Ánh mặt trời chiều
vào cửa số sát đất khúc xạ vào trong căn phòng, ánh sáng gay gắt rất
chói mắt. Trước mắt là một mảng ánh sáng chói trang khiến cho Nhiếp Tử
Phong không thể coi như không có chuyện gì mà ngủ tiếp được, không còn
cách nào khác đành phải mở mắt ra.
Trần nhà trắng tinh đập thẳng
vào mắt, đôi mắt đảo nhìn bốn phía, Nhiếp Tử Phong vô cùng ngạc nhiên vì hoàn cảnh xa lạ trước mắt.
"Nơi này là. . ." Anh chống đỡ thân thể nặng nề dậy, cố gắng nhớ chuyện đã xảy ra
tối qua, thế nhưng, trí nhớ chỉ dừng lại ở chỗ đụng phải Quan Duyệt
thôi.
Tại sao anh lại ở chỗ này? Quan Duyệt đâu?
Vô số vấn đề lặp đi lặp lại trong đầu, không nghĩ thông suốt được, tâm phiền ý
loạn anh lơ đãng cúi đầu nhìn, sau khi chứng kiến cả người mình đang
trần trụi xong, trong đầu mơ hồ có một loại dự cảm không tốt.
Sau khi chần chừ một lúc, anh chậm rãi quay đầu, sau khi ánh mắt của anh
chạm phải một tấm lưng trắng như tuyết đang lộ ra, ánh mắt anh dừng lại
một chút, suy nghĩ cũng dừng lại!
Trời ơi! Đây là. . .
Giờ phút này, khuôn mặt tuấn lãng của Nhiếp Tử Phong hiện ra vẻ kinh hoảng
chưa bao giờ có, đôi mắt luống cuống nhìn về phía thân thể mềm mại đang
đưa lưng về phía anh, tay chân lạnh như băng. Anh ngừng thở, đầu choáng
váng, mắt hoa lên, sự bất an và rối loạn trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Nếu như là trước đây tình một đêm căn bản anh sẽ không có cảm giác gì,
nhưng kể từ khi đồng ý quen với Vũ Vũ, anh liền giữ mình trong sạch
không bao giờ đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào nữa, để cho Vũ Vũ khỏi
phải đau lòng vì hiểu lầm, nhưng mà bây giờ … Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử
Phong nhất thời có loại cảm giác tội lỗi của người chồng bị bắt gian ở
bên ngoài.
Ngay chính lúc anh đang nhăn trán nhíu mày thì nghe được một tiếng rên khẽ kêu lên.
Nghe thấy vậy, tầm mắt của Nhiếp Tử Phong lần nữa nhìn qua người đang nằm
kia, lại thấy người phụ nữ vốn đưa lưng về phía mình từ từ xoay người
lại, một cái đầu tóc xoăn gợn sóng lớn, khuôn mặt đẹp diễm lệ kia, hiển
nhiên là người tối qua mới gặp Quan Duyệt!
Thấy người đó là cô,
hồi chuông cảnh báo trong lòng Nhiếp Tử Phong chẳng những không dừng lại mà càng gõ mạnh hơn.
Đã tỉnh lại từ
lâu, vả lại cũng rất hài lòng với sự giật mình của Nhiếp Tử Phong, Quan
Duyệt hài lòng cười thầm trong lòng một tiếng, sau đó lông mi khẽ hé mở
ra một cái, lộ ra đôi mắt trong veo, khoé miệng nở ra một nụ cười lười
biếng.
"Tử Phong, anh tỉnh rồi sao?" Cô ta cố tỏ ra vẻ xấu hổ, dùng khăn che che lại ngực mình đứng dậy.
"Tôi. . . Cô. . . Đây là? !" Bởi vì sự trùng hợp này thật sự là một kích
thích rất lớn, Nhiếp Tử Phong không nói được một câu hoàn chỉnh sau đó
mới nặn ra được một câu: "Tại sao chúng ta lại ở nơi này? Lại còn …. Tối hôm qua chúng ta đã xảy ra chuyện gì!" Nửa câu sau, giọng nói của anh
nghiêng về chất vấn hơn. Lwq.dom
Sớm đã có đối sách, cho nên Quan Duyệt tuyệt đối không gấp gáp trả lời vội chuyện gì đã xảy ra. Hai mắt
hàm ý e lệ nhìn vẻ mặt nghiêm nghị mà tái xanh của Nhiếp Tử Phong, cô
nâng khoé môi lên trả lời: "Tối qua vốn là em định đưa anh về nhà, nhưng mà vừa ra khỏi quầy rượu anh lại ói hết lên người em, lại còn ngất đi.
Cho nên bất đắc dĩ em mới đưa anh tới khách sạn, không ngờ vừa vào phòng anh lại nắm lấy em …. Không buông, cho nên chúng ta …"
Lời nói
tới đây, Nhiếp Tử Phong không cần nghe tiếp cũng biết sau đó xảy ra
chuyện gì. Trong nháy mắt, sắc mặt của anh từ xanh biến thành trắng. Con ngươi co rút kịch liệt, đôi tay nắm chặt thành quyền, không thể nào tin được chuyện say rượu loạn tính lại xảy ra trên người mình. Nhưng sự
việc đã đến nước này, thì anh lại không thể không tin. Dđienn damn leie
quyýdon
Quan sát chăm chú sắc mặt càng ngày càng khó coi của anh, Quan Duyệt liền hiểu là anh đã tin lời nói của mình. Thông minh như cô
ta, cũng không quên tăng thêm chút thuốc kích thích.
"Tử Phong."
Đột nhiên, Quan Duyệt khẽ kêu, dùng ánh mắt thận trọng nhìn anh nói:
"Tối qua… là lần đầu tiên của em… Tử Phong, anh có chê em quá ngây thơ
non nớt không…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT