“Tử Ngôn, con quen biết cô bé này sao?” Nhiếp Tử Phong trầm giọng hỏi. Vừa rồi thì dây dưa, bây giờ lại có cuộc tao ngộ gặp gỡ này, làm cho anh bắt đầu cảm thấy mình thật may mắn, may mắn năm đó Vũ Vũ sinh con không phải là nữ hài, nếu không anh liền thật sự muốn đau đầu chết!

Nhiếp Tử Ngôn quay đầu liếc nhìn Đường Đường vẻ chán ngán. Lúc cậu đang định mở to miệng nói cái gì đó, thì lại nghe thấy một câu nói mang đậm vị ngọt ngán đến chết người vừa vặn truyền tới.

“Đúng vậy, đúng vậy, cháu và anh Tử Ngôn quá quen biết nhau là khác, cháu là bạn gái nhỏ của anh Tử Ngôn đấy!” Đường Đường không chút e lệ hét tướng lên vừa dính chặt lấy Tử Ngôn, như một cái kẹo da trâu.

Bạn gái nhỏ! Đổ mồ hôi !

Nghe câu nói này, hai cha con nhà họ Nhiếp lập tức có phản ứng giống nhau như đúc.

Nhiếp Tử Phong dở khóc dở cười nhìn bộ dáng Đường Đường mới chỉ có ba bốn tuổi, bắt đầu cảm thấy cô bé này rất thú vị. Mà sao Nhiếp Tử Ngôn hình như lại không thấy vui mừng? Không phải! Là phẫn nộ mới đúng! Gương mặt vừa lạnh lùng vừa đẹp trai kia nhìn thế nào cũng như đang trương ra cái vẻ mặt thối tới cực điểm, tựa như có ai đó thiếu nợ của cậu đến trăm vạn đồng bạc vậy! Nhưng Đường Đường lại không hề có chút nào là đã phát hiện ra vẻ khác thường của Tử Ngôn, cô bé vẫn tiếp tục kề cận với Tử Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ cọ cọ vào trên cánh tay của tử Ngôn, quẹt sạch sẽ toàn bộ bơ ở trên miệng mình lên trên bộ tây trang nhỏ của Tử Ngôn.

“Ba đi toilet xử lý một chút, Tử Ngôn, con ở nơi này nhé, trước mắt tiếp tục chú ý trông nom cô bé này một chút, một lát nữa đến khi ba trở về sẽ nói chuyện sau.” Nhiếp Tử Phong nói xong cũng nhằm về phía hướng phòng toilet đi tới.



Mà chờ tới khi bóng dáng của Nhiếp Tử Phong rời đi, gương mặt cứng ngắc của Nhiếp Tử Ngôn vừa biểu lộ vẻ hiểu rõ rồi liền lập tức tan biến đi bởi sự phẫn nộ trong lòng.

Nhiếp Tử Ngôn gắt gao trừng mắt đối với Đường Đường vẫn đang nhìn mình cười tươi như hoa đến mức giống như bị si ngốc vậy. Cậu ra sức muốn gạt bỏ sự dây dưa của Đường Đường, nhưng mà dù có làm như thế nào cô bé cũng không chịu bỏ tay ra!

“Em không cần phải cứ đi theo anh như vậy đâu, em thấy như vậy có phải là rất phiền toái hay không?” Chẳng qua là vào một ngày nào đó cậu đã tiện tay ném cho cô nữ sinh họ Tống này một thanh chocolate, mà khi đó trong hoa viên chỉ có mỗi một mình Đường Đường mà thôi. Nếu sớm biết việc mình đã ném thanh chocolate cho Đường Đường rồi sẽ bị cô bé cuốn lấy mình gắt gao như vậy, thì lúc trước cậu đã không tình nguyện cho cô kẹo như thế!

“Không thấy phiềnchút nào hết! Đường Đường không thấy phiền chút nào cả.” Đường Đường tít mắt cười đến si ngốc, trong đáy mắt tất cả đều chỉ có hình bóng của Tử Ngôn mà thôi.”Anh Tử Ngôn, anh có đói bụng không? Đường Đường mang bánh ngọt đến cho anh ăn nhé, được không?” Nói xong, cô bé buông tay Tử Ngôn ra chạy tới nơi vừa rồi mình vừa ngồi, nhặt chiếc khay nhỏ đựng bánh để trên mặt đất cầm lên, bưng đến cho cậu. Đường Đường đưa tay cầm một miếng bánh Đề Lạp Mễ Tô lên: “Anh há miệng to ra nào, ăn bánh này ngon lắm đó!” Nói xong cô bé liền cầm miếng bánh đưa lên miệng của Tử Ngôn.

“Anh không ăn.” Nhiếp Tử Ngôn sau khi quay đầu đi cũng không muốn quay lại nhìn đến Đường Đường thêm một liếc mắt gây tổn thương nữa!

“Ừm… Anh Tử Ngôn, anh ăn một miếng nhé, thật sự ăn rất ngon đấy.” Đường Đường không chịu chấp nhận, nhất định không buông tha cho Tử Ngôn.

Trước sau như một vẫn luôn tỉnh táo, nhưng chỉ vì sự dây dưa của Đường Đường mà sự tỉnh táo của Tử Ngôn đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chỉ một lát sau Nhiếp Tử Ngôn đã phát hỏa. Cậu khẽ đưa tay lên gạt bàn tay của Đường Đường ra, lạnh lùng quát lên một câu: “Anh đã nói rồi, anh không muốn ăn bánh ngọt, có phải là em nghe mà không hiểu tiếng người không vậy?!”

Nói xong, chỉ nghe thấy “cạch”’ một tiếng, chiếc đĩa mà Đường Đường đang cầm trong tay rơi xuống đất, vỡ thành hai nửa, mà những kia miếng bánh điểm tâm ngọt chỉ trong chốc lát cũng đã bị hủy hoại.

Bởi vì một tiếng động đột ngột kia vang lên, mọi ánh mắt ở xung quanh hai đứa trẻ đều nhất loạt dồn về nơi vừa phát ra tiếng đổ vỡ đó, kể cả Tống Hi cùng Tống Linh đang ở cách đó không xa, sau khi nhìn thấy một màn này cả hai người đều xanh mặt.

“Ai bảo em không nghe lời của anh chứ, anh đã nói là không muốn ăn bánh rồi, thì em cũng đừng có bắt anh ăn! Em thật sự rất chán ghét!” Không để ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường đang nhăn lại, lã chã chực khóc, Nhiếp Tử Ngôn nhìn lại Đường Đường lúc này cũng không hiểu là mình đã làm sai điều gì, vẻ mặt cậu lộ rõ vẻ chán ghét,. Đang lúc cậu xoay người định rời khỏi nơi này thì có một giọng nói dịu dàng ở phía sau lưng cậu vang lên.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?.” Vội vội vàng vàng chạy tới, vẻ mặt Tống Hi đầy lo lắng nhìn cái đầu nhỏ xinh xinh của Đường Đường đang rũ cụp xuống nhìn bánh ngọt bị rơi nát vụn ở dưới chân. Một giây sau, sắc mặt Tống Hi trầm xuống: “Con là một đứa trẻ không ngoan ngoãn, con lại vừa ăn vụng bánh rồi!” Nói xong cô liền vượt qua Nhiếp Tử Ngôn đang trố mắt nhìn mình, đi đến bên cạnh Đường Đường.

“Hu hu... Mẹ...” Vừa nhìn thấy Tống Hi đang đi tới, bao nhiêu sự uất ức trong lòng của Đường Đường ngay lập tức liền mạnh mẽ bộc phát ra bằng hết. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nhìn vốn rất xinh đẹp đã nhăn nhúm lại khóc nức nở: “Anh Tử Ngôn... Anh Tử Ngôn... anh ấy bảo chán ghét con rồi...” Nói xong, những giọt nước mắt trong suốt từ trên khóe mắt liền rơi xuống như mưa. Cả khuôn mặt lúc này trở nên mờ mịt bởi những giọt nước mắt to thi nhau lăn xuống, làm cho người ta nhìn mà sinh lòng thương tiếc.

Nhìn thấy con gái có bộ dạng như vậy, cho dù Tống Hi có giận dữ đến đâu đi nữa cũng không còn chỗ để mà phát ra nữa.

“Đừng khóc con, nhìn xem, khuôn mặt tươi cười của con bây giờ đã thành ra cái hình dạng gì rồi này.” Tống Hi ngồi xổm người xuống, lấy từ trong chiếc túi xách đi dự dạ tiệc cầm trên tay ra một chiếc khăn tay, lau sạch vết nước mắt lẫn những vệt bơ ở trên khuôn mặt tươi cười của con gái, ôn nhu dò hỏi: “Ai là anh Tử Ngôn vậy? Tại sao anh Tử Ngôn đó lại phải chán ghét con? Con đáng yêu như thế này, ai nỡ lòng nào chán ghét con chứ!”

Được mẹ nói lời an ủi, Đường Đường lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều. Cô bé chỉ còn thút tha thút thít chỉ tay về phía Nhiếp Tử Ngôn đang ở cách đó mấy bước chân, đứng ở nguyên tại chỗ tựa như đã bị hóa đá, đang nhìn về phía hai mẹ con cô bé, nói: “Ô ô... Kia chính là anh Tử Ngôn đấy.”

Tống Hi theo hướng tay của con gái cô đang chỉ nhìn sang bên đó, ánh mắt của Nhiếp Tử Ngôn đang nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên lại thấy có người đang nhìn sang mình thì trong lòng cậu bỗng dưng như bị đập mạnh một cái, trong đầu cậu bé trở nên trống rỗng.

“Cháu...” Tống Hi cố gắng mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng mà lại không thể nói nên lời.

Cặp mắt cực kỳ trong trẻo của Tống Hi cứ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Ngôn cũng đang nhìn vào cô suốt giây phút qua vẫn không hề nháy mắt. Bằng trực giác cô đã cảm nhận thấy cậu bé trai kia nhìn rất quen thuộc với mình, nhưng khi cô cố gắng hồi tưởng lại xem cô đã từng gặp ở đâu, thì thấy đầu óc cô lại đau đớn vô cùng, chỉ chốc lát sau đã đau đến mức gương mặt của cô đã trắng bệch ra. Cô bụm lấy trái tim của mình đang đập “thình thịch”, như chỉ trực nhảy vọt lên, cố gắng kiềm chế lại tình cảm trong lòng đang cực kỳ phức tạp.

“Cháu có quen biết với Đường Đường nhà cô sao?” Cô mở miệng hỏi.

Lời nói ôn hòa, dịu dàng khiến Nhiếp Tử Ngôn đang xuất thần liền thoáng giật mình một cái, rất nhanh chóng, suy nghĩ của cậu như bị kéo lại. Cậu nghênh đón cái nhìn mà chỉ nhìn qua thôi cậu thấy giống như đúc ở trên tấm ảnh mà cậu đã nhìn từ nhỏ đến khi lớn lên. Thậm chí nhắm mắt lại cậu cũng có thể miêu tả được tỉ mỉ được dung nhan đó, đột nhiên cậu thấy trong mũi mình cực kỳ đau xót, đôi con người đen láy kia trong nháy mắt, nơi đáy mắt đã thấy một lớp sương mờ phủ kín.

Mẹ...

Sau một hồi lâu, cánh môi của cậu mới khẽ mấp máy, còn đang định gọi ra cái chữ này, thì bỗng nhiên có một giọng nói của đàn ông đột nhiên cắm vào cắt đứt anh.

“Hi nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chào tạm biệt với một người quen cũ trên thương trường xong, Tống Linh quay hỏi Tống Linh một câu, hai con ngươi âm u lạnh lẽo đang nhìn thấy đôi mắt của Đường Đường hơi bị đỏ một chút, gương mặt lập tức trầm xuống: “Đâu nào, đâu nào cái tên dám bắt nạt Đường Đường đâu rồi.”

“Không có gì đâu, em đoán chừng là Đường Đường quấn quít lấy người ta.” Tống Hi từ trạng thái sững sờ chìm đắm trong suy nghĩ của mình trở lại thực tế, cô gượng gạo cố nở một nụ cười hòa nhã vui vẻ, tiến lên vuốt ve lên đầu của Nhiếp Tử Ngôn nói: “Thật lòng xin lỗi cháu sâu sắc, cháu bé. Cô thay mặt cho Đường Đường của nhà cô chân thành xin lỗi cháu!”

“Cháu...” Nhiếp Tử Ngôn còn đang định mở miệng, nhưng không đợi cậu nói hết câu ra miệng, Tống Hi lại đột nhiên xoay người bỏ đi.

“Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi chứ?” Vẻ mặt của Tống Hi nhìn có vẻ rất vui vẻ, giơ tay ôm lấy Đường Đường từ trong ngực của Tống Linh, nói: “Nói chuyện xong rồi thì chúng ta có thể trở về nhà được không? Em thấy trong người mệt mỏi quá.” Cô nhíu lại cặp lông mày thanh tú đẹp mắt nói như oán giận. Mang đôi giày cao gót thế này còn phải đi tới đi lui như vậy, thật muốn hành hạ cô chết mất thôi!

“Ừ, chúng ta đi thôi.” Từ đầu đến cuối Tống Linh cũng không hề liếc nhìn Nhiếp Tử Ngôn đến một cái liếc một tay ôm Đường Đường, đôi mắt lúc này đang nhìn về phía Nhiếp Tử Ngôn đầy vẻ trông mong si ngốc, mặt khác một tay kia anh liền ôm lấy eo của Tống Hi bước ra khỏi buổi dạ tiệc đi ra ngoài.

Để lại Nhiếp Tử Ngôn còn đang đứng sững sờ ở đó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play