Kho hàng nằm ở lầu ba, khoảng cách với tầng trệt nhìn rất cao, từ đây nhảy xuống không chết thì cũng tàn phế. Nhưng Nhiếp Tử Vũ không có sự lựa chọn nào khác, thay vì để người đàn ông trước mặt này lăng nhục cô thì cô tình nguyện lựa chon tàn phế!

Dường như người đàn ông không ngờ mình sẽ bị uy hiếp, anh ta ngây người trong một khoảng thời gian ngắn. Sau khi nhìn Nhiếp Tử Vũ với ánh mắt bán tín bán nghi thấy ánh mắt của cô ngập tràn sự kiên định, lúc này anh ta mới xác định không phải cô nói chơi, chẳng qua là…

"Mày nhảy đi, nhảy càng tốt! Ông đây không cần tốn sức để giải quyết mày, lại có thể nhận được tiền, chuyện này thật sự là rất tốt!"

Thấy đối phương cười âm hiểm đi về phía mình, tất cả tế bào trên người Nhiếp Tử Vũ đều run rẩy. Nhíu mày một cái, cô hạ quyết tâm, môi hơi nhếch lên. Dù sao cũng đều là chết, cho nên cho dù phải chết cô cũng muốn mình chết một cách trong sạch! Nghĩ tới đây, cô xoay người định leo lên cửa sổ.

Cũng ngay lúc này, người đàn ông mới vừa rồi còn chế nhạo cô cũng bước một bước dài xông lên phía trước lôi cô đi xuống.

"Con đàn bà thối tha này, lại dám uy hiếp ông mày, xem ra là mày đã chán sống rồi!" Người đàn ông vừa nói, vừa xoay người của Nhiếp Tử Vũ lại, giơ tay lên cho cô một cái tát.

"Á." Hình dấu tay đỏ tươi in trên mặt của Nhiếp Tử Vũ, cùng với làn da trắng nõn của cô tạo nên sự đối lập rất rõ rệt. Cô sợ hãi nhìn người đàn ông hung thần ác sát, liều mạng giãy giụa: "Ông mau buông tôi ra!"

"***! Ông mày lớn như vậy còn chưa có người nào dám uy hiếp, mày lại dám uy hiếp tao, tao khinh! Nhìn xem hôm nay ông mày giết chết mày như thế nào!" Người đàn ông nói, sau đó đẩy cô ngã xuống dưới đất, rồi bàn tay thô bạo di chuyển ở trên người của cô.

"Dừng tay, dừng tay! Không được đụng vào người tôi!" Bởi vì sợ hãi, giọng nói của Nhiếp Tử Vũ có chút nghẹn ngào. Cô đấm đá lung tung vào người đàn ông đang làm bậy trên người cô, ra sức vùng vẫy. "Ông dám đụng vào tôi, người nhà của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho ông. . ."

Nhiếp Tử Vũ còn chưa nói hết một câu, một cái tát rất mạnh lại đánh lên, nhất thời khiến cho cô mắt hoa đầu choáng váng.

"Con đàn bà chết tiệt, chết đến nơi rồi mà còn dám uy hiếp ông mày sao!" Người đàn ông văng tục, động tác càng thêm thô bạo. Một tay của anh ta lấy hai tay của Nhiếp Tử Vũ bắt chéo lại để lên đỉnh đầu, một tay còn lại xé rách áo T shirt của cô.

Tất cả những phản ứng mạnh mẽ của cô đụng vào anh ta cũng hoá thành hư không, mắt của Nhiếp Tử Vũ đỏ hoe, cầu khẩn nói: "Không được đụng vào tôi! Van xin ông đừng đụng vào người tôi!" Ai tới cứu cô….

Dường như ông trời nghe được lời van xin của cô, giữa lúc người đàn ông đang kéo khoá quần của mình, cửa kho hàng đột nhiên bị đẩy ra. Tiếp sau đó là "Ầm" một tiếng, cắt đứt động tác của anh ta.

"Đáng chết gấp cái gì, từ từ rồi sẽ tới lượt mày, mày gấp gáp cái con khỉ gì!" Bạo hành bị cắt ngang, người đàn ông khó chịu quay đầu lại, ai ngờ một quyền xông tới trước mặt anh ta, khiến cho anh ta ngã ngay xuống đất.

Người đàn ông đó còn chưa phản ứng kịp, hai quả đấm mạnh mẽ lại lần nữa đánh tới, rất nhanh và mạnh mẽ, hai ba lần liền đánh cho người đàn ông nằm rạp trên mặt đất, ôm bụng của mình gào khóc.

Nhiếp Tử Vũ trợn to đôi mắt kinh hãi nhìn người đàn ông nằm rạp dưới đất không dậy nổi, kinh ngạc tới mức thiếu chút nữa quên cả hô hấp, cho tới khi có một giọng nói dịu dàng vang lên ở đỉnh đầu cùng một cái áo vest có mùi nước hoa nhàn nhạt bọc lại thân thể của mình.

"Vũ Vũ, em không sao chứ?"

Giọng nói quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Vũ giật mình một cái, quay đầu nhìn lại, đối diện với một đôi mắt lạnh lùng đang vô cùng tức giận.

"Anh. . ." Thấy trên mặt đối phương mang theo sự lo lắng, lỗ mũi của Nhiếp Tử Vũ đau xót, uất ức nên nước mắt thi nhau rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play