Nửa đêm có một trận mưa lớn gột rửa hòn đảo Đài Loan.
Hôm sau bầu trời trong xanh. Những đám cỏ non được nước mưa tưới ướt hiện lên vẻ tươi mát.
Cả đêm không chợp mắt, đôi mắt của Nhiếp Tử Vũ biến thành một đôi mắt gấu
mèo 0.0 chậm rãi đi xuống lầu, lúc đang muốn bước ra khỏi nhà, lại thấy
Nhiếp Tử Phong đi chạy bộ buổi sáng trở về. Trong lòng căng thẳng, hai
chân của cô nhất thời như bị cố định tại một chỗ không cử động được nữa.
"Đi đâu?" Cả đêm cũng chưa từng chợp mắt, Nhiếp Tử Phong cũng có chút mệt
mỏi, dưới hốc mắt cũng bị thâm đen. "Chuyện tối hôm qua, anh. . ." Anh
suy nghĩ cả đêm, cho dù như thế nào cũng không muốn tách ra khỏi cô.
Lại thấy Nhiếp Tử Vũ khẽ lướt mắt nhìn anh một cái, quả quyết cắt đứt lời
của anh: "Chuyện tối hôm qua em không muốn nhắc tới nữa." Vừa nói xong
muốn nhấc chân vòng qua người anh để đi.
"Đợi chút." Người cao chân dài của Nhiếp Tử Phong lập tức ngăn trước mặt cô
không cho cô đi. Đôi mắt đen nháy sáng như sao nhìn vào khuôn mặt càng
lúc càng gầy của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng cũng thắt lại. "Em vẫn chưa ăn
bữa sáng mà … "
"Cám ơn, em không đói bụng." Nhiếp Tử Vũ khách
sáo và lạnh nhạt rút bàn tay của mình từ trong tay của anh ra, rồi lui
lại mấy bước giữ một khoảng cách với anh.
Nhìn thấy cô né tránh mình như tránh rắn rết bò cạp, trong lòng Nhiếp Tử
Phong có đủ loại mùi vị, không biết nói như thế nào. Đến tột cùng là cô
muốn anh phải làm sao mới chịu nghe anh giải thích và tha thứ cho anh?
Ngay giữa lúc hai người đang giằng co, một giọng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng của Nhiếp Tử Vũ.
"Phong, anh đã về rồi sao? Em cố ý giúp anh chuẩn bị bữa sáng, nhanh lên qua
đây ăn đi." Toàn thân mặc một bộ quần áo vest màu đen, Quan Duyệt với
dáng vẻ thục nữ đi tới bên cạnh của Nhiếp Tử Phong, đưa tay ra kéo cánh
tay của anh. Sau đó đôi mắt liếc một cái, mang theo vẻ khiêu khích nhìn
Nhiếp Tử Vũ, mỉm cười nói: "Vũ Vũ, sớm như vậy đã muốn đi rồi à?" Dđienn damn leie quyýdon
Nhiếp Tử Vũ lạnh lùng thoáng nhìn qua vẻ đắc ý của cô ta, tầm mắt của cô dừng lại ở trên cánh tay của cô ta đang kéo
Nhiếp Tử Phong, đáy mắt thoáng qua vẻ đau đớn, ngay sau đó lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Nhiếp Tử Phong nhạy cảm nên dĩ nhiên không bỏ
qua được nét đau lòng thoáng qua kia của Nhiếp Tử Vũ, cũng bởi vì anh
phát hiện ra, cho nên anh hiểu là Nhiếp Tử Vũ vẫn còn yêu mình. Vì vậy
anh rút cánh tay của mình ra khỏi tay của Quan Duyệt, học theo Nhiếp Tử
Vũ bước sang bên cạnh hai bước giữ một khoảng cách với Quan Duyệt.
Dđienn damn leie quyýdon
"Vũ Vũ, đi vào cùng anh, chúng ta cùng nhau dùng bữa sáng thôi." Nhiếp Tử Phong nở ra một nụ cười nhợt nhạt, hướng cô mời.
"Không cần, em. . ." Nhiếp Tử Vũ cự tuyệt, ánh mắt thoáng nhìn đến phía sau
lưng anh đang có một chiếc xe sang trọng đi tới, vì vậy nói tiếp: "Em đã có hẹn đi ăn sáng với người khác rồi, xin lỗi, em đi trước." Nói xong
liền nhanh chóng chạy về phía bóng dáng cao lớn đang bước xuống xe kia.
Nhiếp Tử Phong kinh ngạc quay đầu lại, khi anh nhìn thấy người khác trong lời nói của Nhiếp Tử Vũ, nụ cười lập tức cứng ngắc trên môi. Đôi mày nhíu
chặt lại, đôi mắt nheo lại phát ra sự lạnh lẽo như băng, bàn tay của anh nắm chặt thành quyền.
Theo tầm mắt lạnh
lẽo âm hiểm của anh nhìn sang, chỉ thấy Nhiếp Tử Vũ đang đứng trước một
người mà anh biết rất rõ ràng, bạn tốt kiêm tình địch ------Lãnh Duy
Biệt!
Thấy Lãnh Duy Biệt thân mật xoa đầu Nhiếp Tử Vũ, Nhiếp Tử
Phong nhất thời nổi cơn giận dữ, bước một bước dài đi tới phía trước kéo Nhiếp Tử Vũ lại sau lưng mình, dùng giọng nói lạnh như băng chất vấn:
"Tôi không cho phép cậu đụng chạm tới cô ấy!" Đáng chết!
Nghe vậy, Lãnh Duy Biệt sửng sốt, ngay sau đó dùng ánh mắt châm chọc nhìn
anh, nở ra một nụ cười: "Tại sao tôi đụng tới Vũ Vũ lại cần có sự cho
phép của cậu? Cậu có tư cách gì? Vũ Vũ đi tới đây." Nói xong, gọi Nhiếp
Tử Vũ tới.
Nhiếp Tử Vũ tránh ra khỏi sự kiềm chế của Nhiếp Tử
Phong, lúc đang muốn bước chân đi tới bên cạnh của Lãnh Duy Biệt, lại
nghe thấy tiếng cuồng rống giận của Nhiếp Tử Phong.
"Vũ Vũ, không cho phép đi qua!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT