Thông minh như Nhiếp Tử Phong há lại không hiểu ý tứ trong lời nói của mẹ Nhiếp, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là đại biểu cho ý nghĩa đằng sau bữa cơm đó.

Ánh mắt ảm đạm lướt nhìn qua gương mặt trắng nõn đã phiếm hồng của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Phong có loại cảm giác không nói nên lời.

Không thể phủ nhận, Quan Duyệt là một người phụ nữ khiến cho anh phải tán thưởng. Cô ta thông minh cơ trí, tác phong nhanh nhẹn, thủ đoạn giao tiếp rất mạnh, nhưng anh chỉ coi cô ta đơn thuận là bạn tri kỷ thôi. Cho nên một tháng tiếp xúc, anh cũng không yêu cầu quen nhau đối với cô ta.

Nhưng mà bây giờ mẹ Nhiếp lại nói muốn ba mẹ hai bên gặp mặt, xem ra là bà đã hiểu lầm mình và Quan Duyệt đang quen nhau rồi.

Lúc Nhiếp Tử Phong thả lỏng chân mày đang muốn cải chính lại, đột nhiên suy nghĩ tới một vấn đề. Do dự một lúc, anh gật đầu lên tiếng: "Dạ được ạ."

Nghe vậy, Quan Duyệt chợt ngẩng đầu vui mừng nhìn về phía anh.

Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Quan Duyệt, Nhiếp Tử Phong không có một chút động lòng nào, anh chỉ muốn: có lẽ anh nên nghiêm chỉnh đối mặt với chuyện tình cảm của mình rồi!



Đèn đường rực rỡ sáng lên, màn đêm giống như một con trăn to lớn bao phủ phía trên hòn đảo Đài Loan này. Thành phố Đài Bắc phồn hoa, ánh đèn led chớp sáng, người đi đường vội vã, cuộc sống về đêm chính thức bắt đầu.

Bên trong ‘Khách sạn LM’–

Tiếng đàn vi-ô-lông du dương dễ nghe vang lên không dứt ở bên tai, mặc bộ quần áo tây trang màu trắng cùng với bộ âu phục nổi tiếng, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng, rất phù hợp với không khí ở đây.

Nhiếp Tử Vũ mặc áo T shirt và quần Jean xuất hiện ở đại sảnh, cùng với không khí xa hoa trang trọng ở xung quanh có vẻ không hợp.

"Chúng ta. . . Hay là đổi qua chỗ khác ăn đi." Không nhịn được ánh mắt truyền tới từ bốn phía, Nhiếp Tử Vũ vẻ mặt chờ đợi nhìn người mặc một thân tây trang màu trắng Lãnh Duy Biệt.

Tối nay nữ giúp việc phụ trách nấu cơm nghỉ phép về nhà, mà cô và Lãnh Duy Biệt sẽ không xuống bếp, vì vậy nên không thể làm gì khác là ra ngoài giải quyết. Nhưng điều cô không nghĩ tới là, anh ta lại đưa cô tới một nhà hàng cao cấp như vậy!

"Nghe Nhĩ Kỳ nói đồ ăn ở chỗ này rất ngon, đi thì thật đáng tiếc. Hơn nữa anh đã sớm chuẩn bị rồi, không cần lo lắng gì hết, có anh ở đây rồi." Dùng ánh mắt dịu dàng trấn an cô, Lãnh Duy Biệt đưa cô đi tới quầy tiếp tân.

Vậy mà ngoài dự đoán, tiểu thư quầy tiếp tân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ một cái, hỏi cũng không hỏi có hẹn trước hay không rất lạnh lùng nói: "Rất xin lỗi hai vị, dùng cơm cần mặc quần áo lịch sự, cho nên thật ngại quá."

Nụ cười dịu dàng đọng lại ở khóe môi, Lãnh Duy Biệt không khỏi kinh ngạc nhăn mày lại. "Có loại chuyện như vậy sao?" Cũng khó trách khi anh ta kinh ngạc như vậy, bởi vì lúc trước đều là sống ở nước ngoài, thói quen trong nước và nước ngoài hoàn toàn khác nhau.

"Đúng vậy." Vị tiểu thư quầy tiếp tân khách khí nói.

Quanh mình có những ánh mắt cười nhạo nhìn tới khiến cho Nhiếp Tử Vũ thấy quẫn bách, cô kéo vạt áo Lãnh Duy Biệt, lần nữa nói "Em không ăn ở đây..., chúng ta đi thôi."

Vốn là còn muốn nói điều gì nữa nhưng Lãnh Duy Biệt nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của cô thì những lời định nói cũng nuốt vào trong bụng. Ánh mắt của anh ta lạnh lùng liếc vị tiểu thư quầy tiếp tân, rồi gật đầu một cái: "Chúng ta đi thôi."

Thấy vậy, lòng thấp thỏm của Nhiếp Tử Vũ mới thả lỏng xuống, vậy mà còn chưa có qua hai giây, lòng của cô lại nhói lên.

"Vũ Vũ, Duy Biệt, các con cũng đến đây dùng cơm sao?"

Giọng nói này rất quen thuộc giọng Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, vừa quay đầu lại thấy mẹ Nhiếp và ba Nhiếp, còn có một nam một nữ lạ mặt nữa, đi sau lưng còn có Nhiếp Tử Phong và Quan Duyệt.

Khi Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc, tầm mắt nhìn thấy được Nhiếp Tử Phong vòng tay ra sau ôm eo Quan Duyệt, trong lòng đau đớn như bị xé rách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play