Nhiếp Tử Vũ phải rất nhiều lần, rất rất nhiều lần
làm động tác hít thở thật sâu. Sau mấy lần hít thở như vậy, rốt cuộc cô
cố lấy dũng khí mở chiếc túi kia ra lần thứ hai, lấy từ trong đó ra một
tờ giấy. Lần thứ hai, hai tay của cô lại run đến lợi hại, y như lần
trước, khi cô mở rộng tờ giấy kia ra, khi cô đọc tin tức được ghi trên
tờ giấy kia, thì trong lòng cô nhất thời liền bị quất một cái mạnh mẽ,
nỗi đau đớn lan tràn tới khắp tứ chi của cô.
Không có quan hệ huyết thống...
"A..." di@en*dyan(lee^qu.donnn), Nhiếp Tử Vũ khẽ cất lên một tiếng cười nhẹ,
viền mắt của cô phiếm hồng, trong nháy mắt, đáy mắt của cô bị một tầng
hơi nước phủ kín. Hai tròng mắt của cô gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy
chữ kia. Cô cảm giác lồng ngực của mình thật buồn bực, khó chịu và nặng
nề, thoáng cái việc hô hấp của cô liền trở nên khó khăn, không, chỉ cần
hít thở một cái thôi, cô đã cảm thấy trong ngực mình đau quá, đau quá.
Ngày ấy ở trong bệnh viện khi thấy Tống Linh lừa cô, mà cô bất quá cũng chỉ
là giả định tính tìm biện pháp mà cô nghĩ là không có khả năng. Thế cho
nên cô mới làm một xét nghiệm để kiểm chứng, vậy mà kết quả cô nghĩ là
không có khả năng kia lại đã biến thành sự thực. Cô và Đường Đường, không phải là mẹ đẻ và con gái...Người mẹ thực sự
của Đường Đường chính là người phụ nữ đã bỏ mạng vì tai nạn xe cộ ngày
ấy.
Có biết bao nhiêu là châm chọc, chung sống với nhau nhiều năm như vậy, cô vậy mà lại không hề phát hiện ra sự thật này! Thời gian
trước cô đã từng nghe thấy người khác nói, Đường Đường không hề giống cô một chút nào, cô còn tưởng rằng Đường Đường như vậy là do con bé được
di truyền toàn bộ gien của Tống Linh... Hiện tại xem ra, cô thật là khờ
dại, khờ dại đến mức không có một chút suy nghĩ nào!
Năm năm
trước, sau khi Tống Linh cứu cô thoát ra khỏi sự hôn mê tròn một năm,
Tống Linh nói cho cô biết,die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, đứa nhỏ là cô đã sinh ra trong lúc vẫn còn hôn mê. Cô cứ thế tin lời của Tống Linh ngay mà
không hề có một chút xíu nghi ngờ nào. Thậm chí đến ngay cả khi Nhiếp Tử Phong xuất hiện, anh đã vạch trần thân phận thật sự của cô, vậy mà cô
cũng vẫn không một chút hoài nghi gì về thân phận của Đường Đường, một
lòng bảo vệ Đường Đường bởi vì cô nghĩ đó chính là con gái của mình...
Nhiếp Tử Vũ, mày thực sự là đồ ngu xuẩn quá mức!
Bởi vì thống
khổ, nước mắt đã làm cho tầm mắt của cô trở nên mơ hồ, "Tí tách" một
tiếng, giọt nước mắt rớt xuống trên giấy, cô như chìm vào trong cơn hôn
mê. Nhiếp Tử Vũ gắt gao nghiến chặt răng, bưng lấy miệng của mình, nước
mắt không ngừng chảy ra, đáy mắt cô lóng lánh
ánh lên ánh nhìn lạnh lùng. Hiện giờ sự thực tàn nhẫn đã được phanh phui ra ánh sáng, cũng bởi vậy đã làm cho Nhiếp Tử Vũ phải suy nghĩ nhiều
hơn, sâu xa hơn.
Tống Linh không yêu cô, vậy tại sao anh ta lại
muốn kết hôn với cô? Tại sao anh ta lại muốn bắt buộc Đường Đường phải
gọi cô là mẹ? Vô số vấn đề nổi lên chật ních trong đầu của Nhiếp Tử Vũ,
trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Nhiếp Tử Vũ trở nên rối rắm, hỗn
loạn, không sao suy nghĩ cho liền mạch nổi.
Tống Linh, rốt cuộc anh còn lừa gạt tôi bao nhiêu chuyện nữa vậy...
*****************
Bờ biển, trong thư phòng của nhà họ Tống.
"Ngồi đi." Người nói với Nhiếp Tử Vũ là có công chuyện phải xử lý kia, trong
giờ khắc này lại đang nhàn nhã ngồi trong chiếc ghế xoay tròn. Tống Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn người đứng ở trước mặt mình một cái, nhíu mày
nói: "Tôi nghĩ cuộc nói chuyện chúng ta hẳn là sẽ cần phải một khoảng
thời gian khá dài, nếu như anh cố ý muốn đứng để nói chuyện, tôi cũng
không có ý kiến gì." Trên gương mặt tuấn dật của Tống Linh thoáng hiện ý cười, nhưng nơi đáy mắt lại tràn ngập ánh nhìn sắc bén.Thù hận suốt hai mươi mấy năm qua, xây dựng kế hoạch suốt năm năm, rốt cuộc đến ngày hôm nay giải quyết mọi việc đều đã được giải quyết! Mà Tống Linh này, càng
nhất định sẽ không thể để cho kẻ thù của mình đi ra một cách dễ dàng như vậy được!
Nhiếp Tử Phong vẫn mặc bộ quần áo tây trang Armani màu đen như, dưới mái tóc đen như mực là một đôi con ngươi lạnh lùng như
băng, nhìn chằm chằm vào Tống Linh đang cười như ma quỷ kia, anh lạnh
lùng khẽ nhấc cặp môi mỏng lên: "Vậy sao."
Nghe vậy, Tống Linh
cất tiếng cười lạnh lùng, sau khi cười xong, anh ta lại lấy tốc độ cực
nhanh thu lại tiếng cười vừa thoát ra khỏi miệng kia, ánh mắt sắc bén
như lưỡi kiếm mắt quét về phía Nhiếp Tử Phong: "Tôi nghĩ thằng con
trai thông minh của anh hẳn là đã kể lại toàn bộ chân tướng sự việc cho anh biết hết rồi nhỉ?" Tống Linh trả lời câu hỏi của Nhiếp Tử Phong
bằng một câu hỏi khác.
"Lý do." Nhiếp Tử Phong cũng không vì Tống Linh tự nảy ra một đề tài khác mà thay đổi vấn đề của mình. Nhiếp Tử
Phong đưa ánh mắt lạnh lùng như băng giá không thua gì Tống Linh kia,
nhìn như gắn chặt vào trên người anh ta, một giây cũng không hề nháy
mắt, rốt cuộc đến lúc này Nhiếp Tử Phong mới nói ra một câu có vẻ dài
hơn một chút: "Tôi không tin chỉ đơn giản là vì vấn đề tài sản mà anh
mới thiết kế ra cục diện này."
Mặc dù Tống thị phát triển thua
kém hơn tập đoàn Nhiếp Phong, nhưng vẫn là một xí nghiệp vượt lên hàng
đầu ở Đài Loan như cũ, anh ta hoàn toàn không thiếu tiền.
"Lý do
ư? Hừ!" Sau một tiếng hừ lạnh kia, đôi môi Tống Linh liền thoáng bĩu ra. Đôi mắt sắc bén của Tống Linh nhìn từ đầu chí cuối vào gương mặt lạnh
lùng của Nhiếp Tử Phong, trong đôi con ngươi thâm trầm sáng quắc hiện
lên một vẻ cực kỳ hung ác: "Nguyên nhân này anh phải hỏi chính anh mới
đúng!" Là do chính Nhiếp Tử Phong đã làm cho Tống Linh anh phải ra tay!
"Có ý gì?" Nhiếp Tử Phong nhíu mày thật sâu, bởi vì trong ký ức của anh,
anh cũng không hề có bất kỳ oán thù gì đối với Tống Linh.
Nhìn bộ dáng của Nhiếp Tử Phong vẫn hoàn toàn chìm trong sự mờ mịt, Tống Linh
hơi chu cặp môi ra, híp cặp mắt của mình lại: "Anh còn nhớ rõ mùa đông
năm anh mới mười hai tuổi không?"
Mùa đông năm anh mười hai tuổi
ư? Cánh cửa ký ức của Nhiếp Tử Phong bắt đầu mở ra, mạch suy nghĩ theo
đó tùy ý bay xa. Nhưng mà xem xét một hồi, anh mới phát hiện ra, câu
chuyện xưa cũ kia trong ký ức của anh còn rất mơ hồ, không rõ ràng.
Tống Linh nhìn thấy vậy biết là Nhiếp Tử Phong đã thực sự quên hết tất cả
những chuyện mà anh ta đã làm đối với mình rồi! Thoáng cái trong lòng
Tống Linh liền như bị chìm vào trong đáy hang sâu, đầu như bị xô nước đá hắt vào, từ đỉnh đầu cho tới lòng bàn chân trở nên lạnh buốt. Trai tim
của Tống Linh đau buốt, thân thể cảm thấy trở nên run rẩy, bởi vì sự
phẫn nộ trong nội tâm lúc này khó có thể lắng lại nổi.
"Mẹ đẻ của một đứa bé trai bị bệnh, nó đã đứng ở cửa chính cầu xin anh hãy cho nó vào để tìm cha của nó, thế nhưng anh lại trêu chọc bắt nó phải quỳ suốt cả ngày ở ngoài cửa. Về sau cho dù cậu bé kia đã quỳ rồi, thế nhưng anh lại cũng không chịu giữ lời hứa đã nói trước đó... Bởi vì anh, cho nên
người mẹ đẻ của đứa bé kia muốn được gặp mặt con trai mình một lần cuối
cùng thôi cũng đã không thể nhìn thấy được! Mà anh chính là kẻ đầu sỏ
gây nên mọi chuyện đó!" Ở câu cuối cùng, Tống Linh giống như người mắc
bệnh tâm thần liền rống hét lên.
Mẹ đang trong tình trạng bệnh
tình nguy kịch, lại không tiền để chạy chữa, trước khi lâm chung bà đã
nói cho Tống Linh anh biết một bí mật, điều bí mật đó chính là, anh là
con riêng của Tổng giám đốc tập đoàn Nhiếp Phong. Trong lòng cậu bé Tống Linh ngày ấy đã ôm ấp niềm hy vọng này, một mình đi đến nhà họ Nhiếp,
cậu muốn tìm cha ruột của mình để cứu người mẹ đẻ đáng thương của mình,
thế nhưng cuối cùng không những cậu đã không thể gặp được cha đẻ của
mình, mà cũng bởi vậy cậu cũng không được gặp mặt mẹ đẻ của mình một lần cuối cùng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT