Nhiếp Tử Vũ núp ở phía sau gốc cây, trơ mắt nhìn bóng dáng quen thuộc đang đi vào quán café, trong lòng rối rắm không biết làm sao.
Đôi mắt mở to không dám tin, khuôn mặt tinh xảo bởi vì được tận mắt chứng kiến nên trở nên tái xanh. Hai tay đang thả lỏng hai bên hông nắm chặt thành
quyền. Cô khó mà tưởng tượng được, người đàn ông đang ngồi nói chuyện
thân mật với người phụ nữ ở trong quán café kia lại là người đã sớm nói
là hôm nay bận họp không về sớm được Nhiếp Tử Phong! điễnn dàn nên
quýndon
Đây là vì cái gì! Tại sao muốn lừa dối cô? !
Nhìn
xuyên qua cửa kính vào trong, nhìn bộ dạng trò chuyện rất vui vẻ của
Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ có một loại cảm giác bị lừa dối sâu sắc.
Trong lòng có một nỗi tức giận và đau lòng xông lên cắn nuốt sự kiên nhẫn của cô. Khiến cho cô có một loại xúc động muốn chạy lại chỗ anh để chất vấn tại sao lại lừa gạt cô, nhưng mà cô vẫn kìm nén lại được.
Ở đây cũng có thể có hiểu lầm gì đó? Chẳng hạn như người phụ nữ kia là khách hàng của anh? điễnn dàn nên quýndon
Nhiếp Tử Vũ âm thầm suy đoán, căng thẳng trong lòng cũng giảm đi không ít.
Nhìn lại vào bên trong một chút, cô do dự một lúc, sau đó lấy chiếc điện thoại di động từ trong giỏ xách ra bấm một dãy số. Sau hai tiếng 'tút
tút', điện thoại được tiếp thông.
Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng
nói mấy câu, sau đó im lặng một lúc, chỉ thấy sắc mặt của cô càng ngày
càng khó coi, cho đến cuối cùng hốc mắt cô đỏ bừng lên thì 'cạch' một
cái gập nắp điện thoại lại.
Nước mắt
nóng ấm từ hốc mắt rơi xuống, Nhiếp Tử Vũ cắn môi dưới vẻ mặt uất ức, cô oán hận nhìn vào trong quán cà phê cất điện thoại di động vào, nhìn nụ
cười trên mặt người phụ nữ bên cạnh Nhiếp Tử Phong, trong lòng nguội
lạnh.
Tất cả những suy đoán đã tan thành mây khói khi anh nói câu 'anh đang ở trong phòng làm việc', mọi uất ức dâng lên trong lòng khiến cho cô không nhịn được nữa mà khóc rống lên.
Nước mắt theo khóe mắt chẩy xuống, tầm mắt của cô trở nên mông lung.
Anh nói dối! Anh lừa cô!
Sự thật này giống như quả bom nguyên tử ném vào trong lòng cô khiến cho
lòng cô chia năm xẻ bảy, Nhiếp Tử Vũ cắn răng, kiên quyết xoay người
chạy như bay về.
Vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp thở ra vừa bước vào phòng ăn Nhiếp Tử
Phong đã nghe được mẹ Nhiếp nói Nhiếp Tử Vũ không chịu xuống dưới ăn
cơm. Không kịp bỏ cái cặp giấy tờ xuống, Nhiếp Tử Vũ bước chân lên lầu,
đi thẳng tới trước cửa phòng của Nhiếp Tử Vũ.
"Vũ Vũ, là anh." Anh gõ cửa, cũng không người có người trả lời.
Đôi mày nhướn lên, Nhiếp Tử Phong liền nắm lấy chốt cửa muốn xoay để mở
cửa, nhưng lại không mở được. "Vũ Vũ, mở cửa." Anh lại gõ gõ.
Im lặng không một tiếng động.
Ở trong lòng thở dài, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nói: "Nếu không mở cửa thì anh sẽ phá cửa vào đó." Mềm không được, dứt khoát phải mạnh bạo.
Hiển nhiên, uy hiếp của anh có tác dụng, thời gian không tới năm giây đã truyền tới tiếng mở cửa.
Nhiếp Tử Phong đẩy cửa ra, đầu tiên là nhìn thấy đôi mắt vừa sưng vừa đỏ của
Nhiếp Tử Vũ, nhất thời, nhíu mày nhăn trán lại, dường như có thể kẹp
chết được một con ruồi.
"Đôi mắt của em. . ." Anh đang muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra, Nhiếp Tử Vũ đã hét lên với anh.
"Anh còn tới đây làm cái gì? Là muốn chê cười em sao? Thấy em giống như một
kẻ ngu, anh cảm thấy em rất buồn cười đúng không? !" Nhớ tới lúc anh ở
quán café thân mật với người phụ nữ kia, mà lại nói dối mình với vẻ mặt
rất bình thản, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy cực kỳ châm chọc.
Thua thiệt
là cô một lòng một dạ yêu anh, tin tưởng anh, thế nhưng anh lại đem mình đùa giỡn xoay vòng! Bây giờ nghĩ lại, lúc trước anh nói thích cô, nói
không chừng cũng là đang đùa giỡn với cô!
Không ngờ lại có một ngày mình lại thấy loại thái độ này, sau đó Nhiếp Tử Phong cho một đòn cảnh cáo, vẫn là cô bị lừa gạt thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT