Vẻ mặt kiên quyết của cô giống như một cây đao, đâm thật sâu qua lồng ngực vào tới trái tim
của Nhiếp Tử Phong, máu chảy đầm đìa. Gương mặt tuấn lãng tái nhợt, đôi
mắt vốn sáng ngời như sao nhất thời tối lại, giống như rơi vào một hố
sâu, sâu tới mức không lường được.
"Vũ Vũ. . ." Bị câu trả lời
của cô khiến cho kinh hồn bạt vía, thật lâu sau Nhiếp Tử Phong mới khẽ
gọi, anh đưa tay ra cố gắng muốn giữ lấy cô, nhưng lại bị Nhiếp Tử Vũ
nhanh nhẹn tránh ra. Cực kỳ mất mát rút tay về, anh đau lòng nhìn cô,
giọng nói không lưu loát thốt lên một câu nói: "Đừng như vậy, em hãy
nghe anh giải thích. . ."
"Em không muốn nghe!" Giọng nói lạnh
nhạt, khiến cho người nghe không nghe ra được tâm trạng thật sự của cô.
Đôi mắt có chút mơ màng không nhanh không chậm nhìn lướt qua anh một
cái, cô cố gắng khắc chế tâm tình phức tạp lại, đuổi anh ra. "Em mệt
rồi, anh đi ra ngoài đi."
"Vũ Vũ. . ." Nhiếp Tử Phong chưa từ bỏ ý định, vẫn cố gắng giãy giụa lần cuối, nhưng lời nói của anh còn chưa
nói ra khỏi miệng, đã nghe tiếng bước chân từ xa đột nhiên truyền tới,
khiến cho những lời anh định nói ra lại bị nuốt vào trong bụng.
"Vũ Vũ." Một tiếng kêu sợ hãi vang lên từ ngoài cửa phòng, ngay sau đó bóng dáng của mẹ Nhiếp xuất hiện ngay ở cửa phòng. Bà vừa bước nhanh về phía Nhiếp Tử Vũ, vừa lo lắng hỏi: "Mẹ nghe quản gia nói con bị ngất đi, đã
có chuyện gì xảy ra thế? Đã gọi bác sĩ tới hay chưa?" Nói xong thì vội
vàng kiểm tra khắp người cô một phen.
Nhìn vẻ mặt yêu thương lo
lắng của mẹ Nhiếp, trong lòng Nhiếp Tử Vũ nhất thời mềm nhũn ra, con tim đang đau đớn như có một dòng nước ấm chảy qua, khiến cho cô được giảm
đi không ít đau đớn. Cô khổ sở nở ra nụ cười yếu ớt, lắc đầu một cái,
cho mẹ Nhiếp một ánh mắt yên tâm, lúc đang định nói không có chuyện gì
thì một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên.
"Khí trời nóng bức như vậy, bác gái, con nghĩ chắc là Vũ Vũ đã bị trúng gió rồi." điễnn dàn nên quýndon
Giọng nói quen thuộc đồng thời khiến cho cả Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong
cùng sửng sốt, cả hai cùng quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra, sau
khi nhìn thấy Quan Duyệt chậm rãi đi vào phòng xong thì vô cùng sửng
sốt. Sắc mặt của Nhiếp Tử Phong càng thêm khó coi tới mức không nói nên
lời.
Người khác có lẽ không chú ý tới, khi nói những lời này đôi
mắt của cô ta nhìn Nhiếp Tử Vũ chằm chằm nhưng trong mắt lại thoáng qua
một chút khinh bỉ trước sau như một của cô ta.
Đôi mắt đang trừng lớn co rút một trận, hai tay để hai bên của Nhiếp Tử Vũ không tự chủ mà nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén tới cực điểm. Trong nháy mắt này
cô muốn bước tới xé rách mặt của cô ta ra, nhưng cô ngại vì có mẹ Nhiếp ở đây, nên cô chỉ có thể nhẫn nhịn lại. điễnn dàn nên quýndon
"Cũng có thể là như vậy." Mẹ nhiếp tán đồng gật đầu một cái, ngay sau đó quan tâm hỏi: "Vũ Vũ, con có muốn mẹ gọi bác sĩ tới đây kiểm tra không?"
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ thu lại ánh mắt, kìm nén lại sự tức giận: "Con không sao."
Nhưng mà lời nói vừa mới nói ra khỏi miệng thì Quan Duyệt lại lần nữa mở
miệng nói: "Nếu Vũ Vũ đã không sao rồi, vậy thì mọi người chúng ta cũng
đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi. Người bị cảm nắng thì nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt." Nói xong, khoé miệng nở ra một nụ cười đắc ý.
"Ừ, vậy chúng ta đi ra ngoài đi." Mẹ Nhiếp yên tâm, đứng thẳng người, bỗng
dưng, ánh mắt nhìn sang Nhiếp Tử Phong đang ngồi bên cạnh, vẻ mặt bỗng
nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc: "Tử Phong, vừa đúng lúc con có ở đây,
mẹ có chuyện muốn nói với con." Nói xong, lại dặn dò Nhiếp Tử Vũ nghỉ
ngơi thật tốt xong, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Nhìn sắc mặt
của Nhiếp Tử Vũ so với trước càng khó coi hơn, trong lòng Nhiếp Tử Phong quặn lại, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu nói: "Tốt nhất là em nên
nghỉ ngơi đã, sau này chúng ta lại bàn lại …" Nói xong, dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô sau đó mới theo đi ra ngoài.
Không quá nửa phút sau, trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người là Nhiếp Tử Vũ và Quan Duyệt.
"Chị còn có việc gì sao?" Nhiếp Tử Vũ chán nản hỏi.
"Không có." Quan Duyệt nhíu mày, vẻ mặt giễu cợt nói: "Nhưng mà tôi muốn nói
cho cô biết một câu: Muốn đấu với tôi, cô còn non lắm." Nói xong, sau đó mới xoay người rời đi.
Một giây, hai giây. . .
Nhìn cửa
phòng trống trơn, lắng nghe tiếng hô hấp của mình, tất cả đều yên tĩnh
giống như thế giới này chỉ còn lại lẻ loi một mình. Cuối cùng, Nhiếp Tử
Vũ không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT