Nhiếp Tử Phong vẫn như trước, anh vẫn đi sớm về trễ, mỗi ngày cũng không biết anh bận rộn những công việc gì, nhưng mỗi khi Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy
anh, trên mặt anh luôn luôn treo đầy sự mệt mỏi, nhưng trong miệng anh
lại vẫn nói công việc anh làm nhàn đến dễ sợ, vừa nghe cũng biết là anh
nói dối.
Rồi đến một hôm...
"Gần đây thoạt nhìn
mẹ thấy cha con rất mệt mỏi đến rã rời, con có biết đã xảy ra chuyện gì
không?" Nhiếp Tử Vũ ở trong phòng bếp đang dọn
rửa, nói chuyện với Nhiếp Tử Ngôn vừa mới tan học về nhà theo ở bên cạnh cô làm việc.
"Con cũng không rõ ràng lắm." Nhiếp Tử Ngôn
lắc lắc đầu, bất ngờ, đáy mắt của cậu chợt lóe lên một tia sáng khôn
khéo, nói: "Con nghĩ nguyên nhân chắc là sắp đến sinh của ba thôi." Nói, một bên Nhiếp Tử Ngôn liếc trộm Nhiếp Tử Vũ liếc một cái. Kỳ thực, sinh nhật của ba cậu đã sớm qua hơn một tháng nay rồi, chỉ là mẹ cậu không
biết, cho nên cậu mới có thể tùy ý nói bừa như vậy.
"Sinh nhật ư? Chuyện sinh nhật thì có liên quan gì đến chuyện ba con mệt nhọc chứ?" Nhiếp Tử Vũ khó hiểu.
Nhiếp Tử Ngôn cầm chiếc khay đựng đồ ăn trong tay đưa cho Nhiếp Tử Vũ, sau đó cậu liền nghiêm sắc mặt lại, nói: "Bởi vì chính là vì mẹ đã bị mất tích đúng vào ngày sinh nhật của ba, vì thế con nghĩ chắc hẳn là ba mới bị
căng thẳng như vậy. Mà ba đã để lộ ra vẻ mặt căng thẳng như thế chắc
chắn sẽ làm cho thần kinh bị căng thẳng, sau đó liền mệt mỏi: " Ông Trời, xon ông đại xá tha thứ cậu đã nói
những lời vớ vẩn kia! Cậu làm như vậy hoàn toàn là vì muốn giúp đỡ ba mẹ của mình mà thôi...
Cũng không biết là Nhiếp Tử Ngôn đã bịa đặt chuyện quá suôn sẻ, hay là do Nhiếp Tử Vũ quá đơn thuần, thế nhưng
cô lại chững chạc đàng hoàng nhíu mày, hỏi lại: "Vậy thì có cách nào để
có thể làm cho ba của con mất sự căng thẳng kia đi được không?"
"Có đấy ạ." Nhiếp Tử Ngôn thần bí hề hề nháy nháy mắt đối với Nhiếp Tử Vũ.
Sau đó cậu liền dời cái ghế đến bên cạnh Nhiếp Tử Vũ, ghé vào bên tai mẹ nói nhỏ một điều gì đó. Mặc dù không biết cậu
nói với mẹ điều gì, nhưng mà nhìn hai má của Nhiếp Tử Vũ càng ngày càng
đỏ rực lên, dù sao cũng có thể đoán ra đó là những chuyện cấm trẻ em
dưới mười tám tuổi.
Nghe xong phương pháp của con trai,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Nhiếp Tử Vũ trong nháy mắt liền đã trở
nên đỏ rực như trứng tôm được đun sôi, nóng đến mức đầu óc Nhiếp Tử Vũ
phát nóng rực lên.
"Chỉ có một biện pháp này thôi sao?" Cô
mấp máy cánh môi, lúng túng hỏi lại vẻ khó xử. Phải biết rằng, những
điều mà con trai của cô nói cũng không là chuyện đơn giản tựa như việc
pha một ly trà, haylà việc thay đổi một bộ quần áo khác như vậy ...
Haiz...
"Cũng không phải vậy, nếu không mẹ liền trực tiếp
làm cho ba gục luôn." Nhiếp Tử Ngôn vụng trộm hề hề nói, "Cứ làm như con đã nói, con chắc chắn là con rất nhanh sẽ có em trai hoặc em gái thôi."
"Mẹ... mẹ nghĩ là chúng ta có thể nghĩ lại xem có biện pháp nào khác nữa không . . ." Nhiếp Tử Ngôn nói ra biện pháp kia thật sự là quá mức kích
thích, cô thực sự không có đủ dũng khí để làm. Nghĩ ngợi, bất ngờ trong đầu Nhiếp Tử Vũ chợt hiện lên một cái ý nghĩ,
lập tức vẻ mặt cô liền lạnh lùng hẳn lại, trừng mắt nhìn vào Nhiếp Tử
Ngôn lúc này hoàn toàn chưa phát giác ra sự chuyển biến của cô, nói:
"Nhiếp Tử Ngôn, chỉ là phương pháp như vậy làm sao mà con lại biết được
hả?!"
Ừm!..." Bị mẹ phát hiện ra, Nhiếp Tử Ngôn liền chột dạ, nụ
cười trộm liền đọng cứng lại ở trên cánh môi. Cậu giả ngu sờ sờ đầu,
nói: "Cha nói cái gì cũng đều phải học, vì vậy con liền học từng chút
từng chút một thôi mà..." Nhiếp Tử Ngôn nói xong cũng nhảy xuống ghế
chạy ra khỏi phòng bếp, sợ mình còn chậm trễ một giây thì sẽ bị Nhiếp Tử Vũ tiếp tục truy vấn.
Quả nhiên khi cậu vừa mới chạy ra khỏi phòng bếp, từ bên trong liền truyền đến từng đợt tiếng gầm gừ của Nhiếp Tử Vũ.
Một chiếc xe BMW màu xám bạc chậm rãi lái vào trong ga ra của nhà họ Nhiếp, sau đó tiếng động cơ tắt ngấm. Một bóng dáng đen kịt chậm rãi từ trong
xe bước ra, ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo chiếu rọi trên người, soi sáng
vẻ mặt mệt mỏi rã rời của anh.
Ngẩng đầu nhìn lên căn nhà đã chìm hẳn trong bóng tối, Nhiếp Tử Phong bất ngờ hít một hơi thật sâu,
đáy mắt anh dấy lên một tia sáng vui mừng. Anh lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa mở cửa vào nhà, rồi sau đó khóa cửa lại, đi lên lầu. Mọi hành động của Nhiếp Tử Phong đều cẩn thận từng li từng tí không để phát ra
tiếng động nào quá lớn, e sợ sẽ làm cho người nào đó đang ngủ say ở trên lầu bị đánh thức.
Anh không bật đèn, cứ như vậy sờ soạng
trong bóng tối, dựa vào cảm giác của mình để đi tới cửa phòng. Khi anh
đẩy cửa phòng ra, một luồng không khí thơm mát mùi hương chanh xông vào
mũi, nhất thời làm cho đầu của anh thấy tỉnh táo ra không ít. Trong
phòng, cũng không phải là hoàn toàn tối đen, bởi vì ngọn đèn ngủ vẫn
được bật lên hắt ra một quầng sáng màu vàngcòn mở ra một, hơn nữa còn có một bóng dáng diễm lệ đang nằm ở trên giường.
Nhiếp Tử
Phong định thần nhìn về phía kia bóng dáng kia, sau khi ánh mắt anh đã
nhìn thấy rõ ràng chủ nhân của bóng dáng kia chính là Nhiếp Tử Vũ, thì
anh lập tức sửng sốt, thoáng một chút chần chừ, anh kiễng đầu ngón chân
nhẹ nhàng đi đến tủ quần áo, lấy từ trong đó ra một bộ quần áo sau đó
xoay người rời đi. Chỉ là anh còn chưa đi hai bước, phía sau liền truyền đến tiếng nói của Nhiếp Tử Vũ hỏi anh.
"Anh định đi đâu vậy?"
Trên giường, kỳ thực Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn cũng chưa hề ngủ, khi Nhiếp Tử
Phong lái xe tiến vào ga ra dưới lầu sau đó dừng xe, tắt máy, từ đầu chí cuối cô vẫn đứng ở trước cửa sổ để nhìn anh. Về sau bởi vì xấu hổ không biết nên làm như thế nào cho nên cô mới giả bộ ngủ , vậy mà người đàn
ông này lại có thể cứ như vậy nhìn cô một lúc rồi lại định rời đi. Cô đã từng nói với anh hãy cho cô một thời gian để cô thích ứng, nhưng cũng
không từng nói rõ với anh việc gì nhất định phải phân chia rõ ràng như
vậy. Nói như vậy, thì biết đến năm nào tháng nào cô mới có thể tìm lại
được ký ức của mình chứ!
Huống hồ nếu anh rời đi thì những gì mà cô đã làm để chuẩn bị cho anh thì phải làm sao bây giờ!
Nhiếp Tử Vũ từ trên giường ngồi dậy, bật đèn lên”tách” một tiếng, trong nháy
mắt, ánh đèn sáng ngời chiếu xuống cả căn phòng.
Nhiếp Tử
Phong chậm rãi xoay người lại nhìn về phía cô, anh sửng sốt hai giây
sau, mới nở một nụ cười ôn nhu cười yếu ớt: "Anh đã đánh thức em sao?"
"Không có." Nhiếp Tử Vũ lắc lắc đầu, sự quan tâm của anh làm cho cô cảm thấy
uất ức. Giọng nói của anh nghe như muỗi kêu, gần như không thể nghe
được. Đôi con ngươi trong veo như nước nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của
anh lộ rõ vẻ ấm áp, vui vẻ. Sau khi nhìn thấy rõ ràng khoảng thời gian
này hai gò má của anh càng ngày càng hóp lại, một luồng cảm giác đau
lòng từ trong lòng cô tràn ra. Cũng lại bất chấp sự do dự lúc trước, cô
xuống giường đi thẳng sẽ đến bên cạnh anh, giơ tay đoạt lấy bộ quần áo
mặc trong nhà anh đang cầm trong tay, định đi tắm rửa thay đổi ra.
"Em đã chuẩn bị nước tắm sẵn sàng cho anh rồi đấy, anh hãy nhanh chóng đi
vào phòng tắm đi." Nói rồi cô mở tủ quần áo một lần nữa treo lại bộ quần áo, lại săn sóc lấy ra cho anh bộ quần áo ngủ."Lúc ngủ anh mặc áo ngủ
thì sẽ được thoải mái hơn."
Cô đã chuẩn bị nước tắm sẵn sàng cho anh rồi sao?
Tin tức này lại làm cho Nhiếp Tử Phong thấy sửng sốt, hai tròng mắt đen
bóng nhìn phía cô, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, trong lòng cảm
thấy nóng lên, mũi có chút ê ẩm. Đã bao lâu rồi nhỉ? Năm năm trước, từ
sau khi cô rời đi, khi về đến nhà đã không còn có ai giúp anh chuẩn bị
nước tắm nữa.
Nhiếp Tử Phong cảm động, cũng bất chấp những
cản trở vẫn còn vắt ngang ở giữa hai người, anh sải bước dài đi đến bên
cạnh cô, từ phía sau ôm siết lấy cô một hồi lâu.
"Vũ Vũ, cám ơn em. . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT