Giọng nói của anh rất dịu dàng, trong khi đó thì đối xử với cô vô cùng lạnh
lùng, giống như là hai người khác nhau. Trợn mắt nhìn về phía Nhiếp Tử
Phong, trên gương mặt đẹp trai của anh hiện lên nét dịu dàng, trong mắt
hiện lên sự ấm áp khiến cho ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ nhất thời cảm thấy
đau đớn, trong lòng của cô như vỡ vụn ra.
Tim đau ê ẩm, không có
chút mùi vị gì. Hơn nữa cô nghĩ tới việc anh cũng đã từng đối xử với cô
như vậy, trong lòng càng cảm thấy chua xót hơn.
Nhiếp Tử Phong
tuy đang nói chuyện điện thoại, nhưng ánh mắt của anh vẫn lưu luyến trên người của Nhiếp Tử Vũ. Khi nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn
của cô hiện lên chút bi thương, trong lòng cũng cảm thấy đau nhói. Tuỳ
tiện dặn dò mấy câu với Quan Duyệt, sau đó nói 'Ngủ ngon', anh nhanh
chóng cúp điện thoại.
"Em …" Nhiếp Tử Phong muốn nói cái gì đó,
nhưng không biết tại sao, những lời muốn nói lại nghẹn trong cổ họng,
không nói ra được. Một giây sau đó lời nói không dễ gì mới nói khỏi
miệng được, nhưng lại không đúng như ý anh muốn nói: "Em đừng hiểu lầm,
anh chỉ không muốn cô ấy hiểu lầm mà suy nghĩ lung tung, nên mới nói như vậy." .
Vừa nói xong, anh liền hối hận, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.
Vốn tưởng rằng như vậy Nhiếp Tử Vũ sẽ không vui, không ngờ cô chỉ khẽ nhíu mày, gật gật đầu:
"Em biết." Cô nhanh chóng che giấu sự chua xót trong mắt mình.
Nhìn thấy bộ dạng của cô rất bình tĩnh giống như không có chuyện gì xảy ra,
sắc mặt của Nhiếp Tử Phong sa sầm lại, không suy nghĩ gì liền thốt ra:
"Em không tức giận?"
Đáp lại lời của anh là một tiếng cười khinh
miệt của Nhiếp Tử Vũ, cô hỏi lại: "Anh nói dối, tại sao em lại phải tức
giận? Anh cũng không phải người nào đó của em, em có tư cách tức giận
sao?"
"Em!" Bộ dạng không quan tâm của cô khiến cho đôi mắt của
Nhiếp Tử Phong như muốn phát hoả, một lúc lâu sau, Nhiếp Tử Phong tức
giận tới mức sùi bọt mép, có xúc động muốn bước lên bóp chết cô.
"Tốt! Tự hiểu rất tốt!" Đột nhiên anh cười lạnh, vẻ mặt lạnh lùng nhanh chóng thay thế: "Đừng quên, chẳng qua em chỉ là người phụ nữ bị bắt buộc đưa
tới đây, ngàn lần phải nhớ lấy thân phận của mình."
"Em sẽ luôn
luôn ghi nhớ." Nhiếp Tử Vũ không cam lòng yếu thế cười lạnh đáp lại,
dùng ánh mắt châm chọc nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh nói: "Xin hỏi
người vô tội bị bắt buộc đưa tới đây là em, có thể đi nghỉ ngơi chưa
vậy? Nếu có thể, vậy thì mời anh đi ra ngoài!"
Nghe thấy cô rất
hợp tình hợp lý đem hai từ 'Vô tội' này sử dụng trên người của mình,
Nhiếp Tử Phong nhất thời nắm chặt hai tay lại, mười ngón tay kêu lên
răng rắc.
"Tuỳ em!" Tức giận bỏ lại một câu như vậy, sau đó Nhiếp Tử Phong bước chân ra khỏi phòng.
"Ầm!" một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Chờ tới khi anh đi khỏi, hốc mắt của Nhiếp Tử Vũ liền đỏ lên. Nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, một lúc lâu sau, rốt cục cô thấy trong lòng mình
đau đớn không dứt, bỗng chốc oà khóc lên. .
Mà ở bên ngoài, Nhiếp Tử Phong đóng cửa phòng lại xong cũng không có rời đi ngay, mà đứng ở
ngoài cửa chờ một lát, thấy bên trong không có bất kỳ tiếng động nào,
mới tức giận đấm một cái vào tường, sau đó mới bước tới thư phòng.
Một đêm này, trên thế giới có hai người nhất định sẽ bị mất ngủ …
※
Nhiếp Tử Vũ bị nhốt ở trên đảo đã hai ngày, suốt hai ngày không bước chân ra
khỏi phòng mà chỉ ở lại trong phòng. Thỉnh thoảng xem ti vi, nghe nhạc
một chút, nếu không thì lại đi ngủ.
Nhiếp Tử Phong không tiếp tục ra tay với cô nữa bởi vì anh bận nhiều việc. Bận tới lúc trời tối đen,
trừ lúc tới thời gian ăn ba bữa thì anh xuất hiện ở phòng bếp nấu cơm và vài món ăn, còn lại tất cả thời gian đều ở lại trong thư phòng xử lý
công việc của anh, sau đó hơn hai giờ sáng mới trở về phòng, ôm Nhiếp Tử Vũ đi vào giấc ngủ.
Ngay từ đầu Nhiếp Tử Vũ vô cùng bài xích anh ôm mình ngủ, nhưng về sau phản đối không có hiệu quả nên cũng không
thèm giãy giụa nữa cứ thuận theo ý của anh.
Mỗi ngày trôi qua
nhạt nhẽo không có gì mới lạ, nhưng hai người cũng dần dần ngầm hiểu lẫn nhau, quan hệ cũng không căng thẳng như trước đây nữa, mãi đến ngày thứ ba ……. .
……
Ngủ một mạch tới khi thức dậy, Nhiếp Tử Vũ
tỉnh lại thì nhìn thấy Nhiếp Tử Phong để lại một tờ giấy trên đầu giường … Anh đi mua một số thứ hàng ngày, bữa sáng ở trong lò vi sóng, nhớ hâm lại rồi hãy ăn.
Dặn dò rất đơn giản, nhưng giữa những hàng chữ lại lộ ra vẻ quan tâm của anh.
Nhiếp Tử Vũ bất đắc dĩ thở dài, đi xuống giường. Vẫn giống như ngày thường,
cô mở cửa sổ sát đất ra, rồi đi ra ban công, đối mặt với biển lớn, làm
vài động tác tập thể dục đơn giản. Đột nhiên, ánh mắt vô tình liếc tới
bụi hoa ở dưới lầu, nhất thời tầm mắt khựng lại.
Người?
Cô không nhìn lầm chứ?
Nhưng cô nhìn thấy không chỉ một người?
Nhiếp Tử Vũ không dám tin nhắm hai mắt của mình lại, sau khi xác định thực sự là mình không nhìn lầm xong, trong mắt liền hiện lên nét cười. Không
cần suy nghĩ vì sao ở chỗ này lại có người, vội vàng xoay người chạy
xuống dưới lầu.
Chạy thẳng vào trong vườn hoa, coi như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhiếp Tử Vũ chạy tới kéo người
mình nhìn thấy đầu tiên ra, là một bà bác lớn tuổi.
Sau khi hỏi
thăm một lúc, Nhiếp Tử Vũ mới hiểu ra bọn họ là người mà Nhiếp Tử Phong
thuê chăm sóc vườn hoa, thường cách một thời gian lại tới đây chăm sóc,
cắt tỉa cho vườn hoa.
Vừa nghe thấy như vậy, nụ cười của Nhiếp Tử Vũ càng lúc càng cười lớn hơn.
"Mọi người tới đây bằng cách nào?" Rốt cục cô cũng hỏi tới vấn đề quan trọng nhất.
"Đương nhiên là đi thuyền tới." Bà bác kia vừa nhiệt tình trả lời, vừa liếc
nhìn Nhiếp Tử Vũ đang cười với mình, hoang mang hỏi: "Cô ở đâu tới vậy?"
"Dạ…… Cháu là khách du lịch tới đây chơi." Nhiếp Tử Vũ hai ba lần nói dối cho qua, sau đó hai tay tạo thành hình chứ thập, vẻ mặt vô cùng lấy lòng
hỏi: "Bác à, lát nữa mọi người rời khỏi đây, có thể cho cháu đi cùng
không?"
Bà bác do dự gật đầu một cái.
Thấy thế, Nhiếp Tử Vũ vô cùng vui vẻ nhảy cẫng lên.
……
Lúc mọi người đang chăm sóc, cắt tỉa cho vườn hoa, Nhiếp Tử Vũ không ngừng
cầu nguyện ở trong lòng, đợi sau khi cô rời khỏi đây rồi Nhiếp Tử Phong
hãy trở về. Trên thực tế, dường như ông trời cũng nghe thấy lời cầu
nguyện của cô, sau khi nhóm người chăm sóc vườn hoa thu dọn xong, cũng
chưa thấy bóng dáng của Nhiếp Tử Phong.
Đi theo mọi người tới bờ
biển, nhìn mọi người từng người từng người lên thuyền, đứng ở phía sau
chờ đợi, tim đập thình thịch không ngừng, mắt phải nháy liên tục.
Kỳ lạ là, lúc cô sắp phải rời khỏi nơi này, tại sao trong lòng lại cảm thấy buồn rầu? Cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ?
Ngoảnh đầu lại nhìn toà biệt thự xa hoa kia, Nhiếp Tử Vũ đã hiểu ra. Cô không
có cảm tình với nơi này, nhưng Nhiếp Tử Phong ở lại chỗ này, cho nên cô
mới có tâm trạng phức tạp như vậy. .
Nhiếp Tử Vũ hít sâu một hơi, cô vô cùng muốn rời khỏi nơi này, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng cô càng cảm thấy bất an.
"Cô gái, đi lên đi." Bà bác mới vừa rồi nói chuyện với cô gọi cô, nhắc nhở cô thuyền sắp đi rồi.
Thấy thế, lồng ngực của Nhiếp Tử Vũ căng thẳng, chậm chạp không có phản ứng. Trong lòng vang lên một lời nói lạnh lùng chất vấn cô: Nhiếp Tử Vũ, rốt cuộc thì mày đang chần chừ cái gì! Chẳng lẽ mày thật sự muốn bị nhốt
lại ở chỗ này sao?
Không, cô không muốn!
Nhiếp Tử Vũ lắc đầu thật mạnh, giương mắt nhìn về phía mọi người đang chờ đợi mình, chân trái đạp lên thuyền.
Nhưng mà kỳ lạ là, lúc Nhiếp Tử Vũ đang muốn bước chân phải lên, thì không
thể nào nhúc nhích được. Trong lòng càng cảm thấy bất an nhiều hơn, nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô cúi đầu nhìn theo tầm mắt của bọn
họ nhìn tới chính mình, lúc này mới nhìn thấy một cánh tay đang nắm chặt lấy eo của mình, mà ngay lúc này, hai chân của cô đang đứng trên không!
Mùi nước hoa quen thuộc thoang thoảng bay vào chóp mũi, cô quay đầu lại
theo trực giác, thì nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng âm hiểm. Đồng tử
mắt co rút kịch liệt, hai mắt trừng lớn giống như chiếc chuông đồng.
Nhìn thấy cô kinh ngạc và hoảng sợ như vậy, Nhiếp Tử Phong khẽ nhếch môi
mỏng lên, một câu lạnh lùng đến rợn tóc gáy được nói ra khỏi miệng:
"Muốn đi đâu? Bảo bối!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT