Chân Noãn rợn sống lưng: “Đây không phải là đổ xăng thiêu cháy.”
Cô nói xong lại căn dặn: “Cậu mang quần áo đi kiểm tra cẩn thận, xem bên
trong có vật gì có thể chứng minh thân phận nạn nhân không?”
“Được.” Đại Vĩ trả lời, lại bất chợt hỏi: “Cô Chân, hôm nay là đêm Giáng sinh, cô có hẹn với bạn trai không?”
Chân Noãn nói quanh co: “Công việc khá bận mà.” Cô và bạn trai đang trong thời kỳ tạm chia tay, không có dấu hiệu hàn gắn.
“Cô Chân, bạn trai cô tốt quá! Nếu em là anh ấy nhất định sẽ ghen với công việc của cô cho mà xem.”
Chân Noãn không trả lời, đề tài này liền trôi qua. Cô bắt đầu ghi lại vết
thương ngoài da của nạn nhân, kiểm tra thương tổn của sọ não, lấy nội
tạng ra chụp cắt lớp rồi kiểm tra dịch trong dạ dày.
Khi mổ dạ dày nạn nhân, Chân Noãn thoáng sửng sốt, ngẩng đầu: “Đại Vĩ, chúng ta có thể biết được ngày tử vong của nạn nhân rồi.”
Xác ướp ngăn cách với không khí đã nhiều năm, trong trạng thái bị vùi lấp
nên dạ dày nạn nhân được bảo tồn khá hoàn hảo, thức ăn bên trong chưa
tiêu hóa hết vẫn còn lưu lại.
“Eo ôi!” Đại Vĩ đang cẩn thận xem xét quần áo nạn nhân. “Thần kỳ vậy sao?”
“Là vào lễ mồng Tám tháng Chạp chín năm trước.” Chân Noãn nói. “Trong dạ
dày của anh ta có chứa loại cháo đặc biệt vào dịp ngày mồng Tám tháng
Chạp nổi tiếng của Dự Thành.”
Đại Vĩ chạy lại xem: “Thật à?”
Ngày mồng Tám tháng Chạp? Chân Noãn nhớ lại hình như có ai đã từng nhắc với
cô… Ngôn Hàm từng nói rằng ngày Hạ Thời mất tích cũng là mồng Tám tháng
Chạp… Cô sửng sốt: Chữ XS trên chiếc nhẫn lẽ nào là… Hạ Thời?
Chân Noãn nhìn xác ướp đàn ông trên bàn phẫu thuật, tay nắm dao khẽ run. Cô
vội vàng đặt dao phẫu thuật xuống, định gọi điện thoại cho Ngôn Hàm.
Nhưng khi quay người lại đã trông thấy cây nhíp trong tay Đại Vĩ.
Một luồng khí lạnh bủa vây lấy cô. Đầu nhọn của chiếc nhíp đang kẹp một
chiếc nhẫn ngón út kiểu nam màu bạc hơi ngả đen, kiểu dáng rất đặc biệt, đặc biệt đến mức dù thay đổi màu sắc, nhưng chỉ cần liếc nhìn cô đã có
thể nghĩ ngay đến chủ nhân của nó – Thẩm Dực.
Trong xấp hình mười năm trước, cô đã từng thấy anh đeo chiếc nhẫn kia trong một tấm hình
anh thích nhất, nó và chiếc nhẫn trên tay của Chân Noãn trong hình là
một cặp nhẫn kiểu tình nhân. Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ, từng hỏi anh
nhưng anh nói đã vứt đi rồi. Cô chưa từng thấy vật thật, bởi vì nó đang ở đây.
Lúc Thẩm Dực gọi điện thoại đến, Chân Noãn vẫn còn ngồi thừ người trong văn phòng. Anh muốn gặp cô và có chuyện muốn nói với cô.
Chân Noãn không biết có phải anh đã quyết định muốn rút lui và hàn gắn tình
cảm với cô hay không. Nhưng bây giờ, họ còn có thể ở bên nhau được sao?
Cô cũng có chuyện muốn tìm anh nên đã hẹn gặp ở nhà. Mở cửa bước vào, đã
thấy đôi giày của anh được đặt ngay cửa. Trong nhà yên ắng, phòng ăn,
phòng khách và cả ban công đều không có người. Cô thấy ngờ ngợ, bước đến phòng ngủ, mở cửa ra thì thấy anh đang nằm ngủ yên bình trên giường cô.
Trong lúc ngủ, vẻ lạnh lùng và xa cách thường ngày của anh như được trút bỏ
hẳn, đôi mày dài thanh tú và sống mũi cao cao dường như cũng mềm mại hơn mọi khi.
Khoảng thời gian tạm xa cách, cô thật sự vẫn luôn nhớ
anh. Có lẽ cả hai không có tình cảm nồng nhiệt đến mức tim đập loạn
nhịp, mặt đỏ tía tai, nhưng gần mười năm sống nương tựa lẫn nhau, không
phải nói dứt là dứt ngay được.
Cô leo lên giường, nằm nghiêng
trên chăn bên cạnh anh, khoảng cách không gần không xa. Nhưng dù là như
vậy, cô vẫn cảm nhận được hơi thở anh thật ấm áp, gần như muốn hòa tan
luôn cả cô.
Thẩm Dực phát hiện bên cạnh bị lún xuống, mơ màng
tỉnh lại, chưa mở mắt ra đã chạm vào hơi thở mát lạnh mang theo gió
tuyết của cô. Anh nghiêng người, đưa tay ra khỏi chăn, kéo cánh tay cô.
Chiếc cằm ấm áp đặt lên vầng trán lạnh lẽo của cô, thì thầm gọi: “Noãn
Noãn!”
Anh nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Ban đầu, anh cho rằng
Chân Noãn cũng muốn giảng hòa với mình, nhưng sắc mặt cô có gì đó không
đúng.
“Sao vậy?”
“Đang suy nghĩ một việc.”
“Nghĩ cái gì?”
“Đang suy nghĩ, chúng ta ở bên nhau đã lâu, lâu lắm rồi, lâu đến mức… như là
cả đời của em vậy.” Lâu đến mức nếu như chia tay, em cũng không biết
cuộc sống sau này sẽ như thế nào nữa.
Đồng tử Thẩm Dực co lại,
anh biết rất rõ. Anh đã xem tin tức về xác ướp chín năm trước trong bãi
rác. Chín năm rồi, đúng như Hạ Thời đã nói, nó lại được phơi bày trước
ánh sáng. Chín năm trước, anh từng trở lại hiện trường, bởi vì Hạ Thời
đã trộm chiếc nhẫn của anh. Nhưng dù trở lại, anh cũng không thể tìm
thấy chiếc nhẫn mà còn bị tàn phế một tay.
Thẩm Dực biết rõ trạng thái bất thường của Chân Noãn trong giờ phút này là vì điều gì. Nhưng
điều khiến anh lo lắng là Ngôn Hàm chắc chắn đã biết được ý nghĩa của
xác ướp này, song anh ta lại không có bất cứ động tĩnh nào. Không, anh
ta đã có hành động rồi.
Thẩm Dực hoàn toàn tỉnh táo, anh im lặng
rất lâu. Chân Noãn bỗng rời đi, trở mình xuống giường. Anh chợt nắm lấy
cổ tay cô: “Đi đâu?”
“Đi ra ngoài. Nơi này bức bối quá!”
“Vì sao?”
“Vì anh.”
Thẩm Dực nheo mắt lại, ánh mắt có phần nguy hiểm. Còn cô lại nhìn thẳng vào anh mà không hề sợ hãi: “Thẩm Dực!”
“Nói đi!”
“Tin tức anh nhạy như vậy chắc chắn đã biết chuyện xác ướp ở bãi rác Dương Minh rồi đúng không?”
“Biết.”
“Chiếc nhẫn ngón út của anh ở trong túi áo của xác ướp kia.”
“Nhẫn ngón út nào?” Anh dựa vào giường, cười nhạt.
“Em chỉ là trí nhớ không tốt, nhưng anh xem em là con ngốc sao?”
“Em là con ngốc, còn anh là gì?” Thẩm Dực hỏi. “Thích một con ngốc thì anh là cái gì?”
Chân Noãn hạ thấp mi mắt, không lên tiếng. Thẩm Dực thấy vẻ mặt cô hoang
mang, như đang đờ đẫn, anh ôm cô vào lòng: “Noãn Noãn, chúng ta làm hòa
đi, em hãy cho anh một chút thời gian.”
Cô vùng khỏi anh: “Không đúng, chiếc nhẫn kia là của anh.” Cô đứng bên cạnh giường, trừng mắt nhìn anh: “Là của anh.”
“Hình còn đang ở trên tường đấy!” Cô đi đến phòng khách, lấy xuống tấm hình
mười năm trước. Cô gỡ khung ảnh xuống rồi lấy hình ra, vừa định quay
người thì tay đã trượt một cái, hình bị Thẩm Dực rút đi.
Chân
Noãn cướp lại, anh giấu hình ra phía sau, đổi hết từ tay này sang tay
khác. Cô xoay vòng quanh anh nhưng không đoạt lại được.
“Đưa cho em.”
“Đưa cho em làm gì?”
“Trong tấm hình có chiếc nhẫn ngón út của anh, là đặt làm, người khác không thể có.”
Chân Noãn nhào đến người anh cướp lại, bị anh ôm chặt eo, ấn vào lồng ngực.
Ánh mắt lạnh lùng của anh nheo lại: “Cho nên em muốn mang tấm hình này
đi tố giác anh à?”
Chân Noãn sửng sốt. Phải rồi, cô muốn lấy hình đi tìm Ngôn Hàm sao? Nói cho anh ấy biết Thẩm Dực giết chết vị hôn thê
của anh ấy, để anh ấy bắt Thẩm Dực hoặc là trực tiếp giết chết anh ư?
Chân Noãn đấu tranh nội tâm, Thẩm Dực buông cô ra rồi đi vào phòng bếp. Vài
giây sau, Chân Noãn nghe thấy tiếng bếp bật lên, cô vội chạy đến, trông
thấy Thẩm Dực đứng trước lò, còn tấm hình đã bị ngọn lửa đốt cháy, thiêu rụi cả khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của chàng trai và cô gái như mùa hạ. Chân Noãn lao đến cứu tấm hình, Thẩm Dực chế ngự cô bằng một tay rồi ôm vào lòng.
“Anh buông em ra!” Cô thét lên giãy giụa.
“Không nhận ra em thích tấm hình này như vậy đấy!”
“Anh buông em ra!” Lòng cô nóng như lửa đốt, trơ mắt nhìn tấm hình kia bị
ngọn lửa thiêu cháy. Cô cào đánh vùng vẫy như một con thú nhỏ, anh vẫn
vững chãi như núi Thái Sơn sừng sững.
Hình đã cháy sạch chỉ còn
lại mớ tro đen, cô cũng dần dần bình tĩnh lại, ngửa đầu nhìn anh với vẻ
mặt không thể tin nổi, có thể nói là thất vọng tột cùng: “Có phải anh đã giết Hạ Thời không?”
Anh đau nhói vì nỗi thất vọng hiện lên trong mắt cô, cong cong khóe môi: “Phải hay không đối với em có gì khác biệt sao?”
Đáy lòng Chân Noãn lạnh giá: “Nếu như phải, chúng ta mãi mãi không có cơ
hội hàn gắn với nhau. Lần này sẽ là chia tay vĩnh viễn.”
“Em lặp lại lần nữa xem!”
Lòng Chân Noãn chấn động.
“Chân Noãn, em dám lặp lại lần nữa không?”
“Em dám lặp lại lần nữa, Thẩm Dực, anh dám nghe lại không?”
Anh nhìn cô với vẻ lạnh lùng và tuyệt vọng.
“Chúng ta đã sớm chia tay rồi, Thẩm Dực! Không còn cơ hội hàn gắn nữa…” Trong
nháy mắt, Chân Noãn bị nhấc bổng lên, môi bị chặn lại, lời nói còn sót
lại đã bị anh nuốt chửng.
Anh điên cuồng cắn mút môi cô, hút lấy
lưỡi cô. Chân Noãn vẫn kêu ú ớ, cố giãy giụa nhưng đều uổng công. Anh
quá mạnh mẽ, hút cạn khô không khí trong miệng lẫn phổi cô. Cô nhanh
chóng không còn sức lực vùng vẫy nữa. Thế nhưng, anh lại như lên cơn
nghiện, lửa bốc lên hừng hực, đè cô xuống sofa, hôn lên cổ cô, tai cô
rồi cởi áo cô ra, vuốt ve thân thể cô, kéo quần cô.
“Đừng!” Chân Noãn kêu khóc, trốn tránh bằng cả tay lẫn chân, nhưng lại bị anh lôi về, ngón tay lần đến dưới quần lót.
Máu toàn thân Chân Noãn đều xông lên đỉnh đầu, kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, hai chân đá về phía mặt anh. Thẩm Dực bắt được một chân, một chân khác
tránh thoát đạp vào cằm anh.
Chân Noãn gào khóc thảm thiết, nhưng chân bị anh bóp chặt rồi mở rộng ra, mặc cô khóc thét thế nào anh đều không dừng lại.
Cô hoảng hốt, sợ hãi, nhục nhã, bàng hoàng, hận anh đến mức nghiến răng:
“Em ghét anh, Thẩm Dực, em ghét anh! Em không muốn ở bên anh nữa!”
Thế giới yên tĩnh trở lại.
“Em ghét cái gì? Chuyện chiếc nhẫn hay là chuyện anh vừa làm với em?” Anh
cười khẩy. “Chúng ta ở bên nhau lâu như thế, có khi nào anh ép buộc em
không? Nhưng rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ làm tiếp chuyện vừa rồi,
một lần, hai lần và rất nhiều lần… còn sinh con nữa.”
Chân Noãn
rụt người trên sofa, tóc dài phủ kín mặt, run giọng thút thít: “Em không muốn. Vừa nãy em đã nói rồi, em không muốn ở bên anh nữa. Sau này, em
sống một mình, không muốn ở bên anh nữa.”
“Em cho rằng ở bên nhau là gì chứ? Anh cho em cuộc sống không buồn không lo, nhường nhịn em,
yêu thương em, nuông chiều em, còn em không cần phí tâm sức dù chỉ một
chút cho mối quan hệ này, muốn đến là đến, muốn đi là đi à?”
Chân Noãn khóc rấm rứt: “Em mặc kệ, em không muốn ở bên anh nữa.”
Anh bị cô làm tức giận đến mức cười lạnh một tiếng: “Anh không đồng ý.”
“Vậy anh muốn thế nào? Bắt trói em ở bên anh à?”
Mắt Thẩm Dực hiện lên tia nhìn lạnh lùng, đáy lòng Chân Noãn lạnh toát,
phút chốc nảy sinh cảm giác chán ghét và bài xích với sự bá đạo của anh.
Cô đứng dậy chạy ra ngoài, nhưng bị Thẩm Dực kéo lại: “Noãn Noãn, anh sẽ đưa em đi Mỹ.”
“Em không đi!”
“Tại sao không đi, nơi này có người khiến em lưu luyến à?” Anh cũng mất đi
tỉnh táo và phong độ vốn có, trở nên gay gắt và cay nghiệt.
“Anh nói gì?”
“Tại sao lại là Hạ Thời? Trước kia, mọi chuyện em đều có thể bỏ qua, tại sao lần này thì không được? Hạ Thời, em thậm chí còn không biết cô ta,
nhưng lại vì cô ta mà trở mặt với anh. Vậy thì rốt cuộc vì cô ta hay vì
Ngôn Hàm đây?”
“Em và anh ấy chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới thôi.”
Thẩm Dực nắm lấy gáy cô: “Mối quan hệ cấp trên cấp dưới này mà có thể khiến
em ngoan ngoãn trở về tìm tấm hình đó cho hắn xem à?”
“Em nói
rồi, sau này, em sẽ sống một mình, không ở bên ai cả.” Chân Noãn thương
tâm, không biết nên giải thích thế nào, cảm giác mệt mỏi lại lan tràn
khắp cõi lòng lần nữa. “Không phải vì bất cứ ai mà là vì anh đấy, Thẩm
Dực! Em không thích anh như vậy. Sau cái chết của Khương Hiểu, em đã nói với anh rồi. Sau chuyện của Nguyễn Vân Chinh, em cũng đã nói với anh
rồi.”
“Anh xin lỗi, anh cũng rất mệt mỏi, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Không đâu!” Cô nghẹn ngào, nước mắt tràn mi. “Bởi vì hiện tại, em đã mệt lắm
rồi. Hết lần này đến lần khác, em cũng mệt mỏi rồi.”
Đôi mắt Thẩm Dực trở nên lặng lẽ. Anh cúi đầu, từng chút từng chút hôn lên gương mặt cô, môi cô và tai cô: “Cho anh thời gian một năm, anh nhất định sẽ giải thích với em.”
“Giải thích điều gì? Giải thích về ai? Khương
Hiểu, Tôn Lâm hay là Hạ Thời? Một năm kia là sao? Để người khác trông
chừng em, theo dõi em, giam cầm em hay ngăn cách em với thế giới ngoài
kia để chỉ có anh thường xuyên đến thăm em sao?”
Anh không lên
tiếng, lòng cô nguội lạnh. Cô nghiêng đầu, gương mặt khẽ cọ vào bàn tay
Thẩm Dực, nước mắt rơi xuống lòng bàn tay anh: “Thẩm Dực, em không thể
tiếp tục thế này với anh nữa.”
Cô quay người đi.
“Noãn Noãn!” Anh không đuổi theo. “Không có những chuyện này, chúng ta có thể đi cùng nhau đến tận cùng sao?”
Chân Noãn không tài nào trả lời được. Anh khẽ cười một tiếng: “Sao em lại
tên là Noãn Noãn nhỉ? Em là một khối băng giấu trong ngực ấp ôm suốt
mười năm cũng không thể tan chảy được.”
Chân Noãn ngơ ngẩn đi
xuống lầu. Bên ngoài vắng tanh, cô đứng trên bậc thang, nước mắt giàn
giụa, không biết mình nên đi đâu nữa. Một chiếc xe đỗ trước mặt cô. Đới
Thanh và mấy anh em bước xuống, anh ta cầm một quyển hộ chiếu và vé máy
bay đi Mỹ, ánh mắt có vẻ né tránh: “Chị dâu, anh Dực bảo em đến đón chị
ra sân bay.”
Cô không nhìn bọn họ, đi về phía cổng chung cư, đi được vài bước thì bị một nhóm đàn ông cản lại.
“Chị dâu, chị đừng làm khó em mà.”
“Tôi không phải chị dâu của anh, tôi đã sớm chia tay với anh ấy rồi.”
“Chị dâu, anh Dực thật lòng yêu chị, chị đừng giận anh ấy nữa, yêu đương gây gổ là chuyện bình thường thôi.”
“Tránh ra!”
Chân Noãn xông qua vài lần nhưng không đẩy người ra được, đứng trong gió
lạnh buốt đến run cầm cập. Đới Thanh liếc nhìn tòa nhà chung cư, Thẩm
Dực đang bỏ tay vào túi đứng bên cửa kính, yên lặng quan sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT