“Không có việc thì không thể tìm chị sao?” Pháp Lạp dẩu môi. “Em muốn xem chỗ chị làm việc, chỉ quan tâm chị thôi mà.”
Chân Noãn dở khóc dở cười. Công việc bận rộn như vậy thì làm gì có thời gian tiếp đón cô nàng.
Tuy nói chuyện với cô nhưng ánh mắt của Pháp Lạp lại nhìn láo liên xung
quanh, mỗi khi có người đi qua thì ánh mắt cô nàng lập tức chuyển tới.
Chân Noãn nhận ra có điều khác lạ: “Em tới tìm người khác à?”
Kỳ Pháp Lạp ra vẻ bất mãn rồi nói: “Thì tới thăm chị đây, tiện thể đi
khiếu nại luôn. Lần trước, Ngôn Hàm đã còng tay em nên em muốn khiếu nại anh ta.”
“Anh ấy không có ở tòa nhà này, với lại hình như ra ngoài rồi.”
“Ồ!” Mặt Kỷ Pháp Lạp thoáng vẻ thất vọng, lại hỏi: “Đi đâu thế?”
“Phòng tranh ở con phố bên cạnh.”
“Xem triển lãm tranh à?” Kỷ Pháp Lạp rất quen thuộc với địa hình quanh đây,
con ngươi xoay đảo rồi như chợt nhớ ra điều gì đó. “Có phải là buổi
triển lãm tranh của đồng nghiệp chị không?”
Chân Noãn gật đầu.
“Em nghe nói hình như anh ta có mối quan hệ mập mờ với một cấp dưới. Là bạn gái à?”
Chân Noãn không lên tiếng, cô cũng không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa Ngôn Hàm và Tần Xu là gì nữa.
“Mẫu con gái thích làm nghiên cứu này có gì hay ho đâu? Đa phần đều không xinh đẹp, tính cách cũng chán òm.”
Chân Noãn: “...”
Kỷ Pháp Lạp hoàn toàn không ý thức được câu nói của mình bao hàm cả Chân
Noãn. Sau giây phút bực bội, có cười nhạo một tiếng: “Anh ta cũng chẳng
có gì ghê gớm. Trước kia, nghe nói anh ta định vì bạn gái mà thủ tiết cả đời. Hừ, thế mà vẫn có niềm vui mới đấy thôi. Đàn ông đều một giuộc như nhau.”
Chân Noãn nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Người cũng chết rồi,
dù sao vẫn phải tiếp tục sống mà. Cứ giậm chân tại chỗ mới là cao thượng sao?”
“Chị nhìn anh Thẩm Dực đi, biết bao phụ nữ muốn sà vào
lòng anh ấy, nhưng bao nhiêu năm nay, trái tim của anh ấy chỉ dành cho
chị mà thôi. Chị Noãn Noãn, em nói này, chị đâu còn trẻ nữa, kết hôn
được rồi. Cẩn thận anh Thẩm Dực bị ả khác phỗng tay trên đấy!”
Chân Noãn cười cười không nói gì, lại nghe Pháp Lạp nói tiếp: “Chị biết không, Đổng Tư Tư xảy ra chuyện rồi.”
“Gì cơ?”
“Cô ta đã mất tích một ngày một đêm, Thân Trạch Thiên vội đi báo án, cảnh
sát vừa lập án xong thì cô ta lại mò về. Nhưng có lời đồn cô ta bị…”
Chân Noãn hiểu ý của Pháp Lạp. Cô không hề nghe thấy tin tức gì, có thể là
do cảnh sát khu vực hoặc cảnh sát được phái đi tiếp nhận. Không biết tại sao, cô hơi lo lắng, loáng thoáng cảm thấy dường như có liên quan đến
mình.
Cốc nước bị bỏ thuốc ở LAX hôm đó và cái véo mặt của Thân
Trạch Thiên hôm đi ăn món Quảng Đông ở nhà hàng Thúc Lan, Thẩm Dực ngoài mặt như không hề để tâm nhưng thực ra lại ngầm tính sổ cho cô?
Lấy lí do công việc đuổi khéo Kỷ Pháp Lạp về, Chân Noãn lên tầng với tâm trạng bất an. Cô gửi một tin nhắn cho Thẩm Dực: Anh đang làm gì thế?
Đối phương nhanh chóng trả lời: Đang họp. Lại gửi tiếp một tin: Có việc gì không?
Cô hiếm khi chủ động liên lạc với Thẩm Dực, chằm chằm nhìn di động có vẻ
hơi ái ngại, không biết phải trả lời anh thế nào. Lát sau, cô khẽ cắn
môi, gõ mấy chữ: À, nhớ anh thôi.
Lần này, bên kia không trả lời ngay lập tức. Đến khi Chân Noãn rời khỏi
thang máy, điện thoại di động mới vang lên tiếng “tít tít”, tin nhắn đến từ Thẩm Dực: Ừ, cảm ơn.
Vài giây sau, lại “tít tít” một tin: Anh cũng vậy.
Chân Noãn nhắm chặt di động, gương mặt đỏ bừng trong ngơ ngác. Cô đâu có ý
đó. Nhưng không biết tại sao, từ hai, ba chữ ngắn ngủi của anh, cô có
thể loáng thoáng cảm thấy sự mập mờ. Khoảnh khắc này, đột nhiên trong cô gợn chút rung động muộn màng.
Mấy năm nay, anh vẫn yên lặng và
kiên nhẫn chờ đợi, nhưng cô vẫn luôn thấy xa lạ, vì vậy, trong lòng có
phần mù mờ và áy náy. Hôm nay, không hiểu sao hình như cuối cùng cô đã
thấy gần gũi hơn một chút rồi.
Cô không nén nổi khẽ thở hắt ra.
Bước vào phòng làm việc, Chân Noãn nhìn thấy một vị cảnh sát khu vực và Đổng Tư Tư đang ngồi đợi trên sofa.
“Cô Chân!” Nữ cảnh sát đứng dậy nói rõ mục đích đến đây là mong pháp y
thành phố giám định thương tích cho Đổng Tư Tư. Nhưng yêu cầu của cô ta
rất kỳ lạ. Họ muốn giám định Đổng Tư Tư không bị thương, tức là không hề bị xâm hại.
Chân Noãn nói: “Đây không phải chức trách của tôi.”
Nữ cảnh sát giải thích rằng đã nhận được tin báo án thì họ nhất định phải
điều tra. Hiện giờ, Đổng Tư Tư nói rằng mình không bị bắt cóc mà chỉ là
hiểu lầm. Nhưng trên nguyên tắc, đã nhận án thì phải chứng minh nạn nhân thật sự không bị bắt cóc, vì vậy mới mong bác sĩ pháp y tìm chứng cứ
trên cơ thể cô ta.
Chân Noãn nhấc điện thoại trên bàn lên: “Được, tôi gọi pháp y kiểm tra cho cô.”
“Tôi muốn cô kiểm tra.” Đổng Tư Tư bỗng lên tiếng.
Lúc này, Chân Noãn mới quay đầu lại nhìn cô ta.
Hôm nay, cô ta không trang điểm, trông có vẻ trẻ trung, thanh tú hơn thường ngày. Trên mặt có chút tàn nhang nhỏ, nhưng làn da rất trắng. Đôi mắt
hạnh bình tĩnh, thậm chí lạnh lùng nhìn thẳng vào cô. Ánh nhìn đó không
mang thái độ thù địch nhưng cũng không hề có thiện cảm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT