Anh ngồi xổm trên mặt đất kiểm tra giỏ rác: “Muốn nói gì?”
“... Anh sẽ làm gì?”
“Làm gì là làm gì?”
“Nếu anh tìm ra kẻ làm hại A Thời, anh sẽ làm gì?”
Anh không trả lời, như thể không nghe thấy. Một lát sau, anh lẩm bẩm: “Nếu trong phòng này có súng, nó có thể được giấu ở đâu?”
Chân Noãn nghe vậy cũng thôi nghĩ lan man. Hiện giờ, việc quan trọng nhất là ra khỏi mật thất.
“Ừ, việc khẩn cấp trước mắt là tìm ra súng. Thật hy vọng súng đang ở chỗ chúng ta.”
Ngôn Hàm nghe thấy, bỗng cười: “Sao lại hy vọng súng đang ở chỗ chúng ta?”
Chân Noãn nói như lẽ đương nhiên: “Em sợ người lấy được súng sẽ giết chúng
ta. Cho nên, dĩ nhiên chúng ta lấy được là tốt nhất rồi.”
“Ai cũng nghĩ vậy cả.” Anh nói.
Chân Noãn suy tư, đúng thế mà, ai cũng nghĩ như vậy. Bây giờ, nhóm bạn đồng hành của họ thật ra không hề đáng tin.
Ngôn Hàm nói: “Hình như em đã có chút thay đổi. Trước kia, em sẽ không nói lời như vừa nãy.”
“... Tự bảo vệ mình bao giờ cũng phải từ từ học mới được.”
Cô đến bên cửa sổ, vén mành lên nhìn, nhưng đột nhiên lại trông thấy giáo
sư Trịnh mặc đồ trắng đang treo bên ngoài, cứng nhắc mỉm cười với cô. Cô sửng sốt, vừa định đưa tay bắt thì giáo sư Trịnh lại lắc lư trượt đi
theo quỹ đạo.
“Đội trưởng…”
Cô quay đầu lại, Ngôn Hàm cũng nhìn thấy, nhưng anh không hứng thú lắm: “Để ông ta đi thôi, tìm súng trước đã.”
“À.” Chân Noãn ló đầu nhìn, giáo sư Trịnh trượt đi trong ngõ hẻm âm u. Cách
đó hơn một trăm mét, trong căn phòng nơi góc đường, loáng thoáng có ánh
đèn pin hiện lên, đó là nơi Trình Phóng đang lục soát.
Cô quay
đầu nhìn về phía góc đường đối diện cũng cách đó hơn một trăm mét, trên
màn cửa cũng có ánh sáng, đó là ánh đèn pin của Đới Thanh.
Tất cả đều đang ở trong phòng của mình, còn giáo sư Trịnh thì đang trượt quanh ngõ hẻm hình vuông.
Hai người tìm khắp căn phòng, nhưng không thấy gì cả.
“Có thể súng không ở chỗ chúng ta.” Ngôn Hàm thoáng nhìn đồng hồ đeo tay, “Đã 6 phút trôi qua rồi, chúng ta trở về thôi.”
“Ừ.” Chân Noãn hơi ủ rũ.
Lúc đến bên cửa định vén mành bước ra ngoài, Ngôn Hàm phát giác bên trái
tấm mành đã được cố định. Lúc mới vào, anh đã cảm thấy bất tiện, chỉ có
thể vén từ bên kia, bây giờ chú ý kỹ liền thấy bên trái khá dày với tầng tầng lớp lớp. Anh vừa đưa tay kéo đã trông thấy một chiếc tủ cầu dao
điện được treo rất cao trên tường.
Chân Noãn cũng nhìn thấy, nén giọng: “Có thể ở đó không?”
Ngôn Hàm kéo ghế đến, bước lên. Tủ cầu dao được đặt ở vị trí cao hơn bình
thường rất nhiều, anh giẫm lên ghế nhưng chỉ có thể miễn cưỡng thấy được bên trong tủ cầu dao. Ngoại trừ công tắc ra thì không có gì cả.
“Không có.”
“Ồ.” Chân Noãn tiếc nuối.
Anh đóng cửa tủ cầu dao lại, bỗng nhận ra rằng khi anh giơ tay thì đầu ngón tay vừa hay chạm đến nóc tủ, không thể chạm lên trên hơn nữa. Điều này
cũng trùng hợp quá…
Nhưng khi anh kiễng chân lên, cả bàn tay anh
liền có thể chạm đến mặt phẳng trên nóc tủ, nơi đó… có một khẩu súng. Độ cao này thật vừa khéo.
Anh là người cao nhất trong đám người
kia, nên ngoại trừ anh ra, bất cứ ai đến căn phòng này đều không tìm
được súng. Người đứng trên ghế, theo ý thức an toàn cũng sẽ không nghĩ
đến việc nhảy lên sờ thử.
Ngôn Hàm nheo mắt lại, đưa ra quyết định trong tích tắc. Anh nhảy xuống ghế rồi nói: “Không có ở chỗ chúng ta.”
Chân Noãn “à” một tiếng, hoàn toàn tin tưởng anh. Ngôn Hàm cúi người đi
khiêng ghế lên, chuẩn bị đặt lại chỗ cũ. Chân Noãn soi đèn pin cho anh,
vô tình thoáng nhìn liền như bị sét đánh.
Cô hóa đá tại chỗ, đầu óc lóe lên chớp nhoáng, chợt bước nhanh đến cầm lấy tay phải của anh: “Đội trưởng, để em cầm giúp anh.”
Cô nắm lấy tay phải của anh rồi sờ đến móng tay anh, tim bỗng như bị điện giật. Móng tay anh trơn trượt và sền sệt, đó là…
Cô như vẫn không tin, cố sức cậy ra. Lần này, cô đã hết hy vọng thật rồi.
Thứ cô vừa cậy được chợt lóe lên trong ánh đèn pin. Cô không hề nhìn
lầm, trong kẽ móng tay cô là một lớp sáp!
Cô đột ngột buông anh
ra, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh lạ thường của anh, phút chốc cảm thấy quá đỗi xa lạ và lạnh lùng. Chân Noãn nhìn anh chằm chằm, đôi
tay run rẩy, cô lùi về sau một bước rồi lại lùi thêm một bước nữa.
Chương 13
Trong nháy mắt, đầu Chân Noãn lướt qua rất nhiều hình ảnh. Ngôn Hàm không hề
chạm vào bình hoa chứa sáp, không chạm vào cây nến, tượng sáp bệnh nhân
không phải làm bằng sáp mà là kim loại. Cô muốn tìm lý do cho anh, nhưng mà…
Anh không cần.
Anh nhìn cô, vẻ mặt dần dần thản
nhiên, thậm chí xa cách. Anh không cần hỏi cô chuyện gì, động tác cậy
ngón tay anh của cô khi nãy và vẻ kinh ngạc trên gương mặt cô đã quá rõ
ràng. Anh thông minh như vậy, thoáng chốc đã hiểu ra ngay.
Ngôn
Hàm giơ ngón tay mình lên, nhìn sáp dính trên móng ngón tay giữa, khẽ
nhướng mày như đang cười nhạo sơ suất của mình. Ngón cái anh khẽ cong
lại, cậy ra. Vụn sáp màu trắng rơi xuống trong ánh đèn pin. Anh cạo sạch rồi bình thản nhìn cô. Lặng yên và hờ hững, đến cả việc che đậy và giải thích cũng bị khinh thường.
“... Là anh…” Cổ cô vẫn còn đau nhưng lại thấy tê tái, “Tại sao?”
Ngôn Hàm quay người đặt ghế về chỗ cũ, nhìn đồng hồ đeo tay và nói: “Đã sáu phút ba mươi giây trôi qua rồi, đi tập hợp.”
Cô cố chấp nhìn anh, vẫn muốn tìm lý do cho anh: “Bóp cổ em là vì muốn dàn dựng có người giết em, khiến mọi người cho rằng trong chúng ta có kẻ
xấu, để rồi hoài nghi lẫn nhau sao? Bởi vì anh chán ghét những người đã
tham gia hành động năm đó, bao gồm cả bản thân anh ư?”
Anh không buồn nhìn cô, cất giọng miễn cưỡng: “Ừ.”
Cô lắc đầu, lại phủ định: “Không phải, còn có nguyên nhân khác. Đội
trưởng… trí nhớ em không tốt, nhưng em không hề ngốc… Em cảm giác được
cảm xúc khi đó của anh…”
Cô hít thở khó nhọc, trái tim quặn đau: “Anh, anh hận em, em cảm giác được.”
Anh cất bước đi ra ngoài: “Hiện giờ, tôi không muốn nói với em những chuyện này.”
“Bởi vì Hạ Thời sao?” Cô sắp điên mất, bỗng chốc không chịu nhường bước, tàn nhẫn khiêu khích anh, “Em trong quá khứ là thành viên kế hoạch T đúng
không? Em là tina, chính em đã gây ra cái chết cho cô ấy phải không? Cái chết của cô ấy có liên quan đến em, là em đã vứt cô ấy vào axit
sulfuric…”
Anh thình lình quay người lại, nắm lấy cổ áo cô, lôi
cô vào nhà vệ sinh rồi đẩy mạnh vào vách tường. Bàn tay còn lại đang cầm đèn pin đấm một cú vào tường như hận không thể đánh cô.
Cô bàng hoàng, đau đớn vì vẻ hận thù trong mắt anh, ra sức vùng vẫy.
Anh nắm chặt cổ áo cô, kéo cô đến bên cạnh rồi cúi đầu nhìn thẳng vào mắt
cô, tàn nhẫn gằn từng câu từng chữ trong kìm nén: “Cô rất muốn biết đúng không?”
“Chân Noãn, tina, không phải, hay là gọi cô bằng một cái tên nữa mà cả người trong kế hoạch T cũng không biết, Hạ Thiên.”
Chân Noãn trợn to mắt, kiễng chân để cố hít thở trong khó nhọc.
“Không… anh nói bậy! Em là cô nhi, em không có người thân. Em và Hạ Thời không có bất cứ quan hệ nào.”
Gương mặt anh gần trong gang tấc, nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: “Đúng, cô và cô ấy không có bất cứ quan hệ nào cả. Cô ấy lương thiện, dịu dàng, đáng
yêu, tốt đẹp… Cô ấy là cô gái tốt nhất trên đời này…”
Anh nheo
mắt lại, chỉ vừa nhắc đến Hạ Thời, đáy mắt đã phủ lên màn nước long
lanh, nhưng rồi bỗng chốc tan như mây khói, trở nên chất chứa nỗi thù
hận và chán ghét.
“Còn cô, từ nhỏ đã làm cái thí nghiệm ác độc kia cho kế hoạch T.”
Xương quai xanh của Chân Noãn sắp bị anh bóp vỡ, cô nói không nên lời, cũng không tin lời anh nói.
“Cô không làm gì cô ấy, thậm chí không biết đến sự tồn tại của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn vì cô mà chết. Lúc nhìn thấy căn phòng bệnh kia, cô hẳn đã
nhớ lại. Đó là nơi cô từng ở, là viện điều dưỡng mà cảnh sát đã giam giữ cô. Cô nảy sinh xung đột với mấy thành viên khác trong việc nghiên cứu
vì ý kiến không hợp, nên bọn họ muốn giết cô. Một vụ nổ đã khiến gương
mặt cô bị hủy hoại hoàn toàn, trở thành người thực vật. Nhưng cảnh sát
đã không từ bỏ cô, còn giữ cô lại. Cô rơi vào tay cảnh sát, đám đồng bọn cô đương nhiên không thể bỏ qua.”
“Không phải!” Cô đỏ hoe mắt,
nghiến chặt răng giống như con thú bị kích thích nổi điên, “Em nhớ được
em đã hồi phục lại ở căn phòng đó, em không hề bị mang đi. Anh nói dối…”
“Đó là vì có người giữa chừng đã ngăn lại và tráo đổi cô, đưa cô vào ở căn phòng bệnh giống y như trước.”
Chân Noãn như bị sét đánh, mặt mày xám ngoét. Ngăn lại, tráo đổi, tina, Hạ
Thiên, DNA? Chân Noãn đã từng là tina và bị người khác truy sát, nhưng
có người đã bắt Hạ Thời, dùng cái chết của cô ấy để đổi lấy người của kế hoạch T hoặc cảnh sát buông tha cho cô? Mấy năm sau, cô hồi phục lại
trong căn phòng kia rồi được đưa sang Mỹ, mãi đến gần đây mới quay về?
“Bọn họ lấy đi một vài mẫu xương của cô ấy về làm nghiên cứu, còn lại đều
tiêu hủy. Sau đó, những tổ chức xương được dùng làm nghiên cứu kia không còn giá trị, nên cũng bị vứt bỏ như rác rưởi. Còn cô, bởi vì tôi tìm Hạ Thời quá gắt gao, bọn họ lo lắng bị bại lộ nên lấy một thanh xương sườn và thịt vụn sót lại từ phẫu thuật cấy ghép da trên cơ thể đầy thương
tích của cô, đóng băng rồi vứt ở bờ sông. Mục đích là muốn DNA giống A
Thời khiến tôi hết hy vọng, khiến tôi đừng tìm kiếm nữa.”
Anh nắm cổ áo và cằm cô, bỗng nở nụ cười, cười đến ánh nước nhạt nhòa trong đáy mắt: “Nhưng các người sẽ không biết. Tôi sống là để tìm kiếm cô ấy, tìm thấy được cô ấy nguyên vẹn. Sống thì phải thấy người, chết cũng phải
thấy xương. Một mảnh cũng không thể thiếu!”
Giờ phút này, rốt
cuộc Chân Noãn đã thấy rõ được ánh mắt của anh, hung hiểm và tàn nhẫn.
Anh từng cười nói rằng anh đã sớm không còn tình cảm. Cô cho rằng anh
chỉ nói đùa, hóa ra là thật.
“… Anh hận em.” Cô chằm chằm nhìn anh và lặp lại, “Anh hận em.”
“Phải.” Anh hạ giọng cực thấp, rít qua kẽ răng từng chữ một, “Chân Noãn, bây
giờ tôi thật sự muốn bóp chết cô. Tại sao người chết năm đó không phải
là cô? Tại sao cô không chết đi?”
Chân Noãn bị nắm cổ, chết lặng
ngước nhìn anh. Từng câu anh nói nghe sao như những viên đạn đâm khắp
tim cô thành trăm nghìn lỗ. Đau đến cùng cực nhưng lại không rơi ra một
giọt nước mắt, toàn bộ đều nuốt ngược vào lòng. Đèn pin soi sáng khuôn
mặt trắng bệch và trong suốt của cô, cô nhếch nhếch khóe môi nở nụ cười
quật cường, tiếp tục khiêu khích: “Nếu hận như vậy, sao không giết chết
em đi?”
“Cô và cô ấy cùng họ.”
Một câu nói đã khiến trái
tim Chân Noãn hóa thành tro tàn, chẳng gì tàn khốc hơn thế nữa. Một
người đã chết gần mười năm, vẫn cắm rễ sâu tận đáy lòng anh. Trong mắt
anh, toàn bộ thế giới đều là đống hoang tàn đổ nát. A Thời kia, anh yêu
cô ấy bao nhiêu thì cô hận cô ấy bấy nhiêu.
Những ngày qua, anh
khi gần khi xa hóa ra chỉ là một ảo cảnh. Thảo nào, thảo nào anh chưa
từng hôn cô, ngay cả cái ôm cũng keo kiệt, nắm tay cũng chỉ cầm cổ tay
cô, không để mười ngón đan xen.
Có đôi khi, anh bị lạc lối trong
nét tương đồng của cô và Hạ Thời, chìm đắm trong ký ức ấm áp ngắn ngủi
mà không sao thức giấc. Nhưng rồi chốc chốc tỉnh táo trở lại, nhận ra cô là hung thủ hại chết Hạ Thời, anh lại khó lòng đón nhận và gần gũi.
Chân Noãn biết rất rõ anh tiếp cận cô là vì muốn biết cô có thật sự mất trí
nhớ hay không, có vô tội thật không. Tina là một nhân vật quan trọng như vậy, anh không thể buông tay, càng không thể để Thẩm Dực đưa cô đi lần
nữa.
Khi nãy, trong căn phòng màu vàng, tuy cô cảm nhận được nỗi
hận thù của người phía sau nhưng cũng mơ hồ nhận ra được anh đã nhẹ tay. Đó không phải do Trình Phóng đến gần kinh động anh, mà vì trong giây
phút cuối cùng cô hôn mê, anh đã buông tay.
Khoảnh khắc trước đó, cô còn tìm lý do cho anh, ảo tưởng rằng anh chỉ muốn thử xem có thật cô sẽ không phản ứng khi gặp phải nguy hiểm không. Nhưng giờ phút này, khi cô hỏi đến, anh lại hoàn toàn không muốn giải thích mà thẳng thắn thừa
nhận: Đúng, tôi muốn giết cô đấy.
Cô hận Chân Noãn gian ác trước
kia, hận Ngôn Hàm bây giờ, nhưng càng hận Hạ Thời hơn. Hận cô ấy thấu
xương. Tại sao cô gái kia chết đi gần mười năm mà vẫn có thể hành hạ
người đàn ông này ra nông nỗi như bây giờ?
“Anh… tại sao anh có thể yêu cô ấy đến vậy?” Cô hỏi.
Giọt nước đầu tiên rơi xuống trong đêm nay không phải vì bản thân mình mà là vì anh.
“Nhưng… em cũng thích…” Đôi môi run rẩy kịch liệt, lời nói sau đó không cách nào thốt ra nổi.
Nhưng… em cũng thích… anh mà!
Nói ra được thì thế nào, anh hoàn toàn không nhìn thấy, cũng chẳng buồn nghe.
Đôi mắt Ngôn Hàm tối tăm, tay buông cô ra. Cô trượt xuống theo tường, đôi
mắt to đong đầy nước, nhưng lại bướng bỉnh không rơi xuống dù chỉ một
giọt, oán hận nhìn anh chằm chằm.
Anh lẳng lặng nhìn cô, không nói một lời.
Khốn kiếp! Cô đột ngột đá một cú vào xương bắp chân anh, lúc anh dạy cô
phòng thân đã từng nói nơi đó sẽ rất đau. Anh không tránh né, cũng không nhúc nhích, cứ thế yên lặng nhìn cô.
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!
Cô đá anh liên tục, nhưng càng không thỏa nỗi căm hận, hai tay nắm lấy cổ
áo anh, vừa giật vừa cào, vừa đánh vừa đá, anh vẫn bất động không tránh
né.
Cô thật sự phát điên, hệt như dã thú được thoát khỏi giam
cầm, chỉ muốn làm anh đau đớn. Cô nhào đến cắn thật mạnh vào cổ anh, hận không thể xé ra một miếng thịt của anh. Nhưng anh vẫn đứng yên, không
hề cử động và cũng không lên tiếng.
Cuối cùng, cô mệt mỏi, nhả
ra. Cô dần dần đờ đẫn, mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, nước mắt
lạnh giá không rơi xuống mà nuốt trở vào.
“Là tôi đáng đời… Thẩm
Dực…” Trái tim cô như bị dao cứa, máu chảy đầm đìa, “Mười năm rồi, là
tôi lạnh tình, phụ lòng anh ấy, nợ anh ấy, không chờ đợi, không tin
tưởng anh ấy. Là tôi ngu muội, là tôi trúng tà, như con ngốc tin anh vô
điều kiện, lệ thuộc vào anh, để rồi kết quả là bị anh lừa dối, bị anh
phụ bạc, bị anh trêu đùa. Đáng đời tôi mà! Đáng đời lắm!”
“Đội trưởng Ngôn!” Tiếng gọi của Trình Phóng truyền đến, “Hai người không sao chứ.”
Tám phút giao hẹn đã đến.
Cô ngơ ngác đứng chết lặng, anh quay người rời khỏi nhà vệ sinh.
“Đội trưởng…” Cô bỗng tỉnh lại, quay đầu nhìn anh.
Anh dừng bước.
“Tôi không phải tina, cũng không phải là Hạ Thiên.” Cô nhìn bóng tối và khẽ nói, “Tôi chính là Chân Noãn. Anh hiểu không?”
“…” Anh dừng lại giây lát, “Hiểu.”
Một câu đã hiểu của anh cũng khiến Chân Noãn thông suốt. Cô tiến lên, kéo ống tay áo của anh. Anh quay đầu lại nhìn cô.
Cô nói với vẻ mặt điềm tĩnh: “Tôi… muốn liên thủ với anh cho đến khi ra khỏi mật thất.”
Cô biết rõ rằng hiện tại bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
“Với lại, anh cũng cần tôi đúng không? Kéo theo một cô gái vướng tay vướng
chân bên cạnh là công cụ che đậy rất tốt, không phải sao? Nếu bây giờ
hai chúng ta có biểu hiện kỳ lạ, mọi người nhất định sẽ nghi ngờ anh.”
“Ừ.”
EFF – Ebook Fun & Free
Anh nhìn cô, cô đã thay đổi chỉ trong một đêm, bất chợt cảm thấy cô có chút đáng thương. Cô trước nay luôn ngây thơ đơn thuần, chỉ vì được Thẩm Dực bảo vệ trong lớp vỏ bọc ngăn cách thế giới. Sau khi biết Thẩm Dực dự
định đưa cô đi, anh liền quấy nhiễu cuộc sống của cô, kéo cô từ sau lớp
vỏ bọc ấm áp của Thẩm Dực đến bên cạnh anh. Nhưng hôm nay, anh cũng đã
đẩy cô ra rồi.
Cô hoàn toàn không có ai để tin tưởng và nương
tựa, nhưng lại phải thoát khỏi căn mật thất tối tăm đầy rẫy nguy cơ bủa
vây này. Cô không thay đổi thì có thể làm gì? Tất cả những thứ từng có
đều đã bị đập nát. Ngay cả anh cũng siết cổ cô, cô bị ép buộc đến tình
cảnh này thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Con người
luôn yếu đuối ấy đến khóc cũng không còn biết nữa, lại còn biết khiêu
khích kích động anh. Đã ầm ĩ xong, cũng đã trở mặt, cô không có thời
gian để gặm nhấm cảm xúc buồn bã, thời gian vừa đến thì phải chuẩn bị
sẵn sàng để xuất phát. Đúng vậy, đối mặt với sống chết, thứ gì cũng trở
nên nhỏ bé không đáng kể.
Ngôn Hàm không biết cô sẽ thay đổi đến
mức nào, cũng không biết cô có vô tội hay không. Cô nói mình chỉ là Chân Noãn, là Chân Noãn hiện tại. Nhưng mất đi trí nhớ thì có thể nói tất cả không liên quan đến cô sao? Còn cô và Chân Noãn trước kia có quan hệ gì với nhau?
Những vấn đề này khiến anh mâu thuẫn, anh không muốn và cũng không có thời gian để nghiền ngẫm.
Vừa nãy, cô hỏi anh hiểu chưa, làm sao mà anh không hiểu chứ?
Chính bởi vì cô chỉ là Chân Noãn, một Chân Noãn ngơ ngáo, ngốc nghếch, nhu
nhược, không biết tranh lợi tránh hại, lại thật ấm áp, cho nên… Tuy lý
trí luôn nghi ngờ việc cô có giả tạo hay không, nhưng tình cảm đã tin
tưởng cô mất rồi.
Cho nên… trên đường chạy đến Thập An Lí, anh
đột nhiên đánh mất lý trí muốn giết người. Trong cầu thang quán bar, anh chợt muốn chạm vào gương mặt cô. Trong thang máy lúc ở Thâm Thành, anh
đột nhiên muốn ôm cô vào lòng. Trong căn nhà màu xanh, anh bỗng muốn ôm
cô vào lòng. Trong căn nhà màu xanh, anh bỗng muốn dẫn cô đến phòng Hạ
Thời. Ở nơi bán găng tay trong trung tâm thương mại, anh bất chợt muốn
khuỵu gối xuống nhìn thẳng vào mắt cô. Trong khu vui chơi vào đêm tuyết
rơi, anh bỗng muốn ngậm lấy đầu ngón tay dính kẹo bông gòn lành lạnh và
mềm mại của cô…
Anh không biết những tình cảm này có thể gọi là thích hay động lòng không. Nhưng khi cô ở bên cạnh, tim anh lại bình yên đến lạ.
Nếu cho anh thêm thời gian để anh bắt được hung thủ hại chết Hạ Thời và tìm ra tung tích của cô ấy, nếu cô không phải Hạ Thiên hay tina, nếu cô chỉ là một cô pháp y Chân Noãn ngây thơ khờ dại, có lẽ… có thể… anh sẽ có
tương lai êm đềm mới.
Nhưng mà… tất cả đều không thể nữa rồi. Tất cả tâm tư yếu đuối từng có kia chỉ có thể chấm dứt trong thầm lặng. Có
một số việc anh không thể không làm.
Trở lại chỗ tập hợp, tất cả đều không tìm được súng. Cách thời gian kết thúc nhiệm vụ chỉ còn lại mười lăm phút.
Thân Hồng Ưng: “Nếu không có súng, có phải là đã định trước nhiệm vụ sẽ thất bại hay không?”
Đới Thanh: “Nhưng chúng ta đều không tìm được thì sao đây?”
Ngôn Hàm nói: “Ý của gã hề là bảo chúng ta tìm được súng, mở lồng ngực của
tên tội phạm bỏ trốn để lấy đồ bên trong ra. Tôi nghĩ chắc có thể dùng
dụng cụ khác mở ngực của tượng sáp.”
“Dụng cụ gì?”
“Tôi còn nhớ trong tay tượng sáp của giáo sư Trịnh có cầm một con dao phẫu thuật.”
“…”
Chân Noãn nãy giờ vẫn im lặng, không ngừng nhắc nhở bản thân phải phấn chấn. Cô không xác định được mật thất này do ai thiết kế, nhưng khẳng định
Ngôn Hàm đang châm dầu vào lửa.
Nghe lời Ngôn Hàm, họ chia làm
hai đội, mỗi đội ba người, xuất phát theo hai hướng trái ngược, men theo ngõ hẻm hình vuông đi bắt tượng sáp giáo sư Trịnh.
Trên đường,
Trình Phóng nói chuyện với Ngôn Hàm. Anh ta nghi ngờ cái chết của Hoàng
Huy trong mật thất ngoại trừ do thiết kế đặc biệt của mật thất, còn có
người ở hiện trường đã thúc đẩy. Anh ta cho rằng người thiết kế mật thất đang ở trong số họ, Đới Thanh, Thân Hồng Ưng và tên vệ sĩ.
Suy
đoán của anh ta đại khái giống như Ngôn Hàm, chỉ có điều anh ta vẫn chưa xác định được đối tượng đáng ngờ. Anh ta cho rằng trước kia Hoàng Huy
từng đánh cắp một người thực vật trong viện điều dưỡng, có lẽ đó chính
là người may mắn còn sống sót ở thôn kia trong hành động Ngân Kiếm.
Chân Noãn nghe ra dường như anh ta cũng không biết chuyện kế hoạch T.
Anh ta hỏi Ngôn Hàm trước mắt nên làm gì. Ngôn Hàm chỉ nói: “Bảo vệ tốt bản thân.”
Trình Phóng thở dài, lại nghiêm túc nói: “Trong ba người họ, chắc hẳn có một người đã tìm được súng rồi.”
Trong tích tắc, Chân Noãn đánh hơi được sự uy hiếp từ cái chết, suy nghĩ cuối cùng cũng thoát khỏi hỗn loạn, hỏi: “Tại sao?”
Ngôn Hàm cũng hỏi: “Tại sao?”
“Gã hề đã gợi ý rằng ở hiện trường có một khẩu súng, làm sao có thể không tìm thấy chứ?”
“Ý của anh là gì?”
“Có người đã giấu khẩu súng rồi, đến thời điểm quan trọng sẽ dùng.”
Chân Noãn chợt cảm thấy nguy cơ trùng trùng, nhìn Ngôn Hàm. Anh cau mày, ra chiều suy tư.
Đi không được bao lâu, ánh đèn pin phía trước rọi đến, sáu tia sáng lẫn
lộn giao nhau, soi ngõ hẻm sáng ngời. Phía sau luồng sáng là sáu đôi mắt đầy kinh ngạc. Tượng sáp của giáo sư Trịnh biến đâu mất rồi?
Sáu người chia thành hai nhóm đi một vòng, nhưng phát hiện tượng sáp giáo sư Trịnh đã biến mất dạng.
Đới Thanh kinh ngạc: “Ba người không thấy à?”
“Không có, ba người thì sao?”
“Cũng không có.”
Chân Noãn: “Sao lại thế chứ, vừa nãy tìm đồ đạc ở trong phòng, tôi vẫn còn
thấy tượng sáp của giáo sư Trịnh trượt qua ngoài cửa sổ mà.”
Vệ sĩ của Thân Hồng Ưng nói: “Đúng vậy, tôi cũng đã nhìn thấy.”
Thân Hồng Ưng: “Tượng sáp kia đáng lý phải chạy quanh trong ngõ hẻm hình vuông mới đúng.”
Nhưng một người to như thế lại biến đâu mất?
“Tượng sáp được treo lên bằng dây kim loại.” Ngôn Hàm soi đèn pin lên trần nhà, “Đi theo đường dây tìm thôi.”
Đường dây trượt cũng tạo thành hình vuông, nhưng trong đó đột nhiên có một
nhánh rẽ, đoạn đường trượt này đã biến mất sau tường đá đỏ. Mọi người
tìm kiếm trên vách tường kia, thoáng phát hiện ra khe hở, là một cánh
cửa nhưng không thể mở ra.
Trình Phóng: “Xung quanh đây nhất định sẽ có manh mối gì đó mà chúng ta đã bỏ sót.”
Chân Noãn nhớ lại lần nữa, ngõ hẻm này ngoại trừ hơi nhỏ một chút, còn lại
đều giống với cảnh vật thực tế, nào là quầy bán quà vặt bằng nhựa, tường đá nhỏ, thân cây nhựa, đèn đường…
“Đèn đường.” Chân Noãn thình lình nói, “Đèn đường là thật.”
Ngôn Hàm đồng ý: “Mật thất màu đỏ vừa bắt đầu đã bị cắt nguồn sáng, đó cũng là gợi ý chúng ta phải mở đèn.”
Chân Noãn liếc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, ngập ngừng giây lát mới nói: “Làm sao mở đèn?”
“Đi xem thử.”
Ngọn đèn đường gần nhất cách đó hai ba mét.
“Công tác có lẽ ở dưới chân đèn.” Ngôn Hàm ngồi xuống tìm chốc lát, rồi ấn một cái.
Đèn đường tỏa sáng, cánh cửa kia cũng từ từ mở ra. Thân Hồng Ưng kéo mở bức tường đá đỏ dày nặng, nhìn vào trong thì thấy một cầu thang đi thông
lên trên. Giáo sư Trịnh mặc áo trắng đang lơ lửng trong bóng tối, mỉm
cười với anh ta rồi chậm rãi quay người và lướt đi.
Phía sau cửa có một hàng chữ: Xin chú ý mang đầy đủ vật phẩm, không có đường quay lại.
Gã hộ vệ vịn cửa, không để nó đóng lại. Thân Hồng Ưng hỏi mọi người: “Nghĩ lại xem có bỏ sót gì hay không? Đừng đi lên rồi mới phát hiện không đủ
manh mối, lại không xuống được nữa.”
Trình Phóng và Đới Thanh
nhìn xung quanh, xem đèn đường có thể chiếu ra thứ gì lên vách tường như cây nến trước đó không? Thế nhưng, họ chỉ thấy bóng cây đan xen hỗn
loạn. Đèn đường trong mật thất thấp hơn thực tế. Chân Noãn ngẩng đầu,
dần dần nheo mắt lại: “Hình như trong chụp đèn đường có gì đó.”
Đèn đường chỉ hơi mờ mờ, nhưng ánh sáng rất đều đặn.
Đới Thanh: “Không có đâu, chắc là kính mờ thôi.”
Chân Noãn: “Cảm giác không đúng, kính mờ không phải chất liệu này, ánh đèn sẽ dịu hơn một chút.”
Lời còn chưa dứt, Ngôn Hàm đã lập tức nhảy lấy đà lên thật cao, với cánh
tay dài tháo chụp đèn đường xuống. Ánh sáng thoáng lung lay trước mặt
Chân Noãn.
Chụp đèn được lấy xuống, bên trong phủ một lớp giấy,
quả nhiên không phải là kính mờ. Thậm chí nó không phải là thủy tinh mà
là một lớp vỏ nhựa. Trên tờ giấy trắng chẳng có gì cả. Trái lại, chụp
đèn nhựa có một vài vết khắc răng cưa mờ mờ như viền con tem, là hình
dáng của chìa khóa.
Chụp đèn có năm mặt, vừa khéo chia làm năm
chiếc chìa khóa. Ngôn Hàm tháo năm chiếc chìa khóa nhựa theo hình răng
cưa và giữ lại tờ giấy. Lúc này, nhóm người họ mới đi men theo cầu thang lên trên.
Chân Noãn cầm lấy tờ giấy kia ngửi thử.
Trình Phóng leo lên cầu thang, thấy hơi lạ: “Không phải nói là có một chiếc chìa khóa sao? Sao lại có những năm chiếc?”
Đi được khoảng nữa phút, họ đã đến đầu cuối của cầu thang, phải leo lên một bậc thang cao hơn một mét mới đến được mặt đất.
Mấy người họ đều nhẹ nhàng leo lên. Chân Noãn tụt lại phía sau, bậc thang
này quá cao với cô, thử vài lần đều không leo lên được. Ngôn Hàm đứng
phía trên cúi đầu nhìn cô rồi im lặng ngồi xổm xuống, đưa tay về phía
cô. Cô nhìn anh một giây, cuối cùng vẫn đưa tay đến. Anh nắm cổ tay cô,
kéo nhẹ một cái đã nhấc cô lên đó.
Còn mười hai phút nữa. Cảnh
ngõ hẻm đã biến mất, họ đi đến một nơi kỳ lạ. Nơi này không có đèn, chỉ
có ánh sáng của đèn pin soi chiếu, trong căn phòng vẫn xây bằng đá đỏ
này không có bất kỳ vật gì khác, ngoại trừ chiếc thang xếp màu trắng
được cố định và giáo sư Trịnh đang lướt qua lướt lại trong phòng.
Quái lạ là căn phòng này hình tròn. Trên vách tường có năm cánh cửa màu đen, mỗi cánh cửa mở ra đều là lối đi sâu hun hút như cái động không thấy
đáy.
Ngôn Hàm đã có dự cảm, năm chiếc chìa khóa và năm cửa động.
“Gã hề nói trên ngực tượng sáp giáo sư Trịnh có một chiếc chìa khóa.” Anh
hướng đèn pin về phía thang xếp, “Nơi này đặt một chiếc thang, tôi đoán ổ khóa cửa ra hẳn là ở…” Đèn pin soi thẳng lên trần nhà, “… Trên không.”
Chân Noãn nhìn theo tia sáng, đỉnh đầu quả nhiên có một cánh cửa hình ngũ giác.
Đới Thanh: “Năm chiếc chìa khóa vừa rồi đều không phải sao?”
“Ừ. Hiện giờ, chúng ta phải tìm được chiếc thứ sáu, chính là chìa khóa cửa ra.”
Thân Hồng Ưng: “Chìa khóa thật sự ở trên người tượng sáp thì làm sao khiến hắn dừng lại, trực tiếp ôm lấy à?”
Đúng lúc tượng sáp trượt qua bên cạnh Chân Noãn, cô đưa tay kéo lại. Trong nháy mắt, một dòng điện truyền đến: “Aaa!”
Cô rút tay về ngay lập tức, nhưng lại rơi vào tay Ngôn Hàm, anh nắm tay cô xem, nhíu mày: “Không sao chứ?”
“Đội trưởng, có điện.” Cô vội vàng nói xong, bỗng ý thức được gì đó liền rút phắt tay về.
Anh không nói gì nữa.
“Làm sao kéo tượng sáp xuống đây?” Trình Phóng hỏi, “Thảo nào, gã hề báo phải tìm được súng.”
Ngôn Hàm không nói lời nào đi thẳng về phía tượng sáp, Chân Noãn đột nhiên
nhận ra anh muốn làm gì: “Đội trưởng, anh đừng làm vậy!”
Nhưng
Ngôn Hàm trực tiếp bắt lấy cánh tay tượng sáp, giành chiếc dao phẫu
thuật trong tay hắn. Dòng điện kịch liệt truyền đến, tay Ngôn Hàm đang
nắm tay tượng sáp bị điện giật, liên tục run lên. Chân Noãn và những
người còn lại bàng hoàng. Nhưng anh đã nhanh chóng cắm dao phẫu thuật
vào ngực tượng sáp. Khi lưỡi dao kim loại chạm vào, dòng diện bắn ra tia lửa xoèn xoẹt như một đóa hoa nở. Thân thể Ngôn Hàm rung động mãnh
liệt.
“Đội trưởng.”
Anh nắm chiếc dao, ra sức rạch một
đường. Cả tượng sáp đột nhiệt bị cắt đứt dây, rơi xuống mặt đất. Dòng
điện cũng biến mất, mọi người lập tức chạy đến đón anh.
Chân Noãn chạy đến trước mặt anh, trợn mắt nhìn anh không chớp. Sắc mặt anh trắng bệch, trán rịn mồ hôi trộm, đôi môi tái mét, cả cánh tay đang co giật.
Dao phẫu thuật leng keng rơi xuống mặt đất, có người nhặt lên rạch vào
tượng sáp.
Hai người họ cứ đứng như thế. Cô nhìn anh đăm đăm, anh cũng lẳng lặng nhìn cô.
Mãi đến khi Đới Thanh hô lên: “Tìm được chìa khóa rồi.”
Chân Noãn bất giác vò tờ giấy trong tay đến nhăn nhúm. Cô quay đầu lại, hơi
sửng sốt khi thấy tay Đới Thanh đầy máu, nhìn kỹ lại mới thấy tay mấy
người đàn ông móc lấy chìa khóa từ trong ngực tượng sáp đều đẫm máu.
Tượng sáp giáo sư Trịnh vẫn nằm yên đấy với nụ cười cứng nhắc, lồng ngực ông ta đầm đìa máu tươi.
Trình Phóng cau mày, hơi khó chịu nói: “Trong cơ thể tượng sáp có túi máu, vừa chạm vào đã vỡ.”
Hàng mày rậm của Thân Hồng Ưng cũng cau chặt, tay dính đầy máu hệt như một điềm gỡ.
Không có khăn giấy, mấy người đàn ông im lặng lấy áo blouse của tượng sáp lau tay. Không lâu sau, trên áo blouse đã đầy vết máu loang lổ.
Chân Noãn nói: “Đã tìm được sáu chiếc chìa khóa rồi, còn cần bản đồ nữa.” Cô trải tờ giấy trong tay ra, “Vừa nãy, tôi ngửi được mùi nước đường trên
tấm giấy.”
“Nước đường?” Đới Thanh hỏi.
Chân Noãn: “Hơ nóng có thể hiện ra chữ viết. Diêm tìm được trong quầy bán đồ ăn vặt đã phát huy công dụng rồi.”
Ngôn Hàm cất đèn pin vào túi, lấy hộp diêm ra quẹt một cây. Anh ngước mắt,
đưa đến trước mặt Chân Noãn, ánh lửa ấm áp soi sáng khuôn mặt anh. Tia
lửa đỏ au nhảy múa trong đôi mắt đen nhánh của anh. Chân Noãn liếc nhìn
rồi rủ mi mắt, đưa tờ giấy trắng hơ trên que diêm. Anh cầm que diêm hơ
khắp trang giấy, trên giấy từ từ hiện ra một bức vẽ. Ngôn Hàm giơ que
diêm lên, lửa đã cháy đến cuối que, sắp liếm vào ngón tay anh.
“Phù.” Anh khẽ thổi que diêm, lửa tắt ngúm.
Một làn khói xanh lượn lờ bốc lên, Chân Noãn ngửi thấy mùi hương gỗ đặc
biệt của que diêm và cả một mùi hương đặc biệt khác – mùi hương của Ngôn Hàm. Cô cúi đầu, chăm chú nhìn bức vẽ trong tay vài giây mới nói: “Là
một ngôi sao năm cánh.”
Mỗi đỉnh vẽ một chiếc chìa khóa, kéo ra
một đường dài rồi chụm lại trung tâm, biến thành một hình ngũ giác be
bé. Trên đỉnh hình ngũ giác cũng vẽ một chiếc chìa khóa tương tự.
Chân Noãn ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Trên cánh cửa kia hình như không có ổ khóa đúng không?”
Ngôn Hàm leo lên thang xếp kiểm tra: “Trên cửa có năm khe hở.” Anh đưa tay gõ, “Rất mỏng, đây là lớp bảo vệ bên ngoài cánh cửa.”
Ngôn Hàm leo xuống, cầm đen pin soi xung quanh và nói: “Mọi người xem thử đi.”
Chân Noãn cất tờ giấy, bước đi phía sau, không nhịn được quay đầu lại liếc
nhìn tượng sáp giáo sư Trịnh. Cô cảm thấy có gì không đúng. Thực tế,
giáo sư Trịnh chết do bị bắn trúng đầu. Đầu của ông ấy…
“Chân Noãn.” Ngôn Hàm gọi cô.
“Ơ, đến đây.”
Họ đẩy cửa bước vào hang động màu đen đầu tiên, vừa vào cánh cửa kia liền
tự động đóng lại. Đới Thanh thử đẩy vài cái, trong ngoài cửa đều có thể
tự do mở ra, nhưng nếu không có người giữ lại thì nó sẽ tự động đóng
ngay.
Bên trong là một hành lang dài hun hút, tối đen như mực,
không gian rất chật hẹp. Đèn không đủ pin nên mật thất bắt đầu tối đi.
Dù có sáu người nhưng xung quanh vẫn tràn ngập luồng không khí bất an và u ám.
Chân Noãn tắt đèn pin để tiết kiệm năng lượng, lại kéo góc áo Ngôn Hàm. Trong bóng tối, đôi mắt đen lay láy của cô nhìn anh, Ngôn
Hàm hiểu ý, lơ đãng chậm bước. Hai người từ từ đi ở phía cuối cùng.
Ngôn Hàm nhìn cô, ánh mắt như đang hỏi “Sao thế?”.
“Cô dùng ngón tay làm ra dấu cầm khẩu súng, ý nói có lẽ một người trong số
họ đã có súng, đi phía trước sẽ khó đề phòng. Anh vừa nhìn đã hiểu, gật
gật đầu, vài giây sau cũng tắt đèn pin đi.
Hai người đều không
nói chuyện hay nhìn nhau nữa, cứ thế đi theo ánh sáng lờ mờ phía trước.
Cuộc đối thoại ra dấu tay vừa nãy nói lên rằng… hai người họ không biết
tự bao giờ đã trở nên ăn ý trong vô thức, đến giờ mới nhận ra.
Đi đến phía cuối, trên vách tường đỏ có một bản kim loại màu trắng sáng
lấp lánh, hình ngôi sao bốn cánh. Chính giữa là một ổ khóa, ngoài ra
không còn gì khác.
Ngôn Hàm lấy ra một chiếc chìa khóa sắt và năm chiếc chìa khóa nhựa. Anh đưa chiếc chìa khóa sắt lấy được từ tượng sáp ra tra thử, nhưng không tra vào được. Năm chiếc chìa khóa nhựa còn lại
giống nhau như đúc, ngẫu nhiên lấy một chìa tra vào ổ, khẽ vặn đã nghe
thấy một tiếng tách vang lên, đây đúng là một bộ. Thế nhưng, sau khi vặn khóa, xung quanh vẫn không có động tĩnh nào cả. Hơn nữa, vừa buông tay
ra thì chìa khóa lại xoay trở về vị trí cũ.
Mọi người quay trở
lại, đến bốn góc khác của ngôi sao năm cánh, cũng chính là bốn đường
hành lang còn lại. Tất cả đều có bối cảnh tương tự, khác biệt duy nhất
chính là hình dạng bản kim loại lắp ổ khóa không giống nhau. Trong năm
bản kim loại có hai cái là ngôi sao bốn cánh màu trắng, hai cái là tấm
chữ nhật thẳng màu trắng và cái còn lại là hình giống lá cờ năm cạnh
thẳng đứng màu xanh đen. Nhưng chìa khóa và ổ khóa đều giống nhau.
Lúc quay về chính giữa căn phòng, chỉ còn lại năm phút. Thân Hồng Ưng chỉ
chỉ chiếc cửa năm cạnh trên đỉnh đầu và nói: “Chắc hẳn là thế này, năm
chiếc chìa khóa ở cuối năm hành lang chuyển động sẽ mở ra cánh cửa năm
cạnh này, lộ ra ổ khóa và cánh cửa được giấu đằng sau. Người thứ sáu
đứng trên thang xếp tra chiếc chìa khóa kia vào sẽ vặn mở được cửa ra.
Cái mật thất này xem như được phá giải.”
Trình Phóng có vẻ hơi lo lắng: “Nói như vậy, mỗi người chúng ta đều phải tách ra.”
Đới Thanh khá cẩn trọng: “Đúng. Vừa nãy, chúng ta đều đã thấy cánh cửa ở
cuối năm dãy hành lang, phải có người đứng giữ lại, nếu không chìa khóa
sẽ xoay về chỗ cũ. Chỉ có năm người chia ra đứng ở năm lối hành lang vặn chìa khóa thì vách ngăn cửa trên đỉnh đầu mới mở ra, người thứ sáu mới
có cơ hội mở khóa, phá giải mật thất này.”
Chân Noãn nghĩ đến
hành lang tối om kia, gương mặt dần dần trắng bệch. Đừng nói là cô, vẻ
mặt của mấy người đàn ông cũng không hề thoải mái.
Mọi người yên lặng một lúc lâu, Đới Thanh cất giọng căng thẳng: “Rốt cuộc phải làm sao đây?”
Ngôn Hàm nhẹ cong khóe môi: “Ngoại trừ phần tán ra hành động còn có thể làm sao?”
Hộ vệ Thân Hồng Ưng bất chợt cất lời: “Tôi phải ở lại đây mở khóa.”
“Tại sao?”
“Nếu tôi đã không thể nào đi theo bảo vệ ông chủ, ít nhất tôi phải canh
chừng ở đại sảnh, không để ai đi vào lối hành lang mà ông chủ tôi đi.”
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, kiên quyết không chịu nhường bước.
Đới Thanh hỏi Chân Noãn: “Chị định đi hành lang nào? Ngôi sao hay hình chữ nhật dọc?”
“Ngôi sao.”
Phương hướng nhanh chóng được định ra. Ngoại trừ gã hộ vệ, năm người còn lại
bắt đầu là Thân Hồng Ưng đi đến đỉnh ngôi sao năm cánh (lối hành lang có hình lá cờ năm cạnh màu xanh đen). Sau đó, thuận theo chiều kim đồng
hồ, lần lượt là Chân Noãn đỉnh bên phải phía trên (ngôi sao màu trắng),
Ngôn Hàm đỉnh bên phải phía dưới (ngôi sao màu trắng), Trình Phóng đỉnh
bên trái phía dưới (chữ nhật dọc màu trắng), Đới Thanh đỉnh bên trái
phía trên (chữ nhật dọc màu trắng).
Mấy người bọn họ xuất phát về hướng của mình, chỉ còn lại 4 phút.
“Bởi vì cửa quá dày, không truyền âm thanh được, nên chỉ có thể xem đồng hồ
đeo tay canh giờ giao hẹn thôi. Từ đây đến cuối dãy mất khoảng 40 giây,
tính cả tốc độ chênh lệch của từng người là 50 giây. Mọi người vặn chìa
khóa xong thì giữ yên trong 20 giây. Sau khi hết 1 phút 10 giây thì quay trở lại, khoảng chừng 1 phút 50 giây sẽ đến được đại sảnh. Chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Trước khi vào hành lang, Ngôn Hàm quay đầu
lại nhìn Chân Noãn. Cô đang cầm đèn pin mờ tối, bóng lưng yên lặng, chậm rãi đẩy cửa ra đi vào hành lang tối đen. Anh sải bước đến kéo cô vào
hành lang rồi đóng cửa lại, giọng cực khẽ cất lên: “Đừng sợ, bọn họ
không ai có súng cả.”
Chân Noãn thảng thốt ngẩng đầu nhìn anh,
nhưng trong tay chợt lạnh ngắt. Anh nhét chiếc dao phẫu thuật vào tay
cô: “Đối với em mà nói, cái này có ích hơn súng.”
“Anh…”
“Tôi không cần.”
“Ý của tôi là…” Cô nắm dao phẫu thuật vẫn còn vương lại hơi ấm của anh, “Nếu tôi dùng dao này giết anh thì sao?”
Anh im lặng giây lát rồi nói: “Nhớ cho kỹ, nếu ai muốn làm hại em thì em hãy cắt đầu kẻ đó.”
Anh quay người, nhanh chóng mở cửa đi ra. Thế giới chìm trong bóng tối, chỉ còn lại chiếc đèn pin với ánh sáng yếu ớt và con đường đen ngòm không
lối ra phía trước. Tối tăm và chật hẹp.
Chân Noãn không sợ lắm,
Ngôn Hàm đã nói người khác không có súng thì nhất định là không có rồi.
Cô đoán được anh chắc chắn tìm được súng trong phòng nhưng đã không lấy
đi.
Cô nắm lấy dao phẫu thuật. Anh nói không sai, có dao phẫu
thuật trong tay thì cô có thể cắt đầu bất cứ kẻ nào bước đến. Huống chi, giờ phút này thời gian cấp bách, sẽ không ai đến đây làm hại người
khác. Bởi vì tổng cộng có sáu vị trí và sáu chiếc chìa khóa, thiếu một
ai cũng không thể ra khỏi mật thất. Thất bại có thể sẽ chết nên sẽ không ai đến hại người khác đâu.
Con đường này độc bước mình cô sao
thấy thật dài. Không lâu sau, cuối hành lang xuất hiện một ngôi sao bốn
góc màu trắng lóe ánh sáng bạc. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã đi được 45
giây.
Cô cắm chìa khóa nhựa vào ổ khóa trong ngôi sao trắng bốn
góc, nghe tiếng tách vang lên bên trong. Cô giữ yên chìa khóa không
buông tay, nhìn đồng hồ đeo tay tính giờ, còn 20 giây nữa mới đến thời
gian đi vòng trở về.
Chân Noãn giữ chìa khóa, nhìn con đường vừa
nãy đã đi. Ánh đèn pin xám trắng, dãy hành lang chật hẹp như cái động
tối. Trong lòng cô có chút sợ hãi, nhưng cô mím môi, bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng.
Cúi xuống nhìn đồng hồ, còn 10 giây nữa. Giữa thế giới yên tĩnh không có lấy một tiếng động, cô nghe thấy nhịp tim đập của mình.
Đồng hồ đeo tay còn đang chạy. 3, 2, 1 giây! Cô lập tức buông chìa khóa,
chạy thật nhanh ra khỏi cửa. Cô lao một mạch ra khỏi hành lang, kéo cửa
chạy đến đại sảnh nhưng chợt bàng hoàng trợn to mắt.
Cửa trên
trần nhà đã mở, ánh đèn màu cam soi xuống từ trên không. Người đàn ông
áo đen bị treo cao trên thang xếp, máu tươi chảy đầy chiếc thang màu
trắng.
Cửa trên đỉnh đầu đã mở, nhưng người đàn ông áo đen lại
chết trên thang xếp, máu chảy đầy cả chiếc thang. Trong nháy mắt, Chân
Noãn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ngay lúc trôi qua 1 phút bốn mươi
giây.
Đới Thanh và Trình Phóng đi ra khỏi cửa đối diện đều mang
vẻ mặt kinh ngạc giống vậy. Ngôn Hàm đứng bên liền nhanh chóng đi đến
bên cạnh chiếc thang, đưa tay ấn vào cổ đối phương.
“Chết rồi.” Ngôn Hàm nâng đầu nạn nhân lên, “Vũ khí sắc bén cắt đứt động mạch cổ… các người nhìn mặt anh ta đi.”
Chân Noãn tiến lên một bước, kinh hoàng: “Thân Hồng Ưng!”
“Gì cơ?” Đới Thanh và Trình Phóng sải bước đến.
“Không đúng, không phải vừa rồi đã nói vệ sĩ của Thân Hồng Ưng sẽ ở lại đây sao? Sao lại là anh ấy? Vậy vệ sĩ của anh ấy…”
Bốn người cùng lúc quay đầu nhìn về phía lối hành lang đối diện chiếc
thang, nó vẫn không mở cửa ra. Lối đi đó vốn thuộc về Thân Hồng Ưng.
Mọi người đẩy cửa chạy vào trong hành lang tối đen. Đến phía cuối, mấy tia
sáng đèn pin soi vào, một người đàn ông áo đen gục đầu ngồi bệt bên góc
tường, trên cổ có một vệt máu đáng sợ, dưới đất là một vũng máu tươi.
Chìa khóa nhựa nằm trong tay anh ta.
Ngôn Hàm ngồi xổm xuống thăm dò.
“Chết rồi.” Anh nâng cằm đối phương lên, “Vẫn là vũ khí sắc bén cắt đứt động mạch cổ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT