Mắng anh không được, đánh thì anh không một chút phản ứng, Tống Hi đành
phải thu tay lại, giương mắt nhìn về anh! Cô cũng muốn nhìn xem người
đàn ông này sẽ làm cái gì đối với cô!
Sau khi vào phòng, Nhiếp Tử Phong liền thả Tống Hi đứng xuống đất.
Hai chân Tống Hi vừa hạ xuống đất, trong trực giác đã dự định xoay người
chạy ra bên ngoài, nhưng Nhiếp Tử Phong làm sao có thể cho cô có cơ hội
này, anh đã nhanh hơn cô một bước, đóng ngay cửa lại sau đó khóa luôn
cửa.
“Anh định làm cái gì vậy?” Tống Hi cảnh giác lui lại về phía sau vài bước kiên quyết giữ một khoảng cách với anh, vừa ngắm nhìn
chung quanh tìm xem có con đường nào có thể chạy ra bên ngoài hay không.
“Em đừng sợ hãi, anh chỉ muốn đưa em đến để nhìn lại một số đồ vật cũ mà
thôi, sau khi xem xong em sẽ biết mình có phải là người phụ nữ mà anh
đang muốn tìm kia hay không.” Đối với thân phận của cô, Nhiếp Tử Phong
đã khẳng định một trăm phần trăm cô chính là Vũ Vũ, dung mạo có thể biến đổi, nhưng nếu như cô nhích lại gần anh thì chắc chắn cảm giác sẽ không thay đổi!
“Tôi không muốn nhìn cái gì hết! Anh thả tôi ra ngoài
đi!” Tống Hi hướng về phía anh mà thét lên, trong con ngươi trong veo
như nước kia tràn ngập sự phẫn nộ. Nhìn thấy anh đang bước mấy bước tiến gần về phía mình, cô vội vàng rút lui lại phía đằng sau vài bước. Người đàn ông này có ánh mắt nhìn sắc như lưỡi dao làm cho cô vừa chột dạ vừa sợ hãi, nhưng còn về phần vì sao thấy chột dạ thì cô lại không thể nào
biết được.”Tôi đã nói rồi tôi không phải là người phụ nữ mà anh đang tìm kia đâu, trên đời này có rất nhiều người phụ nữ khi trưởng thành lại
trở nên giống nhau, vì sao anh vẫn còn không chịu buông tha cho tôi?!”
Được rồi, cô thừa nhận bản thân mình và người phụ nữ ở trên tấm ảnh kia
không phải giống nhau mà là giống như đúc, nhưng... Cô thật sự tin tưởng rằng thân phận của cô không phải giống như những lời mà anh đã nói! Bởi vì những điều mà hiện tại anh nói với cô lại hoàn toàn khác hẳn những
điều mà trước đây Tống Linh đã từng nói!
Tống Linh... Đúng rồi Tống Linh!
Một tia sáng rực rỡ chợt hiện ra, lộ rõ nơi đáy mắt của Tống Hi, cô lạnh
lùng nhìn lên trên khuôn mặt tuấn tú nhưng vẫn lộ rõ sự ưu thương nhàn
nhạt của Nhiếp Tử Phong, cắn răng nói: “Nếu như anh dám làm điều gì đó
không phải đối với tôi, chồng của tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Cô vừa dứt lời, bước chân của Nhiếp Tử Phong lập tức ngừng lại.
Nhìn thấy thần trí (tinh thần và trí tuệ) biểu lộ đầy hoảng hốt của Nhiếp Tử Phong, Tống Hi không khỏi cảm thấy thoáng đắc ý vì sự thông minh của
chính mình, nhưng cùng lúc đó, khi đồng thời nhìn thấy nơi đáy mắt của
anh hiện rõ sự ưu thương, cô lại không khỏi có chút đau lòng, hối hận
tại sao mình lại nhắc tới câu nói kia.
Không được! Tống Hi, hiện
tại mày còn mềm lòng cái nỗi gì chứ! Người đàn ông này tiếp cận với mày
là vì có mục đích riêng của anh ta đó!
Nghĩ tới đây, sắc mặt của
cô lại thay đổi. Cô dùng ngữ điệu lạnh lùng đến
cực điểm để nói với Nhiếp Tử Phong: “Tống Linh, anh đã từng nghe nói cái tên của anh ấy rồi chứ? Tôi là người vợ mà anh ấy đã cưới hỏi đàng
hoàng, nếu như anh dám làm bất cứ một chuyện gì đó không hay đối với
tôi, vậy thì tôi có thể nói, anh ấy sẽ...” Chỉ là không đợi cô nói xong
câu nói kia, Nhiếp Tử Phong đã nhanh chóng mở miệng cắt đứt lời của cô.
“Tống Linh... Anh ta... là chồng của em ư?!” Sắc mặt của Nhiếp Tử Phong đột
nhiên tái nhợt đi, lúc anh nhìn thấy cô thực sự nhẹ nhàng gật đầu một
cái, thì cả người anh lập tức tựa như bị chìm vào trong đáy cốc, ngã
xuống thật nặng nề, khiến trái tim tan vỡ thành vô số những mảnh vụn.
Nhiếp Tử Phong thầm nhớ về cái tên Tống Linh kia, cái tên này anh đã từng
được nghe qua không ít lần suốt mấy năm qua. Mấy năm gần đây các xí
nghiệp của Tống thị phát triển rất thần tốc, không ngừng lớn mạnh, hai
năm gần đây Tống thị kia đã đoạt mất không ít các hợp đồng của công ty
anh! Chỉ có điều... Tại sao cô lại có thể trở thành vợ của Tống Linh kia chứ... Nhiếp Tử Phong không thể tin được chuyện này.
“Anh ấy
đương nhiên là chồng của tôi rồi, không chỉ như vậy, anh ấy còn là cha
đẻ của Đường Đường.” Tống Hi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hoàn toàn
không hề chú ý tới thân thể của anh bắt đầu run rẩy, lồng ngực càng thêm phập phồng bất định, nói với vẻ rất tự đắc: “Hiện tại anh đã biết rõ
thân phận của tôi rồi chứ? Vậy anh có thể thả tôi đi được chưa!”
Nói xong, cô nhìn về phía Nhiếp Tử Phong, phát hiện ra anh đang nhìn mình
đầy kinh ngạc nhưng lại không hề phản ứng lại. Cô cho rằng anh trầm mặc
chính là chấp nhận, Tống Hi cẩn thận từng ly từng tí, sau đó nhanh chóng vượt qua Nhiếp Tử Phong, ngay lập tức hướng về phía cửa chính định chạy đi.
Cô nhanh nhẹn mở khóa cửa, tay vừa mới sờ đến tay cầm cánh
cửa đang định xoay tròn mở ra, đột nhiên có một bàn tay lại tóm lấy bờ
vai của cô, cứng rắn xoay thân thể của cô vòng trở lại, sau đó chỉ nghe
“rầm” một tiếng, lưng của cô đã bị áp lên cánh cửa.
“Em là người
phụ nữ của anh, em vợ của anh, làm sao em có thể lại là vợ của hắn chứ!” Năm năm qua, hơn một ngàn tám trăm đêm, suốt trong thời gian qua, mỗi
một ngày anh đều luôn mong mỏi cô có thể sống và trở về, nhưng bây giờ,
khi sự chờ đợi của anh đã trở thành sự thật rồi thì sao chứ, giờ đây sự
thật ấy lại quá tàn nhẫn! Cô không những đã quên đi chính bản thân mình, mà thậm chí cô còn đã đã gả cho người khác, hơn nữa lại còn có cả một
đứa con gái...
Vậy thì anh sẽ phải tiếp tục làm gì đây? Tử Ngôn sẽ phải
làm sao đây? Hơn một ngàn tám trăm đêm qua rốt cuộc là cái gì chứ?
Không, đây không phải là kết quả mà anh mong muốn!
Nét mặt của
Nhiếp Tử Phong biểu lộ rõ vẻ hung thần ác sát, gân xanh nổi cuồn cuộn
trên thái dương, trong ánh mắt sắc bén kia chất chứa ngọn lửa giận dữ
dội, phảng phất như muốn đốt cháy cô từng tấc từng tấc một, hàm răng của anh nghiến chặt, quai hàm căng cứng. Có thể nhìn thấy được rõ ràng mạch máu nổi nơi tay của anh đang nắm lấy trên bả vai tay của cô, toàn thân
anh tản ra hơi thở hủy diệt.
Đối với bộ dáng như muốn khủng bố
này của anh, mặc dù trái tim của Tống Hi sớm đã đập dồn dập, nhưng cô
vẫn phải giả bộ làm ra vẻ không sợ hãi chút nào, cất giọng lạnh lùng
nói: “Tôi không phải là vợ của anh.”
“Không, em rõ ràng là vợ của anh!” Nhiếp Tử Phong gằn giọng quát um lên. Anh giống như một dã thú bị thương, bộc phát ra tiếng rên rỉ đầy thống khổ.
Tống Hi đang
muốn tranh luận cùng anh, bỗng dưng sau khi cô nhìn thấy đáy mắt của anh chẳng biết lúc nào đã đỏ rực lên như muốn giết người kia, thì ngay lập
tức tất cả mọi lời nói liền cắm lại ở trong cổ họng, không thể phát ra
nổi một câu.
Một giây, hai giây... Sự tĩnh mịch lan tràn, bầu
không khí trong phòng khách trở nên gay gắt tới cực điểm. Bốn mắt nhìn
nhau, cả hai bên đều lộ rõ vẻ phức tạp như vậy.
Vẻ mặt của Nhiếp
Tử Phong nhìn cô đến xuất thần, lúc này anh mới ý thức được luống cuống
của bản thân mình. Theo bản năng anh hít một hơi thật sâu, buông lỏng
bàn tay đang kiềm chế ở trên bả vai của cô ra, khôi phục lại sự bình
tĩnh như trước:“Anh muốn dẫn em lên lầu để xem một số đồ vật.” Nói xong. anh lôi kéo tay của cô liền chạy lên lầu.
Mà lúc này, Tống Hi
lại vượt ra ngoài ý muốn, cô không hề có một chút phản kháng nào, ngoan
ngoãn, để cho anh tùy ý lôi kéo mình chạy đi...
※
Phòng ngủ...
Cánh cửa phòng được mở ra, nghênh đón Tống Hi chính là một căn phòng với
không khí đầy thê lương và lạnh lẽo. Ánh mắt Nhiếp Tử Phong nhìn vào
Tống Hi đầy vẻ mong chờ, anh nhìn cô tiếp tục đi vào trong phòng, ngắm
nhìn bốn phía xung quanh, nhưng cũng không hề phát hiện ra có bất luận
điều gì khác thường. Đang lúc cô muốn quay đầu hỏi thăm anh muốn đưa
mình tiến vào trong căn phòng này để làm cái gì, thì Nhiếp Tử Phong mở
miệng nói đầy vẻ sâu kín.
“Từ sau khi em rời khỏi đây, tất cả mọi thứ ở nơi này, cho đến tận bây giờ, hết thảy đều không hề có sự thay
đổi nào. Tuy rằng anh và Tử Ngôn ở tại nhà chính, nhưng thỉnh thoảng
cũng sẽ tới nơi này ở vài ngày. Tuy thời gian chúng ta ở đây không nhiều lắm, nhưng đối với anh mà nói, mỗi khi nhớ lại đây chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất giữa hai chúng ta.” Anh nói chân thành tha thiết, ánh mắt anh cứ nhìn chằm chằm nhìn vào bóng lưng của Tống Hi, tựa như lại
đang cố nhớ lại.
“Tôi không phải là người mà anh...” Tống Hi đang định bảo anh đổi lại kiểu cách ngữ điệu nói khác, nhưng khi vừa quay
đầu lại, nhìn thấy đáy mắt anh đang ngập tràn nỗi ưu thương, có bao
nhiêu lời nói đang định nói ra, cô liền nuốt hết vào trong bụng.
Cho dù cô có nói hay không nói thì có khác gì đâu cơ chứ! Chẳng phải vừa
mới rồi anh đã giải thích vô số lần mình không phải là người phụ nữ như
chính miệng anh vẫn luôn nhắc tới đó sao! Kết quả đến tận bây giờ anh
vẫn luôn coi cô chính là người phụ nữ đó! Tống Hi nhíu mày, cất bước
thẳng tới bên cạnh mép giường, ngồi xuống.
Nhìn bộ dáng cô vẫn vô tâm trước những hồi ức, Nhiếp Tử Phong đi đến trước ngăn kéo tủ mở ra,
lấy ra từ bên trong ngăn tủ một quyển album ảnh, sau đó đi đến bên cạnh
cô, ngồi xuống.
“Anh muốn làm gì.” Theo trực giác Tống Hi đang ngồi ở trên giường liền đứng lên.
“Anh chỉ muốn cho em xem lại một số bức ảnh chụp, giúp em tìm lại trí nhớ mà thôi...” Nơi đáy mắt đen bóng mang theo vẻ cầu khẩn.
Thấy thế,
Tống Hi liền nhếch miệng lên, lúc này mới chậm rãi ngồi lại chỗ cũ. Đón
nhận cuốn album ảnh từ trong tay anh, cô lật giở ra với điệu bộ tâm
trạng chán ngán.
Ngoài ý nghĩ của cô, trong cuốn album ảnh này
chỉ thuần một loại ảnh chụp riêng về cô, cuối cùng còn có thêm tấm ảnh
chụp một đứa trẻ đang ngủ say.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT