Trong trí nhớ của
anh, tay A Thời nhỏ nhắn, thon dài, trắng nõn và xinh đẹp. Anh vẫn nhớ
rõ cảm giác khi chạm vào đôi tay nhỏ bé ấy, chúng mềm mại, khéo léo, mát lạnh và vô cùng dịu dàng, nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt
anh, hoang mang bấu vào lưng anh rồi lại vụng về nắm lấy anh…
Ngôn Hàm cúi đầu, xoa mạnh sống mũi, hồi lâu lại chăm chú nhìn về phía Chân
Noãn lần nữa. Cuối cùng, hộp sọ đã được mở ra. Cô ngồi thẳng lên rồi xoa bóp eo, dùng chiếc cưa tròn cắt nắp hộp sọ xung quanh, nạy đỉnh đầu ra.
“Xương đỉnh đầu gãy sụp, xương chẩm và xương thái dương hơi hõm vào. Xương
trán bị gãy, xương mũi, xương gò má và xương hàm bị gãy nát…”
Cô tiếp tục kiểm tra xem tủy não và trong nắp sọ có bị tổn thương không rồi lấy ra một phần tủy não làm mẫu để đợi giám định.
Lúc bầu trời bên ngoài màn sáo cửa sổ hửng sáng, quá trình giải phẫu rốt
cuộc cũng hoàn tất. Tiểu Tùng đã lấy xong các mẫu cần xét nghiệm. Mưa
gió bên ngoài đã tạnh tự lúc nào.
Mắt Chân Noãn đau nhức. Lúc
chuẩn bị tiến hành bước vá lại thi thể cuối cùng, cô lại loáng thoáng
cảm thấy có gì đó không đúng, hình như còn có chỗ chưa giải phẫu đến thì phải.
Cô nhìn Ngôn Hàm cầu xin sự giúp đỡ nhưng anh không nói
lời nào, yên lặng dựa vào lưng ghế, nét mặt rất mệt mỏi song ánh mắt vẫn tinh anh. Cô lại quay đầu nhìn thi thể, từ đầu xuống chân… Cô chợt nghĩ đến: Bộ ngực của cô gái.
Cô nắm lấy bầu ngực của cô gái rồi xoa
nắn, trong lòng nhất thời kích động. Cô cảm nhận được xúc cảm khác lạ,
vội vàng tĩnh tâm vùi đầu vào công việc, rất nhanh đã có kết quả.
“Xác nữ vô danh có thân phận rồi.”
Cây nhíp trong tay cô gắp ra một miếng đệm silicone. Dưới ánh sáng lướt qua, cô trông thấy bên rìa có khắc số hiệu sản phẩm.
Đồng hồ treo tường trong phòng phẫu thuật chỉ hướng 6 giờ 47 phút.
Mí mắt Chân Noãn bắt đầu nhìn ra quầng thâm nhàn nhạt, trong mắt cũng có
tia máu đo đỏ nhưng nụ cười của cô vẫn rực rỡ, khuôn mặt vẫn đong đầy
vui sướng và hứng khởi, tay đang kẹp miếng silicone phe phẩy: “Thật tốt
quá, số hiệu sản phẩm vẫn còn.”
Ngôn Hàm day day chân mày, không
đứng dậyy, chỉ cười rất nhẹ: “Rất tốt! Món đồ vẫn còn nguyên vẹn, giao
cho điều tra viên rất nhanh sẽ có thể tra ra nơi sản xuất. Dựa vào số
hiệu này, nơi sản xuất sẽ truy ra ghi chép tiêu thụ, từ đó tìm được thẩm mỹ viện và hỏi thăm được thông tin khách hàng .”
Anh cười cười, tiếng nói khàn khàn: “Làm tốt lắm!”
Chân Noãn hiếm khi được anh khích lệ, ngại ngùng nhoẻn cong môi, quay đầu
nói với Tiểu Tùng: “Mang những manh mối tìm được đã phân loại này đến
các phòng thí nghiệm. Cần phải phân tích bệnh lý nên hãy bảo nhóm Đại Vĩ phân tích trước, tôi vá lại thi thể rồi đến sau.”
Tiểu Tùng đáp
lời rồi mang túi vật chứng xếp chỉnh tề lên xe đẩy tay và rời đi trước.
Chân Noãn tiếp tục công việc của mình. Thi thể vốn sạch sẽ, không cần
thu dọn gì nhiều, quá trình vá lại cũng đã có trình tự nhất định.
Mười mấy phút sau, Chân Noãn cảm thấy quá yên lặng, khó chịu ngẩng đầu thì
phát hiện Ngôn Hàm đã ngủ say. Lần này, anh nghiêng đầu dựa vào lưng
ghế, yên ắng nhắm mắt, hít thở nhẹ nhàng. Trong dáng vẻ lúc này của anh
vô cùng hiền lành, cả khuôn mặt đều ôn hòa và dịu dàng, dường như không
còn vẻ sắc bén, gai góc như lúc tỉnh táo nữa.
Chân Noãn nhìn thêm vài giây. Góc mặt anh khá đẹp, dưới mắt là quầng thâm nhạt, cằm cũng
lún phún râu, trông có nét phong trần bị phủ lên vẻ mệt mỏi, rũ rượi vì
thiếu ngủ. Cô khẽ thở dài nơi đáy lòng, nhìn xung quanh định tìm một tấm chăn đắp cho anh, lại bỗng nghe thấy tiếng chuống reng reng vang lên.
Ngôn Hàm mở choàng mắt, phút chốc trở nên sắc bén, minh mẫn, không hề có vẻ mơ mơ màng màng như trước nữa. Chân Noãn bắt gặp ánh mắt quá chính
trực của anh, hoang mang dời mắt đi.
Là điện thoại của Ngôn Hàm.
Anh vội bắt máy, phân công nhiệm vụ cho các đồng nghiệp cảnh sát, mọi
công việc được anh liệt kê với trọng điểm thích đáng và sắp xếp hợp lý.
Giọng nói trầm ổn có lực, không hề nghe ra vẻ mệt mỏi.
Chân Noãn
tiếp tục làm xong công việc dang dở. Ba phút sau, Ngôn Hàm mới đặt điện
thoại xuống, thả lỏng dựa vào lưng ghế, ra sức dụi mắt và xoa sống mũi,
bản thân cũng thấy hơi buồn cuời: “Già rồi, không thể thức thâu đêm
giống như lúc còn trẻ nữa.”
Chân Noãn quay sang nhìn anh. Cô nhớ
được anh chưa đến hai mươi chín tuổi, vẫn đang trẻ trung kia mà? Đâu
phải anh không thể thức mà vì tăng ca liên tục trong thời gian dài như
vậy thì đến người làm bằng sắt cũng không chịu nổi nữa.
Anh liếc nhìn cô: “Nói giỡn thôi, chủ yếu là em.”
“Em á?”
Anh chuyển điện thoại di động, từ từ nở nụ cười: “Giọng nói của em nghe rất dễ buồn ngủ, khiến tôi ngủ gục rất nhiều lần.”
“Nào có chứ?” Mặt Chân Noãn đỏ gay, trợn mắt nhìn anh với vẻ không tin.
“Thật, cứ vo ve suốt.” Ngón tay anh xoay vòng bên tai, khoa tay múa chân diễn cảnh côn trùng đang lượn vòng quanh.
Vo ve? Cô là ruồi sao?
Cô quay đầu đi, không thèm đếm xỉa đến anh nữa.
Vá xong Chân Noãn định dời thi thể đến cáng di động để đẩy đến tủ chứa
xác, nhưng một mình cô không dời nổi, Tiểu Tùng lại không có ở đây, đành nói với Ngôn Hàm: “Giúp em với!”
Ngôn Hàm ngồi yên nhìn cô: “Em làm thiếu một việc.”
Chân Noãn khó hiểu, nghĩ lại tất cả các công đoạn vừa rồi vẫn không thấy
mình bỏ sót chỗ nào. Cô lắc đầu vẻ nghi ngờ, nói: “Đâu có!”
Ánh mắt anh thoáng lạnh đi, mang theo vẻ nghiền ngẫm rồi lặp lại một cách khẳng định: “Em làm thiếu một việc rồi.”
Cô ngỡ ngàng, nghiêm túc suy nghĩ thêm một lượt, càng chắc chắn: “Không có, thật sự không bỏ sót gì cả.”
Ngôn Hàm không lên tiếng mà nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt đen tuyền
thoáng hiện lên tia cảm xúc nhạt nhòa, không biết là thất vọng hay là
tức giận nữa.
Chân Noãn bị ánh mắt này của anh làm cho đau nhói:
“Không muốn giúp em thì thôi.” Cô cố nén cơn tức, định tự mình đi ôm xác chết.
Ngôn Hàm đứng bật dậy, giữ chặt cổ tay cô, ngăn lại hành
động cô chạm vào nạn nhân. Chân Noãn giãy giụa, bao nỗi bực tức dồn nén
cả đêm chỉ chực bộc phát, lòng càng thấy ấm ức hơn: “Anh làm gì vậy, hôm nay…” Hôm nay, anh đã làm gì nhỉ, “… Sao bỗng nhiên lại đối xử với em
như thế…”
“Trong trường, thầy cô không dạy em sao?” Giọng nói
Ngôn Hàm lạnh băng. “Bước cuối cùng trong khám nghiệm tử thi là gì? Bước quan trọng nhất là gì? Là thầy cô không dạy hay là em khinh thường bỏ
qua?”
Chân Noãn bỗng giật mình hiểu ra. Đây giống như đòn cảnh cáo, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa khó chịu lại thấy hổ thẹn.
“Anh buông em ra!” Cô thét lên, vùng vẫy khỏi tay anh, hai mắt đều đỏ hoe,
cảm giác mình quá mất mặt, lại vội vàng quay đầu như thể không còn chỗ
nào để trốn.
Ngôn Hàm nhìn cô hồi lâu, quay người đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Phòng phẫu thuật bao trùm trong không khí yên tĩnh và quái gở, Chân Noãn đứng đó ngơ ngác, mắt hoen đỏ, mũi cay cay. Cô quay đầu nhìn xác nữ không có mặt nằm dưới ánh đèn, làn da trắng bệch, vết thương chồng chất, thân
thể lấp đầy những vết vá xấu xí và đáng sợ. Cô bỗng muốn khóc.
Cô biết ý của Ngôn Hàm, là lỗi của cô, cô không cho người chết sự tôn
trọng và tôn nghiêm cuối cùng. Mắt Chân Noãn hoa lên, cả thế giới như
chìm trong làn nước mắt ngân ngấn.
Thật xin lỗi, chúng tôi mổ xẻ
thân thể của cô chỉ là xuất phát từ mục đích muốn tìm hiểu nguyên nhân
cái chết để tìm ra hung thủ. Xin cô tha thứ, xin hãy tin tưởng chúng tôi sẽ viết lại di ngôn của cô một cách chân thật nhất, cố gắng tìm được
hung thủ để hóa giải nỗi oan khuất cho cô. Mong cô… an nghỉ.
Cô hướng về phía thi thể lặng yên trên bàn giải phẫu, cúi người xuống một góc chín mươi độ. Từng giọt nước mắt rơi xuống.
Ngôn Hàm dựa vào tường, lại sờ vào túi lần nữa, vẫn không có thuốc lá. Không lâu sau, cửa mở ra, Chân Noãn đứng đó, ngón tay bấu chặt khung cửa. Mắt cô hoe đỏ, lông mi ướt đẫm, liếc nhìn anh rồi cụp mắt, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Có thể giúp em khiêng nạn nhân không?... Em biết
sai rồi.”
Anh cất bước đi đến, cất giọng khẽ khàng: “Tôi cũng xin lỗi vì những lời đã nói với em ở trên xe.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT