Cả buổi sáng quay
chụp, trong đầu của Nhiếp Tử Vũ chỉ toàn là câu nói kia của Quan Duyệt,
vừa nghĩ tới chuyện cô ta mang thai đứa con của Nhiếp Tử Phong, không
hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác đau đớn. Vô tri vô giác, giống
như một cái xác không hồn cho tới trưa, thì cũng tới thời gian ăn trưa.
Ngồi trong phòng ăn, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ như mất hồn nhìn vào hộp cơm
tiện lợi xa hoa, một chút cũng không muốn ăn. Bỗng dưng, có một bàn tay
vỗ vỗ vào bả vai của cô, lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại.
"Nana, từ sáng tới giờ em như người mất hồn, có chuyện gì khiến em lo lắng
sao?" Một gương mặt đẹp trai, mặc chiếc quần kaki màu đất, áo sơ mi màu
xanh lam, người đàn ông có mái tóc vàng nhìn khuôn mặt buồn bã và trắng
bệch của Nhiếp Tử Vũ, lo lắng hỏi: "Sắc mặt của em nhìn cũng rất tệ, tối hôm qua không ngủ ngon sao?" .
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười nhạt, nở nụ cười yên tâm với anh ta: "Ừ, em không sao."
Joe gật một cái, hiểu là cô không muốn nói ra. Bỗng dưng, nhìn thấy hộp cơm vẫn chưa đụng tới tí nào, vì vậy nhíu mày nói: "Ăn nhiều một chút, ăn
ít như vậy sao được. Buổi chiều em còn phải quay nữa, nếu không ăn nhiều vào sẽ không có sức mà làm việc đâu."
"Cám ơn, nhưng mà em cũng
không đói bụng." Nhiếp Tử Vũ từ chối ý tốt, buông đôi đũa trong tay
xuống. "Em đi ra ngoài một chút, một lát nữa gặp lại." Nói xong, cầm
chiếc mặt nạ tinh xảo bằng bạc lên, đeo vào mặt.
"Vậy em cẩn thận một chút, nhớ quay trở lại sớm một chút." Joe cũng không ngăn cản cô, để mặc cho cô đi dạo.
. . .
Trên bãi biển không có người nào, gió biển lất phất, thổi vào mái tóc xoăn
và đen như mực của cô. Từng đám mây trắng bay lơ lứng, nước biển xanh
thẳm, bờ cát vàng óng, phác hoạ một bóng dáng xinh đẹp thành một bức
tranh tuyệt đẹp.
Hôm nay quản lý Resort ở bãi biển được nghỉ phép nên người phụ trách phải mất rất nhiều công sức mới mượn được chỗ này.
Vì để cho bọn họ quay được dễ dàng hơn, cho nên khu nghỉ mát không đón
khách, cho nên cả khu này chỉ có đoàn người bọn họ. .
Mang theo
mặt nạ, Nhiếp Tử Vũ đi chân trần đi ở trên bờ cát, để mặc cho hai chân
lún vào lớp cát mềm mại, ánh mặt trời nóng nắng chiếu thẳng vào da thịt
trắng tinh của cô.
Trong lòng vẫn còn rất buồn bực.
Trong đầu, đang có muôn vàn suy nghĩ.
Cho dù cô gắng muốn dời đi sự chú ý của mình, cho dù cố gắng suy nghĩ sang
chuyện khác, nhưng trong đầu vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói kia
của Quan Duyệt. Khiến cho đầu óc của cô muốn nổ tung, hận không thể đập
đầu vào đâu đó khiến cho nó bất tỉnh đi.
"Ôi." Một tiếng thở dài
nặng nề từ trong miệng của Nhiếp Tử Vũ thở ra, cô đưa đôi mắt nhìn ra bờ biển xa xa, trong lòng bắt đầu muốn chạy bộ. Muốn mượn chuyện chạy bộ
để khiến mình quên đi chuyện đau lòng kia.
Liều mạng chạy bộ, đột nhiên lòng bàn chân đạp phải một hòn đá, cả thân thể nghiêng về phía
trước. Đang lúc cô nhắm mắt lại vì tuyệt vọng, thì không biết ở đâu xuất hiện một bàn tay đỡ lấy cô, cùng lúc đó, có một giọng nói quen thuộc
vang lên ở trên đỉnh đầu. .
"Cẩn thận."
Cả người rơi vào
một lồng ngực ấm áp, mùi nước hoa quen thuộc bay vào lỗ mũi. Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, mở hai mắt ra, hoàn toàn đối mặt với một đôi mắt trong veo
như nước.
Sao lại là anh!
Nhiếp Tử Vũ thét chói tai ở trong lòng, theo bản năng đẩy anh ra, sau đó lùi lại mấy bước, dưới mặt nạ, vẻ mặt đã biến sắc.
Ánh mặt trời sáng lạn chiếu lên thân hình cao lớn kia, khiến anh nhìn rất
chói mắt. Mái đóc đen như mực rũ xuống, ngũ quan sắc nét. Anh không phải là người nào khác, chính là người cả đêm không về, người mà sáng sớm
nay Quan Duyệt khổ sở đi tìm, Nhiếp Tử Phong!
Khí thế hào hùng,
cặp lông mày rậm, đôi mắt sáng mang theo chút hoang mang. Nhìn cô gái
mang mặt nạ trước mặt, cơ thể thì nóng ran, Nhiếp Tử Phong nở ra nụ cười nhạt.
Nhiếp Tử Vũ sửng sốt theo trực giác muốn xoay người chạy
trốn. Nhưng trong nháy mắt cô muốn xoay người kia, một câu nói tiếng anh lưu loát truyền tới:
"Là tiểu thư Nana sao?"
Nghe vậy,
lúc này Nhiếp Tử Vũ mới nhớ tới thân phận đại minh tinh Nana của mình,
mà không phải là Nhiếp Tử Vũ người anh vô cùng căm hận.
"Dạ." Cô gật đầu một cái, cũng dùng tiếng Anh. .
Giọng nói quen thuộc khiến cho nụ cười của Nhiếp Tử Phong cứng đơ trên khoé
miệng, nụ cười trong nháy mắt vì kinh ngạc mà phóng đại ra. Một đôi mắt
như nhìn thấu lòng người quan sát đối phương lại một lần nữa, chần chừ
một lúc, lúc này anh mới thầm lắc đầu một cái.
Làm sao có thể là Vũ Vũ được!
Điều tra cho biết Vũ Vũ sống trong khu nội trú của trường học, mỗi ngày sau
khi học xong thì tới nhà hàng làm thêm, tại sao có thể là một minh tinh
được! Hơn nữa giọng điệu của đối phương, anh nghe ra được là phát âm của người bản xứ. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Phong cũng không hoài nghi nữa.
Lo lắng đề phòng, chỉ sợ anh sẽ phát hiện ra mình là Nhiếp Tử Vũ nên cô hạ giọng xuống, dùng giọng điệu nặng nề hỏi: "Có chuyện gì sao? Nếu không
có chuyện gì tôi muốn quay trở lại." Nói xong, liền xoay người đi tới
phía nhà ăn.
Nhìn bóng dáng cô vội vã đi mất, Nhiếp Tử Phong cảm thấy kỳ quái, nhưng kỳ quái như thế nào thì anh không nói ra được.
Thôi, nhất định là do anh quá nhớ cô, mới có thể nhìn người phụ nữ mà thấy giống cô!
Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, ngay sau đó quay đầu muốn xoay
người sang chỗ khác, ánh mắt vô tình nhìn thấy một vật sáng nằm trên bờ
biển. Anh khom lưng cúi xuống nhặt lên, lúc này mới phát hiện ra đó là
một chiếc lắc tay. .
Lắc tay rất đơn giản, xem ra giá cũng rất rẻ, chẳng qua chỉ làm bằng đá thạch anh bình thường, không có gì đặc biệt.
Là của cô ấy sao?
Nhớ lại trước đó một giây cô vội vàng xoay người rỏi đi, Nhiếp Tử Phong
không khỏi suy nghĩ đây là cái lắc tay của cô. Vì vậy anh cười khẽ một
tiếng bỏ vào trong túi, lúc này mới xoay người rời đi.
※
Vô tình gặp gỡ Nhiếp Tử Phong trong khu nghỉ mát, đây là chuyện mà Nhiếp
Tử Vũ chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng nó đã thực sự xảy ra. Trở lại phòng
ăn, hỏi người đại diện Joe, Nhiếp Tử Vũ mới biết thì ra đây là khu nghỉ
mát mà Nhiếp Tử Phong đã mua lại từ hai năm trước, cũng là người tài trợ cho đợt quay lần này.
Trong lòng lo lắng khiến cho buổi quay của Nhiếp Tử Vũ lực bất tòng tâm, phải quay lại nhiều lần, cho đến khi trên bờ biển lại xuất hiện thêm một bóng người, trong lòng cô lại càng thêm
bất an.
"Cut, cut, cut!" Mấy lần quay cảnh dưới biển nhưng không được, đạo diễn dù có kiên nhẫn cũng phải nổi giận. .
"Nana, cô có chuyện gì sao? William hôn sao cô lại muốn né tránh?! Còn nữa
William tay của anh, bị làm sao vậy! Xin các người đừng có cử động nữa
có được hay không!"
"Sor¬ry." Từ dưới biển đứng lên Nhiếp Tử Vũ và vai nam chính liên tiếp nói xin lỗi, vẻ mặt mệt mỏi.
Buổi chiều quay cảnh mặt nạ phải đổi thành mặt nạ kim cương xa hoa, phía
dưới lộ ra cánh môi mềm mại. Nhiếp Tử Vũ khổ sở chu môi lại, vẻ mặt vô
cùng bất đắc dĩ. Thật sự cô không muốn như vậy, nhưng mỗi lần William
muốn hôn lên là trước mắt cô lại hiện lên gương mặt anh tuấn của Nhiếp
Tử Phong, cho nên cô không ý thức được mà né tránh đi.
"Rốt cuộc các người muốn như thế nào! ?" Đạo diễn tức giận nổi trận lôi đình, liên tục chửi ra mấy câu thô tục.
"Đáng chết, tôi không làm nữa!" Đều cùng là người trong một công ty, gần đây
William cũng là một ca sĩ đang nổi danh, anh ta phiền não gãi gãi đầu
của mình, hét lớn lên: "Nếu Nana không muốn tôi hôn, vậy làm phiền đạo
diễn ông hãy đổi người đi." Nói xong, đi lên trên bờ cát. .
Bỏ
lại mình Nhiếp Tử Vũ trơ mắt nhìn vai nam chính của mình đi lên trước
bao nhiêu ánh mắt của mọi người, lúc cô đang hối hận muốn chìm xuống
biển chết cho rồi, thì giọng nói nóng nảy của đạo diễn vang lên qua
chiếc loa.
"Này, cậu thanh niên kia, mau đi qua đây!"
Mọi
người theo tầm mắt của ông ta chỉ, cũng nhìn thấy cách đó không xa có
một bóng dáng đang đứng che ô, liền xuýt xoa. Mà trong đó, vẻ mặt của
Nhiếp Tử Vũ càng thêm kinh hoảng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT