Đôi môi mềm mại như
bông đè lên đôi môi lạnh băng của anh, trong nháy mắt như có một dòng
điện chạy qua, cái gọi là ‘Lý trí’ trong đầu Nhiếp Tử Phong cũng bị sụp
đổ trong chớp mắt. Anh tự nhủ trong lòng là làm như vậy là không đúng,
nhưng cơ thể lại không hành động theo ý nguyện của anh.
Thay vì
đẩy hai tay của cô ra thì lại đổi thành anh ôm chặt lấy hai bên hông cô, cúi đầu xuống hôn cô thật sâu. Gặm cắn lên đôi môi mềm mại của cô, đầu
lưỡi linh hoạt như thế chẻ tre cạy mở hàm răng cô ra, đoạt lấy mọi vị
trí trong miệng cô. Anh say đắm trong hương thơm ngọt ngào của cô, tận
hưởng cảm giác ngọt ngào này …
Nhiếp Tử Vũ
hoàn toàn ngây người, bởi vì cô không nghĩ là anh sẽ hôn cô, trong lòng nhất thời kích động, cái lưỡi ngây ngô phối hợp quấn quýt với anh.
Một nụ hôn sâu này không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi Nhiếp Tử Phong
có cảm giác trong tay mình đang cầm nắm vật gì đó rất mềm mại, sau khi
tận mắt chứng kiến mình đang nắm giữ bộ ngực của cô, anh mới tỉnh táo
lại.
"Đáng chết!" Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, đẩy cô ra, trên gương mặt đẹp trai là vẻ hối hận không thôi.
Nhiếp Tử Vũ vẫn còn đang trầm mê trong nụ hôn của anh càng khiến cho anh căng thẳng hơn, lửa nóng dục vọng ở đáy mắt bay mất. Đột nhiên bàn tay to
của anh một lần nữa kéo cô vào trong ngực mình, sau đó không chờ cô phản ứng kịp đã kéo cô đi ra khỏi phòng tắm.
"Bịch bịch!" Một tiếng, Nhiếp Tử Vũ bị quăng lên giường một cách hung hăng, sau đó lấy cái chăn đắp lên người của cô.
"Anh làm gì vậy. . . A!" Chưa nói hết câu đã bị tát một phát lên mông của cô, khiến cô đâu đến mức phát khóc.
"Nói, lần sau em còn dám làm như vậy nữa không!" Nhiếp Tử Phong tức giận vì
cô lấy sắc dụ anh, hơn nữa lại tức giận chính bản thân mình lại dễ dàng
nổi lên sắc dục đối với cô!
"Vừa rồi người ta không có làm sai. . . A!" Lại một cái tát.
"Em còn dám nói nữa! Nói cho anh biết, là ai dạy em như vậy! Có phải lại là Triệu An Nhã đó không? !" Lúc trước dẫn cô đi pub, bây giờ lại có thể
dạy dạy cô những chuyện như vậy, cô ta thật là! Cơn tức bùng nổ, Nhiếp
Tử Phong lại phát xuống một cái.
"Ôi, thật là đau. . ." Nước mắt tràn ra như vỡ đê, Nhiếp Tử Vũ nghẹn ngào khóc ra tiếng. dienndnle,qu.y don
Thấy cô khóc, Nhiếp Tử Phong mới ý thức được mình làm sai rồi. Anh thu tay lại, nhưng sắc mặt nghiêm túc lại không thay đổi.
"Em có biết là nếu lúc nãy anh không có dừng lại, hậu quả rất nghiêm trọng
không!" Nghĩ tới thân thể cô ở dưới cái chăn, sắc mặt Nhiếp Tử Phong tối sầm lại, giọng nói u ám: "Nếu là người đàn ông khác thì đã sớm đem em
nuốt vào bụng rồi."
"Ôi. . . Cũng bởi vì đó là anh, nên em mới làm như vậy." Nhiếp Tử Vũ không thấy mình có lỗi chút nào. Cô
lẩm bẩm ngồi dậy nửa ngồi nửa quỳ trước mặt anh, chu lên cái miệng nhỏ
nhắn: "Huống chi mới vừa rồi anh cũng. . ."
"Được rồi!" Nhiếp Tử
Phong không vui ngắt lời cô, mi tâm nhíu chặt. Anh nhìn cô thật lâu, bất đắc dĩ thở dài nói: "Lần sau không cho phép lại làm như vậy nữa, nghe
không?" Nói xong, anh dịu dàng lau đi nước mắt ở khoé mắt cô.
"Em có thể đồng ý với anh, nhưng anh cũng phải đồng ý với em một chuyện."
Nhiếp Tử Vũ thương lượng, thấy sắc mặt anh đen lại, lại vội vàng nói:
"Trước khi em tròn mười tám tuổi, anh không được phép kết hôn, chỉ có
thể vui chơi một chút!" Cô nức nở, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn anh.
Nhiếp Tử Phong ban đầu muốn cự tuyệt, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt van nài của cô, tim cũng mềm lại, chần chừ một lúc, anh
gật đầu một cái: "Anh đồng ý với em." Dù sao đi nữa anh cũng không muốn
kết hôn sớm quá, và vì để cho cô không làm những chuyện hoang đường như
thế này, anh vẫn nên đồng ý.
"Em biết ngay anh là người hiểu em nhất." Lấy được đáp án mong muốn, Nhiếp Tử Vũ vòng tay qua hông ôm anh một cái thật chặt.
Nhiếp Tử Phong không phải Liễu Hạ Huệ, mỹ nhân trong ngực, chỉ một lát sau
ngọn lửa trong lòng lại cháy lên. Nhìn vật giữa hai chân lại đứng thẳng, anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, đưa tay ra ôm lấy cô.
Xem ra anh lại phải đi tắm nước lạnh rồi . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT