Nhiếp Tử Phong bỏ tập tài liệu trong tay xuống, sau đó cũng không thèm nhìn Tống Linh lấy một cái, liền thẳng bước đi ra ngoài cửa. Khi anh mở cửa ra, một đôi chân
thon dài mà quen thuộc rơi vào trong tầm mắt của anh, khi anh nhìn từ
dưới đôi chân kia nhìn lên phía trên, tiếp đó anh nhìn thấy một bóng
dáng đứng ở ngay trước cửa, trong phút chốc ánh mắt của anh liền mở
trừng thật lớn.
Không hiểu vì sao không tiếp tục nghe thấy
bước chân của Nhiếp Tử Phong, Tống Linh chậm rãi quay đầu lại, khi tầm mắt lướt qua người Nhiếp Tử Phong, chạm
đến đôi con ngươi trong trẻo đang chất chứa muôn vàn hận ý ở ngoài cửa
kia, thì thân thể anh ta nhất thời cứng ngắc luôn ở tại chỗ.
"Hi...” Vì sao hiện tại Nhiếp Tử Vũ lại ở đây...
************************
Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ chậm rãi chuyển cái nhìn từ trên người Nhiếp Tử
Phong sang vẻ mặt kinh ngạc của anh đang nhìn mình. Cô nhìn vào đáy mắt của anh, nơi đó không có sự hận thù, không có sự lạnh
lùng, mà chỉ có sự áy náy, sự đau lòng và hối hận. Cô dùng ánh mắt quan
sát tỷ mỉ người đàn ông trước mắt, nhớ lại lúc trước anh đã từng bị cô oán giận căm hận, cô chỉ cảm thấy trong ngực mình chợt dội lên một hồi
đau nhức đến khó chịu, lục phủ ngũ tạng như xoắn lại với nhau một chỗ,
đau đến mức tê dại.
Cô đã trách lầm anh... Cô đã trách lầm anh, hóa ra, đúng như lời của Tử
Ngôn đã nói, anh đã yêu thương cô sâu sắc như thế, vì chính bản thân cô, thậm chí anh không tiếc mà buông tay tất cả... Người đàn ông như vậy,
cô vậy mà như người bị mù mắt, lại đi tin tưởng vào người khác!
Hai hàng nước mắt trong veo từ trong khóe mắt của Nhiếp Tử Vũ lăn xuống,
cũng làm cho hai người đàn ông ở đây cảm thấy nao nao. Nhìn vẻ mặt của
cô thống khổ vạn phần thế kia, bọn họ không khó đoán ra, cô đã nghe được toàn bộ những gì. Trong đó, biểu tình của Tống Linh là khó coi nhất.
"Hi nhi, chẳng phải em đã đi nội
thành rồi sao? Thế nào..." Tống Linh bước nhanh ra để nghênh đón Nhiếp
Tử Vũ, chỉ là một câu nói kia còn chưa kịp nói xong, Nhiếp Tử Vũ cũng đã lạnh lùng hướng về phía anh ta mà rống lên.
"Đừng có gọi
tôi là Hi nhi, tôi không phải là Hi nhi!" Cô vượt qua Nhiếp Tử Phong đi
tới trước mặt Tống Linh, sau đó trước sắc mặt Tống Linh lúc này đã trở
nên trắng bệch, Nhiếp Tử Vũ lấy từ trong túi ra kia tờ giấy kết quả giám định hung hăng ném vào trên mặt của Tống Linh."Tôi hận anh... Tôi đã
tin tưởng anh như vậy, tại sao anh có thể... Tại sao anh lại có thể đối
xử với tôi như thế..."
Anh ta đã coi cô giống như một con
khỉ để trêu chọc, đùa bỡn. Anh ta là đầu sỏ, đã thành công trong việc
làm cho cô gây nên những chuyện khiến Nhiếp Tử Phong không còn gì cả.
Tại sao anh ta có thể làm như vậy, tại sao anh ta lại có thể làm như vậy đối với cô! Cô đã thương yêu đứa nhỏ, kết quả lại phát hiện đứa bé đó
không phải là đứa con của mình, tất cả những gì mà anh ta đã nói hóa ra
đều là những lời nói dối. Cô đã làm cho Nhiếp Tử Phong bị mất đi tất cả, cô đã làm cho đứa con trai mà mình ra phải thất vọng như thế. Mà tất cả hết thảy những chuyện này đều do chính tay anh ta đã tạo dựng lên, tại
sao anh ta có thể làm như vậy chứ... Tại sao anh ta có thể tàn nhẫn như
vậy!
Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt của Nhiếp Tử Vũ càng
tuôn trào ra mãnh liệt hơn. Đột nhiên, cô cảm thấy trái tim mình chợt co rút từng đợt cực kỳ đau đớn, thoáng cái hô hấp của cô trở nên khó khăn, chỉ chốc lát sau, gương mặt cô trở nên đã trắng bệch ra như tờ giấy.
Tống Linh khom lưng cúi người xuống nhặt tờ giấy mà lúc nãy cô đã ném vào
trên mặt mình lên, mở nó ra. Khi anh ta nhìn thấy rõ ràng mấy chữ viết
trên đó thì máu trong người anh ta như bị ngưng kết lại thành băng:
"Hi... Vũ Vũ, anh có thể giải thích..." Nhìn cô đôi mắt của cô lúc này
tràn ngập oán hận, ngoại trừ lúc mẹ của mình qua đời, đây là lần đầu
tiên Tống Linh cảm thấy sợ hãi.
"Anh hãy mang tất cả những
lời giải thích của anh mà đến gặp quỷ đi, tôi... tôi sẽ không bao giờ
còn tin vào bất cứ lời nói nào của anh nữa, dù chỉ một chữ!" Nhiếp Tử Vũ nắm chặt những ngón tay lại thành quyền, dùng hết sức lực toàn thân nói xong câu nói đó, sau đó thân thể cô liền bắt đầu run lên, cô bụm chặt
lấy lồng ngực của mình, vẻ mặt mang đầy sự đau đớn, hô hấp trở nên dồn
dập hơn, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, nhưng mà cô vẫn cảm thấy trong ngực của mình như bị vật gì đó đè nặng lên, tình trạng này làm cho cô
cực kỳ thống khổ, không sao hít thở nổi nữa.
Cũng chính vào
lúc này, Tống Linh mới nhận ra Nhiếp Tử Vũ có điều gì đó không thích
hợp. Nhìn thấy sắc mặt của cô tái nhợt đi gần như trong suốt, cùng với
cảm giác thống khổ trong lòng mà mi tâmcủa cô liền nhíu chặt lại. Tống
Linh lập tức liền đoán ra lúc này bệnh trạng của cô lại đã phát tác ra
rồi. Vì vậy, Tống Linh vội vã mở chiếc túi của cô ra, lấy vỉ thuốc ở
trong đó, bóc ra hai viên thuốc đưa cho Nhiếp Tử Vũ.
"Vũ Vũ
uống thuốc đi." Khi Tống Linh sắp thuốc đưa tới trước mặt cô, Nhiếp Tử
Vũ liền hất đi luôn không chút lưu tình. Tống Linh vẫn không chết tâm,
lại tiếp tục lấy ra hai viên thuốc khác, lần này cũng vẫn như lần trước.
Thấy thế Nhiếp Tử Phong đang đứng ở cửa liền vội vã quay trở lại. Anh nhận
lấy hai viên thuốc từ trong tay của Tống Linh:"Vũ Vũ ngoan, có chuyện gì chờ em uống thuốc xong sẽ lại từ từ nói tiếp." Anh dịu dàng khuyên nhủ
dỗ dành.
Nhiếp Tử Vũ mệt mỏi nhìn tròng mắt của Nhiếp Tử
Phong tràn đầy sự dịu dàng ấm áp, cô chỉ cảm thấy ánh mắt kia của anh
đối với mình mà nó, thật sự rất buồn cười. Cô đã từng là con người
chẳng đáng để anh đối xử như vậy, thẳng đến một giây này cô mới phát
hiện ra, chỉ có anh mới có thể thật sự có ánh mắt nhìn toát ra sự dịu
dàng ấm áp kia. Cô thật hận, thực sự rất hận!
"Tôi, hận
anh." Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, cứng rắn nhìn Tống Linh, cô chợt phun ra một ngụm máu tươi bắn đầy lên trên mặt của Tống Linh. Một giây sau,
cũng chỉ thấy Nhiếp Tử Vũ tựa như một con rối bị cắt đứt dây, người mềm
nhũn, ngã xuống trong vòng tay của Nhiếp Tử Phong.
Trải qua
một lần này, Nhiếp Tử Vũ đã bị hôn mê trọn vẹn suốt hai ngày sau mới
tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, cô nhìn thấy đầu tiên chính là tin tức phát
trên ti vi, thông báo rộng rãi một sự kiện trọng đại, ở đại hội cổ đông
Nhiếp Tử Phong đã tuyên bố từ chức Tổng giám đốc tập đoàn Nhiếp Phong.
**********************************
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi nghiêng nghiêng vào
trong phòng. Không khí trong phòng rất ấm áp, nhưng làm thế nào cũng
không thể làm tan được vẻ mặt lạnh lùng của Nhiếp Tử Vũ.
Tống Linh bưng vào một bát cháo, vừa đến cửa phòng, ánh mắt anh ta đã nhìn
về phía đầu giường, nơi đó có cái khay để bữa cơm tối hôm qua anh đã
bưng sang đây, nhìn thấy cô chưa hề động một miếng nào, một tình cảm
trìu mến tự đáy lòng Tống Linh chợt lóe lên. Sắc mặt của Tống Linh cũng
dễ coi hơn sắc mặt của Nhiếp Tử Vũ được bao nhiêu, cũng cực kỳ tiều tụy
mà mệt mỏi.
Đã tròn ba ngày rồi! Nhiếp Tử Vũ đã tỉnh lại
được ba ngày, nhưng trong ba ngày đó cô không hề mở miệng nói qua một
câu nào, cũng không hề ăn một miếng nào, toàn bộ sức lực của cô hiện giờ đều dựa vào chất dịch dinh dưỡng đã được truyền vào trong cơ thể cô
trong thời gian cô hôn mê mà kéo dài sinh mệnh. Nhìn cô nằm ở trên
giường, chỉ mới có ba ngày ngắn ngủi mà cô đã gầy đi không ít, sắc mặt
tái nhợt gần như trong suốt, cằm nhọn hoắt ra như cái dùi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT