Chân Noãn hỏi: “Nói
vậy thì nhóm sát thủ liên hoàn có thể đã thăng lên cấp kế tiếp rồi, lần
này sẽ giết chết những người muốn tự sát mà không cần cố ý che giấu
thành tự sát nữa ư?”
Tô Nhã: “Đúng vậy! Nếu quả thật đến mức độ này, chuyện sẽ rất phiền phức.”
Chân Noãn hiểu rõ. Thông thường, phương hướng điều tra vụ án mưu sát đều bắt tay từ động cơ giết người như vì tiền tài, tình cảm, thù hận kích động
hay trả thù xã hội. Nếu hung thủ không có mục đích cụ thể và cũng không
có liên quan đến nạn nhân, thì việc điều tra sẽ rất gay go.
“Cũng không phiền phức lắm đâu.” Ngôn Hàm thản nhiên. “Đội điều tra đã bắt
đầu truy tìm, tóm được bọn chúng chỉ còn là vấn đề thời gian. Có điều,
điểm quan trọng nhất trước mắt chính là xác định được bọn chúng có kế
hoạch hành động tiếp theo hay không, và liệu chúng ta có thể ngăn cản
được việc này xảy ra không.” Anh hất đầu về phía ký túc xá. “Vào xem thử thôi.”
Mọi người cất bước đi vào. Trong khi đó, Chân Noãn ở phía sau lại cứ mãi ngước nhìn bóng lưng Ngôn Hàm. Một chiếc lá bạch quả
vương trên tóc anh. Ngôn Hàm phát giác ra dáng vẻ thậm thà thậm thụt của cô, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn. Chợt đôi mày của cô nhíu lại vẻ như ngập ngừng muốn nói điều chi.
“Nhìn gì thế? Đầu tôi mọc ra gì hả?”
Cô vội vàng lắc đầu, thế rồi anh không để ý đến cô nữa mà tiếp tục bước
đi. Nhưng một lát sau, cuối cùng, cô đành gọi anh: “Đội trưởng…”
“Hả?”
“Đầu anh có dính một chiếc lá.”
“…”
Ngôn Hàm cúi đầu, giơ tay tùy tiện phủi vài cái, nhưng chiếc lá bướng bỉnh kia cứ thế nhanh nhảu tránh né bàn tay anh.
Anh hỏi: “Còn không?”
Chân Noãn lúng túng gật đầu.
Anh lại phủi khắp đầu lần nữa rồi hỏi: “Còn không?”
Chân Noãn lại gật đầu.
Anh không phủi nữa, nhìn cô một lúc đầy thâm ý: “Em trêu tôi đấy hả?”
Chân Noãn vội mở to đôi mắt vô tội vẻ như đúng là làm ơn mắc oán: “… Đâu có đâu, em chỉ tốt bụng nhắc nhở anh thôi…”
“Chiếc lá này thật sự mọc rễ trên đầu tôi rồi hả?”
Chân Noãn sốt ruột, kiễng chân lên chỉ chỉ vào một chỗ: “Là ở đây ạ!”
Gót chân cô chưa chạm đất, anh đã cúi đầu, khom lưng kề gần vào cô: “Lấy xuống!”
Cô nhìn đầu anh gần trong gang tấc, bỗng dưng khẩn trương nuốt nước bọt,
người hơi ngửa ra sau, ngốc nghếch nói: “Hay là… em tìm Lão Bạch lấy
xuống cho anh… Mắc trên đó trông cũng rất đẹp mắt…”
Ngôn Hàm đang khom lưng liền ngước nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm và sắc bén. Cô vẫn
duy trì tư thế ngửa ra sau, khẽ run lên vì chẳng thể chịu được ánh mắt
của anh dù chỉ một khắc.
“… Dạ…”
Cô run rẩy trả lời rồi
kiễng chân, rướn cổ lên, ngón tay chạm phải mái tóc ngắn gọn gàng của
anh, hơi nhám tay nhưng lại rất mềm mại. Cô vô cùng cẩn thận vì sợ kéo
nhầm tóc anh. Anh đợi đến nỗi không còn đủ kiên nhẫn nữa, lại liếc mắt
nhìn cô, nhưng chỉ thấy chiếc cổ đang ngửa lên của cô, thon dài và trắng ngần như một chú thiên nga. Cô chậm chạp cầm lấy chiếc lá, trọng tâm
nhanh chóng rơi xuống.
“Xem đi, em đâu có lừa anh.” Cô nói thật
khẽ rồi lui về phía sau giữ một khoảng cách, vẻ mặt hơi ngượng ngùng,
xoay xoay chiếc lá trong tay.
Anh đứng thẳng dậy, hai ngón tay kẹp lấy chiếc lá bạch quả trong tay cô rồi nói: “Cảm ơn!”
Tô Nhã đi đến bậc thang chợt quay đầu lại, trông thấy cảnh tượng vừa mới diễn ra, đôi mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
Nơi ở của nữ nghiên cứu sinh đã chết hôm nọ là một phòng ký túc xá trên
tầng ba. Căn phòng chưa đến hai mươi mét vuông, bày bốn bộ bàn ghế và
giường, mỗi bộ đều treo rèm thật dày xung quanh, chia căn phòng thành
từng góc nhỏ. Khu sinh hoạt chung hẹp đến nỗi gió thổi không lọt, lại
thêm thời tiết hôm nay không tốt, mây đen phủ kín bầu trời khiến cho ánh sáng trong căn phòng vốn đã nhạt nhòa này lại càng yếu ớt hơn, không
gian trông cực kỳ âm u.
Tô Nhã mới vừa đi vào đã nói ngay: “Bầu không khí nơi này thật khiến người ta thấy áp lực.”
Bàn và giường của nạn nhân ở góc trong cùng. Sau tấm màn màu hồng phấn là
không gian chật hẹp được thu dọn gọn gàng, ngăn nắp, đống sách vở được
xếp đặt ngay ngắn, không có vẻ khác thường.
Ngôn Hàm liếc sơ qua rồi nói: “Không có mỹ phẩm, cũng không có gương.”
Chân Noãn sửng sốt, quả nhiên là như vậy.
Ngôn Hàm bắt đầu hỏi thăm những người cùng phòng, đại loại như khi còn sống, nạn nhân có thói quen đặc thù gì, gần đây có gì khác thường hay từng
liên lạc với người đặc biệt nào không. Mấy người bạn cùng phòng cho biết nạn nhân gần đây không có gì khác thường cả, vẫn hệt như mọi khi.
Nạn nhân không có đồng hương ở Dự Thành, rất ít khi ra ngoài, cũng hiếm khi gọi điện hay nhắn tin. Mỗi ngày, ngoài việc đi học là thời gian tự học. Buổi tối, sau khi trở về thường chui vào giường và buông màn từ rất
sớm. Ban ngày, cô ta còn có thể nói vài câu với bạn học hay bạn cùng ký
túc xá, chứ đến buổi tối thì gần như không có cơ hội gặp mặt hay trao
đổi.
Tất cả nghe ra đều không có vấn đề, nhưng Ngôn Hàm đã nhận ra điểm bất ổn, anh hỏi: “Cô ấy chăm học nhất trong phòng các cô à?”
“Vâng!”
“Nhưng sao bình thường, cô ấy lại về sớm hơn các cô?”
Chân Noãn chợt nhớ đến chi tiết mấy cô bạn cùng phòng có nói họ không có cơ
hội gặp mặt nhau vào buổi tối, nhưng nếu bình thường nạn nhân trở về
muộn hơn họ thì trước khi chui vào màn nhất định sẽ đi qua nơi của họ.
Mấy cô bạn cùng phòng rất kinh ngạc, không biết sao Ngôn Hàm lại nhìn ra được: “Đúng vậy, bình thường, cô ấy trở về rất sớm.”
“Mấy giờ?”
“Có thể là chín giờ rưỡi, cỡ nào thì mỗi ngày cũng cứ đúng mười giờ là cô ấy tắt đèn đi ngủ. Rất sớm.”
“Chắc chắn là ngủ chứ?”
“Đúng vậy, trong màn cũng không thấy bật đèn nữa.”
Ngôn Hàm không hỏi thêm mà nhìn về phía Tô Nhã: “Giao cho em đấy!”
Tô Nhã gật đầu, lập tức nằm thẳng xuống giường nạn nhân rồi nhắm mắt lại.
Chân Noãn im lặng, những người khác cũng không dám quấy rầy. Cô hiểu rõ ý của Ngôn Hàm: Quỹ đạo cuộc sống của nạn nhân không có bất cứ vấn đề gì, điểm kỳ lạ duy nhất chính là cô ta rất chăm chỉ học hành nhưng mỗi ngày lại lên giường ngủ từ rất sớm.
Lúc này, Ngôn Hàm bảo Tô Nhã thử
thâm nhập vào thế giới nội tâm của nạn nhân, từ đó liên tưởng ra cách
thức cô ta có thể dùng để liên lạc với nhóm sát thủ kia. Có lẽ, tất cả
huyền cơ đều nằm ở những việc xảy ra phía sau tấm màn này lúc hơn mười
giờ đêm.
Tô Nhã nhắm mắt lại trên giường, miệng lẩm bẩm: “Cuộc
sống mỗi ngày của tôi cứ xuôi theo trình tự: buổi sáng thức dậy rồi đi
học, sau đó ăn cơm, rồi tự học. Tôi không có đam mê nào khác, không giải trí vào thời gian rảnh rỗi hay xã giao gì cả, ngoại trừ học hành ra thì chẳng có gì nữa. Tuy có lúc cảm thấy rất mệt, nhưng cũng chỉ có thể
sống như vậy, bởi vì tôi không còn lựa chọn nào hết. Ngoại trừ quỹ đạo
cuộc sống hiện tại, tôi còn có thể làm gì đây?
Mỗi ngày, tôi đều
trở về phòng ký túc xá rất sớm, bởi vì đi dạo trong sân trường rất cô
đơn mà tôi lại không ở thư viện tiếp được nữa. Tôi cần phải trở về
giường, cứ yên lặng nằm đấy, trong lòng dường như cũng không có cảm giác thỏa mãn, không cách nào đi vào giấc ngủ yên lành.
Lòng tôi có
chút thương cảm, nhưng đang buồn bã về điều gì chứ? Tôi không thể nói
ra, sự đè nén quá lâu và nỗi chán chường trong nội tâm khiến tôi không
còn tha thiết muốn giải tỏa, cũng không có ai đáng tin để tâm sự. Dù cho đứng trước người xa lạ, nỗi tự ti và chán chường trong tôi cũng không
thể trút ra.”
Bên trong phòng, ánh sáng leo lét. Ngoài cửa sổ, gió rét gào thét. Chân Noãn yên lặng lắng nghe, lòng thoáng chút buồn bã.
“Khi một mình nằm trong khoảng không gian bé nhỏ này, tôi cảm thấy cô độc và bất lực biết mấy!” Tô Nhã nghiêng người, co ro. “Tôi không tài nào mở
miệng được, tôi hy vọng… lắng nghe… lắng nghe để có thể tìm thấy âm
thanh đồng cung bậc, lắng nghe để có thể an ủi câu chuyện cuộc đời tôi.
Là thứ gì đây, âm nhạc hay là…”
Tô Nhã mở choàng mắt, ngồi bật dậy. Ngôn Hàm, Chân Noãn, Đội phó Trình… và tất cả mọi người đồng thanh: “Đài phát thanh!”
“Mà còn là đài phát thanh cá nhân.”
Đội phó Trình lập tức gọi điện thoại cho Từ Tư Miểu, bảo anh ta tìm trong
ba ứng dụng radio cá nhân phổ biến trên điện thoại di động là FM Mango,
FM Hồ Điệp và FM Douban những chủ đề có liên quan đến tự sát, màu đen,
trầm cảm và tần số phát sóng tương ứng. Bọn người sắp đặt tự sát kia rất có thể đã thông qua ứng dụng radio để tiến hành liên lạc với người tự
sát.
Bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Chân Noãn cảm thấy đầu óc
mình thật mơ hồ, giống như bị thứ gì đó gây chấn động đến nỗi trở nên
trống rỗng và mờ mịt. Cô vừa đi vừa thơ thẩn, chiếc giày to bè giẫm lên
cành cây khô nghe răng rắc, phút lơ đễnh vướng chân suýt ngã khiến cô
hoàn hồn trở lại.
Ngôn Hàm thấy dáng vẻ cô đờ đẫn, cau mày hỏi: “Nghĩ gì thế?”
Cô ngước đôi mắt mơ màng ướt át, thật lòng khen ngợi: “Em thấy Tô Nhã thật tài ba, đi theo bọn anh điều tra thực tế rất hay, em đã ghi lại được
rất nhiều điều.”
“…” Ngôn Hàm lại hơi cau mày. “Em đang nghĩ cái này à?”
“Đúng rồi!” Cô gật đầu quả quyết, ra vẻ thán phục. “Hai anh chị hợp tác với
nhau quá tốt ấy ạ!” Cô tiếp lời: “Đàm Ca có nói trước đây, hai người
từng cộng tác ăn ý đến độ không chút sơ hở, suy nghĩ bao giờ cũng gắn
kết được với nhau.”
Anh thoáng sửng sốt, nhếch môi nhưng không
trả lời. Dù Chân Noãn phản ứng chậm chạp nhưng cũng nhìn ra được sắc mặt anh đã thay đổi, không hề vui vẻ. Cô bối rối, khẽ hỏi: “Đội trưởng, có
phải em nói sai gì không?”
“Không!” Anh nói.
Nhưng trái
tim anh thoáng chốc đau đến mức như bị kim châm. Vào một ngày của nhiều
năm về trước, anh và Tô Nhã cũng đang hợp tác, đi theo Đội trưởng Thượng Kiệt phá án. Anh không còn nhớ được Tô Nhã lôi kéo anh thảo luận về vụ
án đặc biệt gì, chỉ nhớ anh đã muộn giờ đi đón Hạ Thời, để rồi sau đó
không còn gặp lại cô nữa. Sau hôm ấy, rất nhiều lần anh lái xe lang
thang rồi trong vô thức tìm đến trước cổng bệnh viện cô thực tập, chờ
đợi ở đấy bao nhiêu buổi tối cũng không thể đón cô được nữa.
Nhiều năm như vậy trôi qua, anh từng vô số lần ảo tưởng rằng nếu như ngày ấy
mình không đến muộn, nếu như ngày ấy mình đúng giờ đến đón A Thời, nếu
như ngày ấy không để A Thời đứng bên đường chờ anh thì có thể sẽ không
xảy ra chuyện sau đó hay không? Anh vô số lần ảo tưởng “nếu như”, hối
hận đến mức muốn nôn ra máu.
Cơn gió mùa đông lạnh như cắt, lá
vàng khô héo xào xạc lướt đi trên mặt đất nơi sân trường. Phía trước là
hai sinh viên đang bước nhanh về phía này. Nữ sinh cắm đầu đi thẳng về
phía trước, nam sinh sải bước đi theo xin lỗi: “Anh xin lỗi, anh xin
lỗi, bị thầy hướng dẫn kéo lại hỏi chuyện nên mới trễ mười lăm phút. Anh xin lỗi mà, anh không cố ý đâu.”
Nữ sinh giận dỗi lớn giọng: “Biết hôm nay lạnh đến cỡ nào không?”
“Anh xin lỗi, anh xin lỗi… Em đừng giận nữa được không?”
Hai người đi ngang qua Chân Noãn, cô tò mò quay đầu lại nhìn, lúc thu lại
ánh mắt bỗng phát hiện Ngôn Hàm cũng quay đầu nhìn lại với đôi mắt đen
sâu thẳm, trong veo và tĩnh lặng. Cô hơi ngạc nhiên, Ngôn Hàm dời mắt
đi, cho tay vào túi, bước đi trong tiếng gió bấc xào xạc.
Chuyện
tương tự cũng từng xảy ra với anh và A Thời, đó là vào mùa hè năm mười
sáu tuổi. Anh trốn học đi chơi, lúc rời khỏi trường đã hẹn giờ với A
Thời, hứa rằng sau khi tan học sẽ đón cô cùng về nhà. Nhưng anh chơi
game quên mất cả thời gian, lúc nhớ ra thì đã tám giờ tối, anh sợ đến
mức hồn vía lên mây, lao điên cuồng năm cây số đến trường học. Nền trời
tán cây như hòa điệu cùng ánh đèn đường trắng xóa trong không khí ban
đêm oi bức. Anh đi vòng qua bức tường trắng của ngôi trường, nhìn thấy
cô đeo cặp sách, một mình đứng ở bậc thềm cạnh cổng.
Mấy con côn
trùng bé nhỏ chậm chạp bay lượn trong ngọn đèn hình chóp mờ nhạt, ánh
sáng soi lên tóc cô tỏa ra màu vàng rực. Cô mặc chiếc váy thủy thủ màu
trắng, yên lặng đứng đấy, cứ chốc chốc bắp chân trái lại nhẹ nhàng cọ cọ vào bắp chân phải để tránh muỗi đốt. Cách ánh đèn đường êm dịu, cô quay đầu, vừa nhìn thấy anh liền thảng thốt, vẻ mặt tinh khiết không chút
khó chịu, cũng không hề phiền muộn hay tức giận.
Anh vô cùng hận
bản thân mình. Từ đầu đến chân đầm đìa mồ hôi, tim đập như muốn nổ tung, anh chậm rãi bước đến, song cuối cùng lại không dám đến gần mà chỉ dừng lại cách cô chừng hai, ba mét. Anh vừa xấu hổ vừa bối rối định nói gì
đó nhưng sợ vừa lên tiếng thì cô sẽ tức đến bật khóc. Cô đã đợi anh ba
giờ đằng đẵng rồi đấy!
Cô nhìn anh không chớp mắt, cuối cùng khe khẽ làm nũng: “Anh dỗ em đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT