.
Cô định tìm Ngôn Hàm xin rút lui, nhưng khi đến lại vô tình nghe được
cuộc đối thoại của Ngôn Hàm và giáo sư Trịnh Dung.
Tiếng nói
Trịnh Dung khàn khàn và trầm ổn: “Tôi chỉ muốn tìm ra hung thủ giết chết Miêu Miêu để tự mình bắt hắn. Tôi không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết
nào.”
Chân Noãn nghe được ẩn ý trong câu nói sau cùng, nhưng không hề cảm thấy ấm ức vì cô có thể hiểu được tâm trạng của ông.
Ngôn Hàm cất giọng thong thả lễ phép nhưng lại chứa đựng sự đanh thép không
nhún nhường: “Bác sĩ Chân Noãn và trợ lý của cô ấy hoàn toàn có đủ năng
lực tìm kiếm và ghi chép lại tất cả những gì Miêu Miêu đã gặp phải. Nếu
thầy nghi ngờ, xin chờ sau khi có báo cáo khám nghiệm tử thi rồi hãy lấy thân phận người nhà ra chất vấn. Nhưng tôi từ chối đề xuất khám nghiệm
tử thi trước đó của thầy. Chân Noãn là một pháp y rất xuất sắc, xin thầy hãy tin tưởng cô ấy giống như tôi.”
Chân Noãn kinh ngạc đứng
cạnh cửa, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ngôn Hàm từ trước
đến nay không hề nói lời khen ngợi nào trước mặt cô, vậy mà không ngờ
sau lưng lại bảo vệ cô đến thế. Nỗi tự ti và băn khoăn trước đó đã tan
thành mây khói, cô bất giác nắm chặt bàn tay. Lần này, cô tuyệt đối
không thể phụ kỳ vọng của boss Ngôn được.
Có lẽ vì tính chất
không tầm thường, ca giải phẫu lần này có Ngôn Hàm đến quan sát. Mùi tử
thi quá nồng nên anh phải đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt đen thẳm và
sắc bén, trông lạnh lùng và xa cách hơn thường ngày rất nhiều, dáng vẻ
toát lên khí chất khiến người ta khó lòng đến gần.
Bước đầu tiên
quan sát bề ngoài thi thể diễn ra khá chậm chạp. Chân Noãn cẩn thận kéo
màng nilon ra, lớp màng kia dính chặt vào lớp da rữa nát quá lâu khiến
nhiều lần kéo theo cả da của nạn nhân. Mấy người ra sức xử lý gần hai
mươi phút mới lột bỏ được hết.
Họ phát hiện được vài sợi vải quần áo và dấu vân tay mờ trên đó, có thể do hung thủ để lại lúc quấn xác nạn nhân.
Sau khi cởi bỏ lớp màng, mùi hôi thối càng thêm nồng nặc. Dù đã mở quạt
thông gió nhưng mùi hôi vẫn quanh quẩn khắp nơi, đeo khẩu trang cũng
không ngăn nổi, nồng nặc đến mức Chân Noãn choáng váng buồn nôn. Cô lo
lắng nhìn Ngôn Hàm, anh có vẻ chẳng hề bị ảnh hưởng. Lòng Chân Noãn dâng lên một cảm giác kính nể và khâm phục. Hoàn cảnh gian khổ như thế mà
boss cũng có thể vượt qua, cô còn gì để kêu ca đây? Nhưng mà…
Đại Vĩ cất lời, âm thanh thông qua lớp khẩu trang trở nên loáng thoáng:
“May mà bọn em đã có chuẩn bị trước, đeo đến hai lớp khẩu trang. Có điều đến thế rồi mà vẫn còn ngửi thấy mùi.”
Chân Noãn sa sầm mặt mày, lườm họ: “Tại sao không nói cho tôi biết? Tôi chỉ đeo có một lớp, suýt nữa chết ngất rồi.”
Tiểu Tùng: “Bọn em nghĩ cô biết rồi!”
Chân Noãn mặt ủ mày ê, bây giờ mà đi đeo thêm thì còn phải đổi cả găng tay.
Trong lúc cô đang rối rắm, Ngôn Hàm đi đến tủ bên kia, cầm túi khẩu
trang đến, thậm chí không hề nhắc nhở đã giơ tay đeo vào cho cô.
Chân Noãn không hề chuẩn bị, bỗng thấy từ đỉnh đầu hạ xuống một mảnh màu
trắng. Đầu ngón tay anh nóng hổi lướt qua tai cô rồi đeo dây vào sau
vành tai. Trong nháy mắt, tai cô nóng rát như bị phỏng.
Anh không hề thấy bất ổn, khẽ cúi người ló đầu ra từ sau bả vai cô, đôi mắt đen
láy nhìn cô không chớp. Gần trong gang tấc, Chân Noãn nín thở.
Ánh nhìn của anh khiến cô sợ hãi, tim đập loạn nhịp. Trong khoảng cách gần
như thế, đôi mắt anh đẹp vô cùng, đen lay láy như một viên hắc ngọc trầm mình nơi đáy nước. Mọi khi cô không cảm thấy thế mà chỉ cho rằng mắt
anh giống mắt ưng. Giờ phút này, khi cận kề ánh mắt hết sức nghiêm túc
và chăm chú đang chằm chằm nhìn mình ấy, cô mới phát giác ra nó vô cùng
tinh khiết, hệt như đáy hồ trong suốt phản chiếu bóng dáng cô đeo khẩu
trang đang bàng hoàng ngây dại bên trong.
Ngôn Hàm nghiêng đầu
nhìn cô, yên lặng nửa giây, ngón tay lại đưa đến trước mặt cô. Lưng Chân Noãn cứng đờ, khuôn mặt bị khẩu trang che lại nên không ai thấy được vẻ ngạc nhiên và bối rối của cô. Dưới lớp khẩu trang, mặt cô đỏ như quả cà chua nhỏ.
Ngón trỏ và ngón cái anh đưa đến, kéo xuống lớp khẩu
trang bên ngoài, điều chỉnh cho cô xong, anh nháy mắt một cái rồi quay
người trở về vị trí ban đầu.
Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong
một, hai giây, tim Chân Noãn ngừng đập. Dạo gần đây, không phải anh đang thừa dịp làm việc để “trêu đùa” cô chứ?
Tiểu Tùng và Đại Vĩ đối diện giống như hai con ngỗng ngốc nghếch tự chơi đùa, không hề chú ý đến phía bên này.
Chân Noãn chấn chỉnh lại tâm tư rối loạn, tiếp tục kiểm tra.
Thi thể bị ngâm trong nước quá lâu, thông tin để lại bên ngoài thân xác đã
ít lại càng ít hơn. Rất nhiều vết thương bên ngoài là do sau khi chết ở
đáy nước tạo ra, còn vết thương thật sự tạo ra khi còn sống đều đã nhạt
đi.
Tóc nạn nhân phần nhiều đã bị bong tróc, da đầu sưng phù mềm
nhũn, không tài nào dùng dao phẫu thuật được. Chân Noãn và hai trợ lý
phải nhổ từng sợi tóc một, quá trình này không hề khó khăn. Da đầu rất
mềm, tóc bị nhổ ra dễ dàng giống như nhổ mạ vừa mới cấy xuống ruộng vậy.
Sau khi Chân Noãn làm sạch tóc và da đầu, phát hiện ra bảy, tám mảnh phấn trắng.
“Cái này hình như là… nước sơn trên vách tường. À, rất có thể xuất phát từ
chỗ cô bé bị giết hại. Hoàn cảnh nơi đó không tốt lắm… Chuyển giao qua
Phòng thí nghiệm nghiệm chứng.”
Chân Noãn kiểm tra tai nạn nhân: “Màng nhĩ không bị vỡ chảy máu.”
“Không phải chết chìm sao?” Tiểu Tùng nói. “Nếu không thì sức nước sẽ đè ép màng nhĩ.”
“Không thể kết luận chỉ dựa vào một hiện tượng mà phải là suy luận từ nhiều
hướng.” Chân Noãn quan sát tai kia của nạn nhân, từ tốn nói. “Ví dụ như
là chết đuối trên cạn.”
Tiểu Tùng chợt bừng tỉnh ngộ, nhưng Đại Vĩ vẫn không hiểu rõ: “Chết đuối trên cạn?”
“Ừ. Ý là sau khi nạn nhân rơi xuống nước, không hít vào nhiều nước lắm mà
là do bị ho khan hoặc khủng hoảng dẫn đến phản xạ co giật, tạo thành
ngạt thở cấp tính. Hoặc cũng có thể do kích thích khiến phản xạ thần
kinh phế vị bị ức chế, dẫn đến tim đột ngột ngừng đập. Trẻ con nhỏ tuổi
thường dễ bị đuối cạn hơn.”
Ngôn Hàm lẳng lặng lắng nghe. Giọng
cô thông qua lớp khẩu trang dày trở nên mơ mơ hồ hồ, nghe dịu dàng hơn
bình thường, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác thiếu tin tưởng. Bởi vì cô mặc áo blouse thanh tú và tinh khôi, chiếc khẩu trang sạch sẽ trắng ngần che kín khuôn mặt xinh đẹp, chỉ để lại ánh mắt nghiêm túc và ngay thẳng, như thế lại trông cô có vẻ vô cùng nghiêm trang, lạnh lùng
và đầy quyền uy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT