Trong những ngày mùa đông, có biết bao nhiêu ngày cô luôn quan tâm cẩn
thận dặn dò anh phải mặc quần áo nhiều một chút; có biết bao nhiêu buổi
tối, cô cứ kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi anh về nhà dùng cơm; có vô số
những chi tiết nho nhỏ mà trong đó đều thể hiện sự quan tâm của cô đối
với anh... Mà những thứ đó, trong suốt năm năm trước đây anh đều chưa
từng cảm nhận thấy.
Cô tựa như một vầng mặt trời vô tư kính dâng
sự ấm áp của mình, từng chút một đã hòa tan trái tim lạnh như băng của
anh. Cũng chẳng biết từ lúc nào, cô đã trở thành một phần không thể
thiếu trong cuộc sống của anh.
Anh hẳn là cần phải hận cô, bởi vì cô là vợ của một kẻ thù mà bao lâu nay anh đã hận thấu xương!
Thế sự khó liệu, nhưng chính anh cũng không ngờ là anh đã yêu cô...
Anh nên làm cái gì bây giờ? Nhưng bất kể như thế nào, cũng khó có khả năng
anh sẽ vì cô mà buông tha cho kế hoạch, mà lâu nay tự tay mình đã dày
công chuẩn bị! Anh đã bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí, chỉ vì anh muốn
mượn điều này để mê hoặc cô, trói chặt cô lại mà đã đồng ý để cho người
phụ nữ kia sinh ra đứa con của anh
...
Vào lúc chạng vạng tối, tại khu nhà họ Tống ở bờ biển...
Tống Linh xoay người bước lên lầu, anh liền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của
Đường Đường đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ, dùng sức gõ cửa, miệng cứ
kêu to từng lần, từng lần một:"Mẹ, mẹ mở cửa đi, mẹ..."
Tống Linh lặng lẽ bước tới gần mặt mày rất bình tĩnh. Dường như trong nội tâm của Đường Đường có cảm ứng vậy, ۣ cô bé liền quay đầu lại."A, ba ba..."
Đường Đường giơ tay muốn được ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm liền nhăn
lại trông giống như vỏ trái khổ qua.
"Làm sao vậy?" Tống Linh nhấc bổng con gái lên cười rất dịu dàng, xoay người ôm cô bé ở trên cánh tay mình.
"Mẹ không mở cửa." Đường Đường mở to đôi mắt của mình nhìn ba ba đầy vẻ vô
tội, ai oán nói: "Bất kể Đường Đường có gọi thế nào, mẹ cũng không chịu
mở cửa."
Không mở cửa sao?
Nghe vậy, Tống Linh liền nhướng mày, gõ cửa: "Hi nhi, mở cửa." Anh gọi một câu.
Nhưng mà đáp lại tiếng gọi của anh vẫn chỉ là sự yên lặng không có một chút động tĩnh...
"Hi nhi, nếu em không mở cửa ra, tôi sẽ nổi giận đó!" Trên gương mặt tuấn
dật của anh lộ rõ sự nghiêm nghị, vẻ lạnh lẽo dày đặc lan tràn khắp ngũ
quan lịch sự, trong đôi tròng mắt đen kịt như bóng đêm hiện ra những đốm lửa giận. Anh gõ mạnh vào cánh cửa, nhưng vẫn như trước, không hề có
động tĩnh gì.
Không nghe thấy người bên trong đáp lại, Tống Linh giận sôi: "Con ở nơi này chờ ba một chút, ba xuống dưới nhà đi lấy chìa khóa dự phòng." Anh đặt con gái xuống đất, dặn dò lại với Đường Đường
một câu, sau đó, anh sải chân bước rất nhanh đi xuống dưới lầu.
Khi anh trở lại, lúc này trong tay anh đã có thêm một cái chìa khóa.
Không chút dài dòng Tống Linh đút chiếc chìa khóa vào trong ổ khóa vặn vài
vòng, mở cửa ra. Tống Linh phóng mắt nhìn quanh phòng ngủ, cũng không
phát hiện thấy người mà anh muốn tìm.
"Ơ? Mẹ không có ở đây sao?" bóng dáng nho nhỏ của Đường Đường lẻn theo vào trong phòng.
Đang lúc Tống Linh đảo mắt nhìn quanh khắp căn phòng trống vắng thầm nghĩ
không biết có chuyện quái gì xảy ra, thì lại nghe thấy một tiếng thét
thất thanh của Đường Đường truyền đến: "Mẹ, mẹ làm sao mẹ lại ở trong
này vậy?"
Phát hiện ra tiếng của Đường Đường vọng ra từ phòng để
quần áo, Tống Linh vội vàng sải chân chạy xộc tới. Nhưng khi anh nhìn
thấy rõ Tống Hi đang ngồi chồm hổm ở dưới đất thì xoạt một cái, vẻ mặt
anh liền thoáng thay đổi.
"Em đang ở đây làm cái gì vậy?" Tống
Linh bước dài tới, sau đó kéo Nhiếp Tử Vũ đứng lên. Từ trong đôi con
ngươi sắc bén lộ rõ ánh mắt đầy lạnh lẽo, không chút biểu cảm, Tống Linh hướng cái nhìn từ gương mặt của cô xuống bên dưới. Khi nhìn thấy bên
trong chiếc túi du lịch của cô có mấy bộ quần áo đã được sắp xếp gọn
gàng, thì sự thô bạo hung ác trong con người anh lập tức nổi lên tỏa ra
khắp cơ thể, nhảy nhót, tàn sát bừa bãi. Từ khắp cơ thể anh tản ra một
luồng khí lạnh khiến người ta thấy ghê người.
"Bây giờ tôi chỉ
muốn rời ngay khỏi nơi này thôi." Nhiếp Tử Vũ cũng không liếc nhìn anh,
đột ngột hất bàn tay Tống Linh đang kiềm chế lấy tay của mình ra, ngồi
xổm xuống định tiếp tục bắt đầu thu thập đồ đạc của mình. Suốt buổi trưa nay cô đã suy nghĩ kỹ rồi, bất kể như thế nào cô cũng không thể quên
được những lời nói kia của anh. Năm năm qua, cô đã sống ở trong những
lời nói dối của anh, cô không thể nào không nghi ngờ... Ở tại nơi này
tất cả mọi thứ ở đây đều làm cho cô cảm thấy như bị châm chọc khiến cô
hít thở không thông. Nếu như cô còn tiếp tục ở lại cái địa phương này
thì nhất định cô sẽ hỏng mất!
Vẫn đứng quan sát từ nãy đến giờ,
Đường Đường nhìn mẹ đang vội vàng thu dọn đồ đạc, khuôn mặt nhỏ nhắn
lập tức xụ xuống: "A... Mẹ, mẹ định vứt xuống lại Đường Đường ở đây
sao?", sau đó cô bé vội vàng tiến lên túm lấy tay Nhiếp Tử Vũ vừa khóc
vừa nói: "Mẹ, mẹ không nên vứt bỏ lại Đường Đường như vậy, không cần
phải vứt bỏ Đường Đường ở lại đây có được không?" Nói xong câu đó, cặp
măt to tròn kia liền đỏ ửng, từ trong đáy mắt trong suốt sáng chói như
kim cương dâng lên một tầng hơi nước mờ mịt, bộ dáng rất tủi thân.
Nhìn sang đôi bàn tay nhỏ bé của con gái, Nhiếp Tử Vũ cảm nhận được cả người cô bé đang run rẩy. Cô ngẩng đầu lên nhìn vào gương mặt của Đường Đường lúc này đã có biểu lộ sắp khóc òa lên, đáy lòng cô mềm nhũn, mỉm cười
lắc đầu: "Không phải, chỉ là mẹ muốn đi du lịch mà thôi." Cô dịu dàng
đẩy bàn tay nhỏ bé của con gái ra.
Thật xin lỗi, cô không thể
tiếp tục ở lại đây được nữa. Về phần con gái, cô không thể mang Đường
Đường đi theo, chỉ có thể để con gái ở lại, như vậy Đường Đường mới có
thể có một cuộc sống tốt được.
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ
con, Đường Đường cứ như vậy dễ dàng tin lời mà Nhiếp Tử Vũ đã nói...,
nơi đáy mắt lúc trước vẫn còn ướt át, thoáng cái liền nổi lên ánh sáng
mừng rỡ: "Vậy mẹ mang Đường Đường cùng đi được không? Đường Đường cũng
muốn đi du lịch."
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cười, lắc đầu, chọc nhẹ
vào cái mũi của con gái: "Lần này chỉ có thể một mình mẹ đi du lịch được thôi, chờ đến khi Đường Đường lớn thêm một chút nữa, có được không?"
"Như vậy sao..." Ánh sáng rực rỡ nơi đáy mắt thoáng cái đã biến mất không
thấy đâu nữa. Đường Đường không cam lòng nhưng không thể không gật đầu:
"Vậy được rồi."
Hai mẹ con nói chuyện với nhau xong xuôi, Tống
Linh đứng một bên vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của cô, khuôn mặt tuấn tú sớm đã lộ ra vẻ tái nhợt. Anh cúi người xuống, lại mạnh mẽ kéo cô từ trên mặt đất đứng lên, sau đó lạnh lùng nói: "Không cần phải náo loạn
nữa, những chuyện kia là chỉ có một mình em muốn biết đến, huống hồ
những chuyện trước đây tôi đã từng nhiều lần nói chuyện với em rồi, bây
giờ em làm như vậy là muốn tính toán chuyện gì đây!"
Anh rất sợ
cô rời đi, đúng vậy, anh thực sự là đồ chết tiệt, chỉ sợ cô sẽ rời đi
khỏi đây! Giây phút này, giờ khắc này, Tống Linh rất sợ hãi. Trong anh
chưa bao giờ từng có cảm giác hoảng hốt, sợ hãi như thế này, nó không
giống với thói quen thường ngày của anh.
"Nhưng chẳng phải là anh đã lừa gạt tôi đó sao?" Cái người đàn ông có tên gọi là Nhiếp Tử Phong, người chồng trước của cô cũng lừa gạt cô, Tống Linh anh cũng lừa gạt
cô, đây đều là chuyện thực không cần phải tranh cãi. Nhiếp Tử Vũ cười
lạnh lùng, nơi đáy mắt thoáng có chút ẩm ướt, cô lạnh lùng cong đôi môi
của mình, dùng ánh mắt ai oán nhìn anh nói: "Thậm chí anh còn bịa đặt
cho tôi một cái tên như vậy, để cho tôi vẫn luôn luôn sống ở trong sự
dối trá của anh. Anh như vậy, anh có cảm thấy so bản thân mình với anh
ấy có được không?"
Hai người bọn họ đều xúc phạm tới cô, cô không biết là giữa bọn họ ai mới là người đúng."Tôi phải rời đi." Cô lạnh
lùng thốt ra bốn chữ như vậy.
"Không, tôi không cho phép em!"
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Linh bởi vì bốn chữ này mà thoáng cái trở nên méo mó, gân xanh nơi thái dương hằn lên, hàm răng trắng bóng nghiên vào nhau phát ra tiếng nghe ken két: "Em là mẹ của Đường Đường mẹ, là vợ
của tôi, không có lệnh của tôi, em đừng mơ tưởng bước ra khỏi nơi này
một bước." Anh hung hăng nói, trong giọng nói mang nồng đậm khí phách
cuồng ngạo.
"Không, tôi không phải!" Nhiếp Tử Vũ cũng không bởi
những lời nói kia của anh mà chịu thua, cô hướng về phía anh giận dữ hét lên, gương mặt cô trở nên trắng bệch ra. Cô lạnh lùng trừng cặp mắt đã
mất đi vẻ ôn hòa bề ngoài của ngày thường, nhìn Tống Linh châm chọc nói: "Nghiêm chỉnh mà nói, tôi cũng không phải là vợ của anh! Thậm chí đến
cái tên của tôi cũng không phải là Tống Hi, làm sao tôi lại có thể là vợ của anh được chứ!" Nói xong, cô liền nở một nụ cười đầy đau khổ và cay đắng.
Vừa nghe thấy những lời này, Tống Linh giống như bị giội cho một chậu nước lạnh vậy, từ đầu đến chân thoáng cái liền lạnh buốt.
Tay anh chậm rãi buông ra khỏi cánh tay của cô, rơi thõng xuống dưới, không phải bởi vì cô hất ra, mà là anh không có dũng khí để nắm lấy cánh tay
của cô nữa rồi.
Đúng vậy, cô không phải là Tống Hi... Từ hơn hai
mươi năm trước Tống Hi của anh đã chết rồi, mà Nhiếp Tử Vũ cô, chính là
vợ của tên đầu sỏ đã gây nên cái chết của Tống Hi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT