Tiếng hét chói tai này là của mẹ Nhiếp. Nói chuyện với Lãnh Duy Biệt xong, cuối cùng bà nghĩ cần phải nói chuyện với Vũ Vũ về ý tưởng kia cho nên đi lên lầu, lại không ngờ sẽ bắt gặp tình cảnh hai người đang ngã dưới đất!

Mẹ Nhiếp khiếp sợ tới mức không kịp thở, trước mắt xuất hiện một bóng dáng xẹt qua rất nhanh, một giây sau đó bà chỉ thấy có một tiếng rống nổi trận lôi đình thét lên.

"Buông cô ấy ra!"

Lửa ghen bùng cháy lên trong mắt anh ta, Lãnh Duy Biệt dùng sức hốt hoảng đem Nhiếp Tử Vũ từ trên người của Nhiếp Tử Phong kéo lên, kéo lên xong thì vung tay lên cho Nhiếp Tử Phong vẫn đang nằm dưới đất một quyền.

"È hèm." Nhiếp Tử Phong không có đề phòng bị đánh một quyền, gương mặt đẹp trai nhăn nhó vì đau đớn. Anh nhếch miệng đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt sắc quắc nhìn Nhiếp Tử Vũ bị Lãnh Duy Biệt kéo vào trong ngực, trong mắt loé lên một nỗi tức giận không cách nào ngăn được.

"Người nên buông cô ấy ra chính là cậu!" Lấy khí thế anh hùng liều chết tiến đánh, Nhiếp Tử Phong vung tay phải đánh trả lại một quyền.

"Không được đánh anh ấy!" Nhiếp Tử Vũ kịp thời mở miệng ngăn chặn lại hành vi bạo lực của anh. "Em không cho phép anh đánh anh ấy!"

Nhiếp Tử Phong trợn tròn mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ bảo vệ trước mặt của Lãnh Duy Biệt, nhìn thấy cô đau lòng cho Lãnh Duy Biệt, trong lòng anh có cảm giác thất bại.

Đáng chết! Tại sao anh lại trở nên như vậy chứ!

Nhiếp Tử Phong tức giận rũ tay xuống, vẻ mặt chán chường ưu thương nhìn hai người, trong lòng căm phẫn.

"Tử Phong, anh không sao chứ?"

Sau đó Quan Duyệt kịp thời bước tới, đau lòng nhìn vết máu trên khoé miệng của Nhiếp Tử Phong, móc cái khăn tay từ trong túi ra cẩn thận lau vết máu cho anh.

Bộ dạng thân thiết của cô ta khiến cho mắt Nhiếp Tử Vũ đau nhói, đôi mi thanh tú nhíu lại, một chút ghen tuông ở trong lòng. Mà sự bi thương của cô, đều lọt vào trong mắt của Lãnh Duy Biệt.

Đợi sau khi bình tĩnh lại, lúc này mẹ Nhiếp đứng ở cửa mới đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Tử Phong hỏi:

"Tử Phong, con nói cho mẹ biết, chuyện vừa nãy là sao."

Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong nhàn nhạt nhìn mẹ Nhiếp một chút, đang muốn mở miệng, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ lại nhanh hơn một bước mở miệng nói trước: "Con vừa mới tắm xong từ phòng tắm bước ra ngoài bị trơn trượt một cái, là anh. . . anh trai đã giữ con, nhưng không ngờ cả anh và con cùng ngã xuống." Nhiếp Tử Vũ bình tĩnh nói xong, cũng không nhìn Nhiếp Tử Phong.

Trượt ngã, trừ mẹ Nhiếp lộ ra vẻ đã hiểu ra, thì Quan Duyệt và Lãnh Duy Biệt ở bên cạnh căn bản là không tin.

"Hoá ra là như vậy à." Mẹ Nhiếp gật đầu một cái, mỉm cười dịu dàng nhìn Nhiếp Tử Vũ nói: "Vũ Vũ lần sau phải cẩn thận chút, biết không?"

"Dạ." Nhiếp Tử Vũ ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Dặn dò xong Nhiếp Tử Vũ, mẹ Nhiếp cũng không quên nhắc nhở Nhiếp Tử Phong đang có vẻ mặt lạnh lùng kia: "Còn con nữa Tử Phong, lần sau con đừng có tuỳ tiện mà vào phòng của Vũ Vũ. Vũ Vũ bây giờ đã lớn, đừng để cho người làm họ nói ra nói vào, biết không?"

Nhiếp Tử Phong không có tiếp lời, chẳng qua là dùng ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm Nhiếp Tử Vũ, làm cho người ta đoán không ra tâm tư chân chính của anh là gì.

Sau khi dặn dò xong, lúc này mẹ Nhiếp mới nhớ tới tới mục đích chính trước khi lên đây.

"Vũ Vũ, mẹ và ba con còn có Duy Biệt cũng có thảo luận qua, chúng ta đồng ý cho con ở lại nhà họ Lãnh khoảng thời gian này để chuẩn bị cho cuộc thi, nhưng mà sau khi thi xong thì nhất định phải trở về, có biết không?"

"Dạ." Rõ ràng là kết quả mà cô cầu còn không được, nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cũng không cảm thấy cao hứng chút nào mà ngược lại còn cảm thấy khổ sở trong lòng.

Nỗi ưu thương của cô chạm vào nỗi đau của Lãnh Duy Biệt. Ánh mắt sáng lơ đãng liếc nhìn về phía Nhiếp Tử Phong thấy anh vì tin tức này mà căng thẳng, anh ta nắm tay Nhiếp Tử Vũ: "Bác gái, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc cho Vũ Vũ thật tốt, không để cho cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào! "

Anh ta trịnh trọng bảo đảm với mẹ Nhiếp, đồng thời còn tuyên chiến với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play