Trong lòng Nhiếp Tử Vũ rối loạn, bản thân cô cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Suốt cả một ngày, trước mắt cô chỉ hiện lên hình ảnh Nhiếp Tử Phong đang áy
náy chờ đợi cô, trong lòng lại truyền tới từng cơn đau đớn.
Không thể nghi ngờ, cô không bỏ được mười lăm năm tình cảm của mình, hơn nữa
lại không yên tâm về anh, chỉ cần vừa nghĩ tới có người phụ nữ khác đoạt lấy thể xác và tinh thần của anh, cô lại ghen tỵ tới mức muốn nổi điên
lên. Nhưng cô cũng không có dũng khí đi đối mặt với anh.
Cô cũng
không có cách nào dễ dàng tha thứ cho những lời chất vấn, trách cứ, lạnh nhạt kia của anh. Càng không có cách nào tự nói với mình sự thật là anh yêu người khác.
Cô rốt cuộc nên làm gì bây giờ …
Ngây ngây ngô ngô qua hết một ngày, khi Nhiếp Tử Vũ ngồi ở trong xe của Lãnh Duy Biệt, im lặng mà ngẩn người, một lúc sau một tiếng chuông điện
thoại cắt đứt suy nghĩ của cô.
Mở ra điện thoại di động ra nhìn,
là một tin nhắn của Nhiếp Tử Phong. Cô cắn môi do dự mở ra đọc, thì là
một câu ngắn ngủi lọt vào mắt của cô: "Tối nay ba mẹ về nhà, em nên trở
về nhà đi."
Nhiếp Tử Vũ kìm nén, trong mắt bất chợt cảm thấy bối rối.
"Sao thế?" Từ trong kính chiếu hậu thấy sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ không tốt,
Lãnh Duy Biệt nhướn mày, theo trực giác mà hỏi: "Có phải đã có chuyện gì rồi không? " Lời của anh ta thâm trầm và nghiêm túc.
"Ừ." Nhiếp
Tử Vũ gật đầu không giấu diếm, nói thật ra: "Tối nay ba mẹ em trở về
nước, anh có thể đưa em về nhà một chuyến được không?" Mặc dù họ không
phải ba mẹ ruột, nhưng mà bọn họ coi cô như con ruột, cô cũng không muốn bọn họ lo lắng cho mình.
Lãnh Duy Biệt dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, chần chờ gật đầu một cái: "Được."
※
Tối nay, trên bàn ăn Nhiếp gia có hai vị khách không mời mà tới.
Trong phòng ăn rộng lớn và sang trọng, mẹ Nhiếp kể về chuyến du lịch, nhưng lại không có một người nào nghe. Dfienddnlieqiudoon.
Nhiếp Tử Vũ vẻ mặt nhàn nhạt nhìn Quan Duyệt mặc bộ quần áo văn phòng ở đối
diện, khoé miệng luôn nở nụ cười dịu dàng nhàn nhạt, trong lòng cô thấy
trống rỗng. Nếu như sớm biết tối nay cô ta sẽ đến, như vậy thì có chết
cô cũng không trở về.
Cô không vui toàn bộ đều lọt vào tầm mắt
của Nhiếp Tử Phong, cũng giống như cô sự vui vẻ của anh cũng không biết
đã biến mất đi nơi nào rồi. Càng căng thẳng hơn, trừng mắt lên nhìn gắt
gao người ngồi bên cạnh cô khi Lãnh Duy Biệt thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho cô, trong lòng tràn ra một cảm giác ghen tỵ không rõ.
Dfienddnlieqiudoon.
"Vũ Vũ, cẩn thận nóng." Lãnh Duy Biệt rất săn sóc múc bát cháo gà cho cô, thổi cho nguội rồi mới để trước mặt cô.
"Cám ơn." Nhiếp Tử Vũ nở ra nụ cười thật lòng, sau đó múc lên ăn mấy miếng.
Bọn họ thân mật như vậy khiến Nhiếp Tử Phong cảm thấy đau mắt, bàn tay nắm
đôi đũa thật chặt, giứa đốt tay trở nên trắng bệch, nhưng anh lại không
quan tâm, cho đến khi có một giọng nói vui vẻ vang lên:
"Vũ Vũ,
em và tiên sinh Lãnh thoạt nhìn cũng rất xứng đôi." Quan Duyệt mỉm cười nhìn hai người mập mờ, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nụ cười trên môi nhất thời cứng ngắc lại.
Nhìn vẻ mặt cô trở nên cứng ngắc, Lãnh Duy Biệt cũng không chịu yếu thế chế
nhạo lại cô ta: "Cám ơn, cô và Phong cũng rất xứng đôi."
Dứt lời, vẻ mặt Nhiếp Tử Phong biến đổi, nhưng cũng không có phản bác.
Mẹ Nhiếp hơi kinh ngạc, ánh mắt lưu chuyển trên bốn người bọn họ, đột
nhiên nở ra một nụ cười thần bí: "Hả? Trong khoảng thời gian mẹ đi giữa
các con đã xảy ra chuyện gì sao?" dfienddnlieqiudoon.
Từ lúc nãy
Lãnh Duy Biệt đưa Nhiếp Tử Vũ về nhà, bà đã đánh hơi được mùi vị bất
thường, bây giờ nghe Quan Duyệt nói, bà đã có chút hiểu.
"Vũ Vũ, con và Duy Biệt đang quen nhau sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT