Trong Phòng thí
nghiệm Bệnh lý học yên ắng, tất cả ánh mắt của cảnh sát và nhân viên
nghiên cứu đều tập trung vào Chân Noãn. Vào lúc này, cô là người có
quyền uy nhất. Tất cả đều nín thở chờ đợi cô ngẩng đầu với khí thế lãnh
đạo bắt đầu lan tỏa, chỉ ra điểm mấu chốt và gõ búa kết thúc vụ án, để
mọi người thấy được vẻ kiêu ngạo và tự tin của cô.
Trước muôn vàn ánh nhìn, cô pháp y thong thả ngẩng đầu khỏi kính hiển vi, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình tự bao giờ. Trong phút ngỡ ngàng,
cô chớp chớp mắt, nghĩ ngợi rồi lại xoa xoa mặt, cuối cùng tự kết luận
trên mặt mình không hề dính gì cả.
Lão Bạch khẽ huých Đàm Ca, nhỏ giọng: “Này này, vào những lúc thế này, vẻ mặt Mèo Con trông đáng yêu quá!”
Ngôn Hàm cố nén để không bật cười, nhắc nhở: “Mới vừa rồi, cô định nói gì?”
“Ồ” Chân Noãn hoàn hồn lại, tiếp tục: “Vì mục đích cẩn thận, chúng ta nên làm kiểm tra kính tra kính hiển vi điện tử quét(*).”
(*) Kính hiển vi điện tử quét (thường viết tắt là SEM) là một loại kính
hiển vi điện tử có thể tạo ra ảnh với độ phân giải cao của bề mặt mẫu
vật bằng cách sử dụng một chùm điện tử (chùm các electron) hẹp quét trên bề mặt mẫu. Việc tạo ảnh của mẫu vật được thực hiện thông qua việc ghi
nhận và phân tích các bức xạ phát ra từ tương tác của chùm điện tử với
bề mặt mẫu vật.
Ngay sau đó, kết quả kính hiển vi điện tử quét
hiện ra. Chất nền của bào chất trên vùng da trước ngực nạn nhân đông lại thành khối, bào quan đã bị phá hủy, hệ thống màng nội bào bị rách toạc, sợi collagen đã xuất hiện hoại tử đông đặc. Tiến thêm một bước kiểm tra cho thấy tế bào bị hư hại và cấu tạo mô bị biến đổi do điện giật gây
ra.
Trong tòa nhà văn phòng cảnh sát Dự Thành, tại văn phòng của Ngôn Hàm thuộc Đội Điều tra hình sự.
Cách bàn làm việc, Chân Noãn đưa báo cáo khám nghiệm tử thi đến trước mặt
Ngôn Hàm và nói: “Sau khi nạn nhân rơi xuống nước rồi bị điện giật trong nước dẫn đến đột tử, đây là dấu hiệu bị sát hại.”
Ngôn Hàm gật
đầu, sau khi lật bản báo cáo ra xem thì đứng dậy ra ngoài, Chân Noãn
bước theo sau. Bên ngoài, các đồng nghiệp đều đang bận bịu làm việc
trong văn phòng. Ngôn Hàm thông báo kết quả khám nghiện của Chân Noãn
với mọi người.
“Thật sự là bị sát hại à? Khủng khiếp thế!” Lão
Bạch nắm tóc. “Cách giết người này sử dụng công nghệ cao vậy sao? Không
ngờ hung thủ có thể điều khiển dòng điện một cách hoàn hảo như thế. Nếu
không phải Chân Noãn kỹ lưỡng thì chúng ta đã bị qua mặt rồi.”
Ngôn Hàm liếc nhìn Chân Noãn, chậm rãi nói: “Vậy cũng phải, may nhờ có em.”
“Nên… Nên làm mà!”
“Nếu như là bị sát hại…” Hắc Tử cảm thấy kỳ lạ. “… Chúng ta phải liệt kê thử điểm mấu chốt của vụ án này. Một là người nhà anh ta nói anh ta có
khuynh hướng tự sát rất mạnh, đã thử nhiều lần nhưng đều không thành
công. Hai là chính anh ta cũng không biết bơi nhưng lại chạy đến khu vực nước sâu. Ba là anh ta không có thù oán với người khác. Bốn là chúng ta đã kiểm tra qua máy vi tính của anh ta nhưng không phát hiện lịch sử
tán gẫu hay lướt web khác thường, thậm chí anh ta rất ít lên mạng, cho
thấy nội tâm thật sự đã khép kín đến mức tiêu cực. Tất cả những điểm
trên đều là dấu hiệu điển hình của những vụ tự sát, tôi luôn cảm thấy
nếu kết luận anh ta bị sát hại thì không hợp lý cho lắm!”
Lão Bạch: “Phải chăng có ai đó đã đẩy anh ta xuống?”
Ngôn Hàm: “Tổ nghiệm chứng đã tra xét bờ hồ rồi, phát hiện dấu chân của nạn
nhân rất bình thường, không có dấu vết bị đẩy trượt.”
Chân Noãn
gợi ý: “Kính hiển vi điện tử quét kiểm tra ra vài chỗ khác thường là tế
bào da trước ngực nạn nhân. Em nghi ngờ rất có thể khi vật mang điện như dây điện rơi xuống nước, nạn nhân đã từng đối mặt với hung thủ.”
Xung quanh im lặng trong giây lát, Đàm Ca vỗ tay một cái: “Nạn nhân không hề kêu cứu!”
“Tại sao anh ta làm như vậy?”
“Anh ta muốn tự sát mà! Đúng lúc có người muốn giết mình thì chẳng phải anh
ta đã thỏa ước nguyện rồi ư? Có lẽ, trong lòng anh ta đã nghĩ rằng cuối
cùng thì lần này đã thành công rồi.”
“Không phải trùng hợp.” Giọng Ngôn Hàm hơi trầm giọng.
“Nạn nhân đánh lạc hướng ba mẹ để đi tự sát. Hung thủ rất khó kiểm soát thời gian, trừ phi là hắn vẫn luôn theo dõi anh ta. Nếu là theo dõi, đương
nhiên hung thủ đã biết trước nạn nhân có ý định tự sát, vậy thì cần gì
phải làm việc thừa thãi, đích thân ra tay chứ?”
Lão Bạch: “Như vậy kế hoạch giết người bằng điện chặt chẽ không thể nào là tội phạm biến thái tình cờ gặp phải sao?”
“Lẽ nào là có hẹn?” Chân Noãn bối rối nói.
Chỉ một câu nói nhưng lần nữa đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ngôn Hàm khoanh tay dựa vào tường, khẽ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.
Ngoài ra, nhân viên cứu hộ từng nói là anh ta khởi động trên bờ rất lâu
mà không xuống nước, chi tiết vô cùng kỳ lạ này cho thấy anh ta đang chờ nhân viên cứu hộ rời khỏi. Bởi vì cho dù là tự sát thì sau khi rơi
xuống nước, nạn nhân vẫn sẽ vùng vẫy theo bản năng, đến lúc đó, nhân
viên cứu hộ cứu anh ta lên thì kế hoạch sẽ thất bại lần nữa. Anh ta có
thể nghĩ đến mức này thì hẳn cũng đã nghĩ đến sau khi rơi xuống nước vài phút, nếu nhân viên cứu hộ quay lại kịp thời thì họ vẫn sẽ kéo anh ta
lên rồi làm cấp cứu để cứu sống anh ta. Như vậy, anh ta cần phải có kế
hoạch hoàn thiện hơn. Vì thế…”
Anh dời mắt nhìn về phía Chân Noãn, khóe môi cong cong: “Tôi đồng ý với cách nói của cô pháp y.”
Một từ “cô pháp y” được thốt ra với giọng điệu bông đùa nghe cứ như được
thêm vào chút… vi diệu. Chân Noãn hơi mơ màng, vừa ngước mắt đã chạm
phải nụ cười nhàn nhạt bất cần đời đầy cuốn hút của anh, trái tim cô
bỗng đập thình thịch, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng lên. Ngôn Hàm ung dung dời mắt đi.
Lão Bạch: “Nói như vậy là hai người họ đã hẹn trước, cô gái kia giúp anh chàng này tự sát sao? Con người bây giờ thật hoang
đường quá!”
“Họ đều cùng trang lứa với cậu đấy!” Đàm Ca đẩy đầu Lão Bạch. “Thế giới rộng lớn đủ điều kỳ lạ.”
Hắc Tử nói: “Bây giờ chúng ta phải lập tức tìm ra người dẫn nguồn điện vào trong nước.”
“Không cần tìm nữa.” Ngôn Hàm nói. “Hung thủ chính là cô gái kia.”
Chân Noãn khó hiểu: “Tại sao ạ?”
“Giữa nhân viên cứu hộ và cô gái kia chắc chắn có một người đang nói dối.
Nhân viên cứu hộ là sinh viên làm thêm đã lâu, cô gái kia thì không rõ
lai lịch nên có độ khả nghi cao hơn. Căn cứ vào phương thức liên lạc họ
đã khai, ai để lại số điện thoại và họ tên giả thì người đó chính là
hung thủ.”
Hắc Tử lúng túng: “Không có họ tên và số điện thoại
giả đâu. Lúc đó, tôi đã kiểm tra qua rồi, cô ta nói điện thoại di động ở trong phòng thay quần áo, tôi vẫn kiên trì yêu cầu cô ta lấy ra. Sau
đó, tôi đã lưu số và còn dùng điện thoại của cô ta gọi một số bất kỳ hỏi thăm tin tức kia mà.”
“Một số bất kỳ mà cậu nói là do cô ta tự chọn danh bạ của mình để gọi sao?”
“… Phải.”
“Là cô ta rồi.”
Hắc Tử vội vàng gọi điện thoại liên lạc, nhưng lần này, điện thoại kia đã tắt máy, hẳn là đối phương đã vứt sim rồi.
Hắc Tử đặt điện thoại xuống với vẻ khá tức tối: “Sếp, giống như anh nói,
không liên lạc được nữa. Tên và địa chỉ cô ta để lại có lẽ cũng là giả.”
Thấy thế, Ngôn Hàm vô cùng bình thản, bước đến dặn dò: “Cậu có ấn tượng
nhiều với khuôn mặt nhân vật nữ khả nghi kia, nên hãy đi hợp tác với Tần Xu phác họa lại gương mặt cô ta. Sau khi trở về, chúng ta sẽ có thể
nhanh chóng tìm được thôi.”
“Vâng!”
Ngôn Hàm tiếp tục: “Tô Dương, đội điều tra của cậu chịu trách nhiệm tra thử xem số điện thoại kia được mua ở đâu.”
Đàm Ca: “Lão Bạch, cậu gọi tổ nghiệm chứng đến hồ bơi một chuyến, tìm hiểu
xem nguồn điện từ đâu ra. Dòng điện không thể nào tự dẫn vào đó được,
nhất định là từ đoạn dây điện bị cắt đứt nào đó rồi.”
Lão Bạch gật đầu.
“Còn có một chứng cứ mấu chốt.” Ngôn Hàm dựa vào bàn, mấp máy môi rồi thong
thả nói. “Thời gian nhân viên cứu hộ đi vệ sinh là ngẫu nhiên. Lúc cậu
ta rời đi, trong hồ chỉ có nạn nhân mà không hề có cô gái. Đây là cảnh
tượng giả mà cô ta đã dựng lên nhằm giảm mức độ tình nghi cho mình, tạo
cảm giác như mình vừa xuống nước đã gặp phải nạn nhân chìm trong hồ. Nếu cô ta không làm thế mà cứ ở trong hồ bơi suốt thì sẽ khiến người ta
nghi ngờ vì sao lúc nạn nhân giãy giụa, cô ta lại không kịp thời kêu
cứu. Nạn nhân và cô ta vốn có hẹn trước, anh ta bảo đối phương giúp đỡ
giết chết mình, nhưng vì không muốn liên lụy cô gái nên đã cố ý chờ sau
khi nhân viên cứu hộ đi mới gọi cô ta vào.”
Chân Noãn sửng sốt
nhìn anh suy luận vạch trần sự thật không chớp mắt, hơi thở nhẹ đi trong vô thức. Cô hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn người, không ngờ Ngôn Hàm lại
có thể nhạy bén và tỉ mỉ đến mức này.
Thật là đáng sợ… Không, phải là đáng kính mới đúng!
Điều tra viên Tô Dương sửng sốt: “Anh ta mang điện thoại di động vào à?”
Hắc Tử cũng kêu lên: “Nhưng chúng ta không hề phát hiện điện thoại di động nào ở hiện trường cả.”
“Bị cô gái kia mang đi rồi. Vì muốn giảm bớt phiền phức, cô ta sẽ chọn
không để lại chứng cứ và vứt nó đi. Chúng ta phải tìm ra chiếc điện
thoại kia.”
Ngôn Hàm hơi cau mày.
“Hiện tại đã chứng minh
được lời nói của cha mẹ nạn nhân, anh ta ở nhà không hề có thói quen lên mạng, tôi cho rằng bởi vì tất cả liên lạc và giao tiếp trên mạng đều
tập trung vào điện thoại di động. Bởi vì… cô ta dùng số giả, nếu nạn
nhân muốn gọi cô ta vào cung thể thao thì làm sao biết được số kia?”
Chân Noãn theo dòng suy luận của anh, vô tình đầu óc cũng xoay chuyển thật nhanh: “Ứng dụng chat?”
“Đúng!” Mắt Ngôn Hàm lấp lánh. “Nếu không phải gọi điện thoại, anh ta chỉ cần
gửi tin qua ứng dụng báo cho cô gái biết. Vì vậy, chỉ cần tìm được chiếc điện thoại di động kia, chúng ta sẽ có thể tìm ra cách thức liên lạc
của họ và lý do vì sao cô gái này lại đồng ý giúp anh ta tự sát.”
Lão Bạch than thở: “Đến đây thì mọi việc đã sáng tỏ cả rồi.”
“Vẫn chưa! Còn có hai điểm chưa rõ.” Ngôn Hàm khẽ nhíu hàng mày anh tuấn.
“Gì ạ?”
“Thứ nhất, lúc Hắc Tử kiểm tra điện thoại của cô ta, đã gọi cho một số ngẫu
nhiên, nhưng đối phương vẫn phối hợp với cô ta nói dối để đánh lừa cảnh
sát, vậy liệu đối phương có biết rõ sự việc này không?”
Anh vừa
đặt ra câu hỏi này, tất cả mọi người đều không đáp được, nhưng sống lưng chợt lạnh toát. Nếu người này biết rõ thì há chẳng phải sự việc này là
có tổ chức sao?
“Thứ hai, về chuyện điện giật, chắc chắn trước đó cô ta từng đến hồ bơi để thăm dò, máy giám sát bị hỏng nên không quay
lại được, nhưng điều này không ảnh hưởng nhiều, bởi vì chúng ta đều đã
nhìn thấy chân dung của cô ta rồi. Lẽ nào các cậu không cảm thấy chuyện
này đối với một cô gái hai mươi bốn tuổi là quá bạo gan sao? Hay là nói
cô ta có lòng tin mạnh mẽ rằng pháp y nhất định không tài nào phát hiện
ra nạn nhân chết do điện giật?”
Câu hỏi thứ hai vẫn không ai có thể trả lời được.
“Tâm lý cô gái này rất đáng để nghiên cứu.”
Mọi người đều yên lặng, cảm thấy tâm tư của sếp càng đáng nghiên cứu hơn.
Tư duy logic của anh quá mạnh mẽ, bất kỳ suy luận và chi tiết nào cũng
không bỏ qua, thành thạo như là Bào Đinh mổ trâu vậy, có thể nắm giữ
toàn bộ thế cục.
Chân Noãn trầm tư. Một cô gái còn trẻ, điềm tĩnh và kỹ càng lại đi giúp người ta tự sát, tạo ra hiện trường giả hoàn hảo đến mức suýt nữa đã qua mặt mọi người. Kỹ năng diễn xuất cao siêu tại
hiện trường xảy ra vụ án, đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát và nỗi đau
của người nhà nạn nhân mà không hề rối loạn, sau đó còn trót lọt thoát
thân. Dù cảnh sát có gặp mặt cô ta, nhanh chóng vẽ ra chân dung thì chắc cô ta cũng không buồn để tâm.
Đây là… vì sao?
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói ôn hòa, trầm ổn nhưng vô cùng hùng hồn: “Tất cả đều ở đây à?”
Người đến mày thanh mắt sáng, thân hình vạm vỡ, dáng vóc và tướng mạo đều khí thế hơn người, nhưng bộ thường phục khiến ông trông hòa nhã hơn rất
nhiều. Đây chính là Thượng Kiệt - Cục trưởng Cục Cảnh sát.
Cả nhóm lập tức đứng nghiêm: “Chào Cục trưởng!”
Cục trưởng Thượng làm việc rất nghiêm túc, công chính liêm minh, tuyệt đối
không nương tay với tội phạm, đối với thuộc cấp cũng yêu cầu hết sức
nghiêm khắc. Cảnh sát Dự Thành được ông dẫn dắt không chỉ là một vài đội điều tra, trinh thám hay ngoại giao mà còn bao gồm cả bộ phận phục vụ
nhân dân như tiếp nhận hồ sơ và quản lý hộ tịch, tất cả đều có chất
lượng hàng đầu và nhiều lần được nhân dân Dự Thành bỏ phiếu bầu chọn là
ngành chức năng được tin tưởng nhất.
Hơn mười năm trước, ông
chính là “thần thám” mà tội phạm ở Dự Thành, thậm chí là cả nước nghe
đến tên đã sợ vỡ mật. Ngôn Hàm được chính tay ông đề bạt và huấn luyện
năm đó, nay đã trở thành thần thám nổi danh trong ngành điều tra hình
sự.
Lúc Cục trưởng Thượng còn là Đội trưởng Điều tra hình sự, vụ
án cuối cùng ông tham gia chính là điều tra việc Hạ Thời mất tích. Nhưng vị thám tử luôn cho rằng không có tội phạm hoàn mỹ ấy cũng đành bó tay
hết cách. Sau đó, khi xương cốt Hạ Thời được phát hiện, trong lòng ông
luôn áy náy vì điều này nên đã rút lui khỏi giới điều tra, chuyển sang
hành chính.
Thượng Kiệt vẫy vẫy tay, nói: “Đừng khẩn trương! Mỗi lần thấy tôi đến là đám cảnh sát bọn cậu cứ sợ hãi như mình làm cướp vậy.”
Mọi người cười xòa vài tiếng, vẫn thẳng người đứng nghiêm.
Cục trưởng Thượng đi đến bên cạnh Ngôn Hàm, vỗ vai anh thở dài: “Vẫn là
thằng nhóc cậu được mọi người yêu thích. Lúc tôi còn làm Đội trưởng điều tra, đám thuộc cấp không ai dám đùa giỡn với tôi, tên nào cũng như nhau cả.”
Lão Bạch hơi ló đầu ra, nói: “Đội trưởng Ngôn có vẻ thân thiện hơn ngài.”
Ngôn Hàm lườm sắc lẻm, Lão Bạch vội vàng rụt đầu lại, lên tiếng: “À không, sếp Ngôn rất hung dữ, trò còn hơn cả thầy ạ!”
Thượng Kiệt cười ha ha: “Đúng rồi, đợt bầu chọn mười trinh sát kiệt xuất của
Bộ năm nay lại tiếp tục có tên cậu, chắc hẳn vẫn sẽ giữ vững danh hiệu
thôi.”
Ngôn hàm khiêm nhường: “Đều do công lao của tập thể thôi ạ!”
Chân Noãn nghe chuyện mà không hiểu sao lại khẽ mím môi trong vô thức. Một
giây sau, cô cảm thấy ánh mắt Ngôn Hàm đang lướt đến, toàn thân phút
chốc như bị kim đâm. Không phải đến cả con muỗi bay qua anh cũng biết
đấy chứ?
Cô hoảng hốt, thận trọng ngước mắt nhìn anh, nhưng phát
hiện ánh mắt ấy không hề sắc bén mà rất nhẹ nhàng, chứa đầy thâm ý, cứ
như thầy giáo bắt được học sinh đang ngó lơ trong lớp vậy.
Anh từ từ dời mắt đi.
Cục trưởng Thượng: “Nói việc chính nhé! Trung ương vừa điều đến một chuyên
gia tâm lý tội phạm cho tổng đội điều tra của chúng ta. Kể ra thì cũng
có quen biết với cậu đấy, còn có thể xem là sư muội của cậu nữa.”
Ngôn Hàm hơi nhíu mày.
“Vào đi!”
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa, liền thấy một bóng dáng xinh đẹp tóc xoăn
xuất hiện. Là một cô gái mày thanh mắt to, da trắng môi đỏ và khóe môi
khẽ cong ẩn chứa nụ cười đầy kiêu ngạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT