Trong lúc Nhiếp Tử Vũ còn đang tiếp tục biểu lộ sự kinh ngạc, Triệu An Nhã không dùng đến
mười giây để giải thích một chút về quan hệ của mình với người đàn ông
kia... Do đó chuyện này kết thúc ở đây.
"Cậu cứ tiếp tục
ngồi ngây ngô ở đây nhé, để tớ dẫn hai cha con đi tìm chút đồ ăn." Triệu An Nhã vứt lại một câu nói như vậy, sau đó liền lôi kéo người đàn ông
của cô cùng con gái đi ra phía ngoài cửa.
Nhiếp Tử Vũ vẫn
còn kinh ngạc sững sờ ở chỗ đó, còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy Triệu An Nhã lúc trước vừa đi ra liền quay trở lại, ném lại nhóc con ở trong
ngực mình cho cô: "Thiếu chút nữa thì quên
mất, còn chưa trả lại con rể cho cậu này" sau đó cô lại cười cười một
chút rồi mới rời khỏi căn phòng.
Nhiếp Tử Vũ thất thần nhìn
cậu nhóc Tử Ngôn ở trong ngực mình, nhóc con đang nhìn mẹ mình toét
miệng ra cười, trong một tích tắc cô cảm thấy mình thật xấu hổ. Cô không thể nào nghĩ được rằng, bản thân mình lại lâm vào tình trạng vô ý thức
như vậy, để cho cô bạn gái Triệu An Nhã kia nắm lấy, sau đó cô đồng ý gả con trai của mình cho con gái Phấn Phấn của Triệu An Nhã...
Nhiếp Tử Vũ lại đi trở về ngồi lại trên giường một lần nữa, cô ôm cậu nhóc Tử Ngôn trong lòng, đang lúc còn mải hồi tưởng lại
câu nói của Triệu An Nhã mới nói lúc nãy thì cánh cửa phòng lại bị đẩy
ra.
"Vũ Vũ, em đã chuẩn bị xong chưa?" Người vừa đi vào
chính là Lạc Thuần, có gương mặt giống cô như đúc. Lạc Thuần quét mắt
liếc nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ vẫn còn chưa thay áo cưới liền nhíu mày: "Còn chưa đến một giờ nữa là hôn lễ đã bắt đầu rồi, tại sao em vẫn còn chưa
chịu thay quần áo vậy?"
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ vẫn cứ ngồi đó ngây người ra như khúc gỗ mà nhìn Lạc Thuần, cũng không nói năng gì.
Thấy thế, Lạc Thuần không khỏi thở dài, cô đi thẳng trước đến tủ quần áo, mở tủ ra, lúc đang định lấy bộ áo cưới ra mặc
giúp cho Nhiếp Tử Vũ, hai con ngươi cũng đồng thời nhìn thấy trong tủ
quần áo treo đến hai bộ áo cưới được thiết kế vô cùng tinh xảo, thì liền mở trừng mắt thật to.
"Gì vậy? Tại sao lại có những hai bộ
áo cưới thế này?" Trong lòng đầy nghi hoặc khó hiểu, Lạc Thuần quay đầu
lại dò hỏi. Nào ngờ thấy Nhiếp Tử Vũ vẫn đang sững sờ nhìn lại mình,
biểu cảm cũng không có chút thay đổi nào. Lạc Thuần không hiểu ra làm
sao, cô đưa tay lên quơ quơ ở trước mặt Nhiếp Tử Vũ, nhưng thấy em gái vẫn không có phản ứng, Lạc Thuần vừa gia tăng âm
lượng vừa quát lên, "Vũ Vũ!" Rốt cuộc, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới có phản
ứng.
"Chuyện gì vậy chị?" Nhiếp Tử Vũ còn đang chìm trong
chuyện lúc nãy, lúc này tinh thần mới chậm chạp hồi phục lại, kinh ngạc
nhìn Lạc Thuần.
Thấy rốt cục em gái đã phục hồi lại suy
nghĩ rồi, lúc này Lạc Thuần mới an tâm: "Chị đang hỏi em, tại sao lại phải có đến hai bộ áo cưới như thế?" Nói xong cô
dùng ngón tay chỉ chỉ vào trong tủ quần áo.
"Áo cưới ấy à,
về chuyện này..." Nhiếp Tử Vũ cười dịu dàng, giải thích cho Lạc Thuần:
"Trong đó có một chiếc là của chị." Lúc trước Nhiếp Tử Phong đã nhờ Dịch Thiên Minh thiết kế cho Nhiếp Tử Vũ một bộ áo cưới, nhưng bởi vì hai
chị em là thai song sinh, cho nên về sau Dịch Thiên Minh đã thuận tay
làm luôn một bộ nữa cho Lạc Thuần.
"Của chị sao?" Lạc Thuần
không dám tin chĩa chĩa tay vào chính mình, hai con ngươi trừng lớn,
tiếp đó một sự rung động sâu sắc từ trong ngực cô tràn ra. Từ nhỏ cô đã
phải trải qua nhiều cực khổ như vậy, cô không thể nào tưởng tượng được,
bản thân cô lại còn có một ngày hạnh phúc như vậy.
"Vâng, là ba ba đã thiết kế cho chị đó." Cùng với câu nói, trong đáy mắt của
Nhiếp Tử Vũ ánh lên rạng ngời ánh sáng hạnh phúc. Tưởng mất mà sau đó cô lại có cha mẹ ruột, còn có cả người chị gái đã thay đổi hoàn toàn tính
cách, có một người chồng cực kỳ cưng chiều, còn có cả một đứa con trai
cực kỳ dễ thương nữa, bây giờ cô có cảm giác bản thân mình thật sự quá
đầy đủ! Cô cũng chỉ hi vọng cuộc sống sau này sẽ không ngừng được tiếp
tục như vậy."Chị cứ tùy tiện chọn một bộ để mặc đi, mặc thêm cả bộ của
em nữa cho dễ chọn lựa."
"Thật vậy chăng?" Lạc Thuần cực kỳ
vui sướng, lấy từ trong tủ quần áo ra hai bộ áo cưới, sau đó quay về
phía chiếc gương treo sát đất ướm thử, ngắm nghía một hồi. Cô cầm cả hai bộ áo cưới lưỡng lự:"Đẹp quá, bộ áo cưới nào nhìn cũng rất đẹp."
"Chị đừng đối chiếu nữa, em nghĩ hay là chị hãy mặc thử qua một lần đi." Nhiếp Tử Vũ cười đề nghị.
"Có thể chứ?" Cả hai bộ áo cưới này mà cô cũng đều có thể được mặc thử qua một lần sao?
"Vâng!" Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu khẳng định, sau đó đứng lên."Để em đưa cục cưng đi tìm mẹ một chút, bây giờ chị cứ ở trong này mà thay đồ nhé, dù sao
cũng vẫn còn thời gian mà." Chỉ là thay một bộ áo cưới mà thôi, cũng
không cần đến quá nhiều thời gian.
"Được rồi." Lạc Thuần gật gật đầu.
. . .
Sau khi Nhiếp Tử Vũ rời khỏi, Lạc Thuần mà bắt đầu thử áo cưới, cuối cùng
cô đã chọn bộ áo cưới cúp ngang ngực. Đứng ở trước tấm gương treo sát
đất, cô nhiều lần nhìn lại mình ở trong gương, tâm tình vô cùng vui
sướng. Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đang treo trên tường, thời gian
cũng đã gần đến giờ rồi. Đang lúc Lạc Thuần định thay bộ áo cưới ra thì
một bóng dáng toàn thân mặc một bộ đồ màu đen kịt hiện ra, được tấm
gương lớn phản chiếu lại. Cô mở trừng lớn hai mắt, còn chưa kịp nói ra
một câu, liền bị bóng đen kia đập vào trên người, một giây sau miệng và
mũi của cô liền bị chặn ngang, lấp kín, bịt lại, một mùi gay mũi xộc
đến, không bao lâu đã làm cho cô có cảm giác toàn thân mình như mất hết
sức lực, cuối cùng trở nên tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
"Hừ!" Một tiếng “hừ” đầy lạnh lùng từ trong mũi của bóng đen kia tràn ra,
nhìn Lạc Thuần ngã xuống dưới chân mình, thình lình, bóng đen khẽ nhếch
lên một nụ cười đầy âm u và tàn độc.
Cô đã không chiếm được thứ gì, người khác cũng mơ tưởng có được!
Nghĩ tới đó, bóng đen nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn sa trùm đầu ở trên
giường bao trùm lấy mặt của Lạc Thuần, tiếp tục ôm ngang người cô gái đã sắp sửa mất hết ý thức, đỡ thân thể cô từ trên mặt đất lên.
※
Cô sinh ra ở trong một gia đình giàu có, mẹ đẻ là một nhà thiết kế trang
sức nổi danh thế giới, còn cha đẻ của cô là chuyên gia thiết kế thời
trang nổi tiếng. Khi cô khoảng ba tuổi, cha đã đưa về một người anh
trai, sau đó cả nhà cô liền định cư ở nước Pháp. Khi cô được mười tuổi
mẹ của cô bị chết bởi căn bệnh thế kỷ, nhưng khi đó cha của cô lại bố
trí đưa đội ngũ thiết kế và người mẫu của mình đi khắp nơi trên thế
giới, tổ chức các buổi trình diễn thời trang đẹp đẽ của mình. Ngay cả
thời điểm an táng mẹ, cha cô cũng không hề xuất hiện, khi đó rốt cuộc cô đã hiểu rõ tại sao cha của mình lại đối xử với mẹ lạnh lùng như vậy,
chỉ vì: ông không thương bà. Sau khi nhập học, tất cả mọi người đều hâm
mộ gia cảnh giàu có của cô, nhưng mà, không có một ai biết được, trong
nội tâm của cô đang cô đơn, lạnh lẽo đến cỡ nào.
Vì muốn để
cho cha phải lau mắt mà nhìn đối với chính mình, cô dứt khoát rời bỏ
trường cao trung dành cho tầng lớp quý tộc, chuyển sang học ở một học
viện nổi danh về thiết kế thời trang. Về sau, khi cha cô chuyển về sống ở quê nhà, cô càng quyết tâm bỏ lại tất cả mọi danh tiếng của mình ở nước Pháp, xoay người trở về nước, chỉ mong những nỗ lực của mình có thể đạt được những lời khen ngợi của cha. Chỉ là, thế sự khó liệu! Đột nhiên có một ngày, cô phát hiện ra, mình thậm chí có tới hai cô em gái cùng cha
khác mẹ.
Khi đó, trái tim của cô tựa như tro nguội, tất cả
sự tôn kính đối với người cha liền hóa thành hư ảo, có chăng chỉ còn lại sự phẫn uất và hận ý!
Cùng là con gái như nhau, nhưng cha
cô lại chấp nhận ngồi thiết kế bộ áo cưới tinh xảo cho người em gái kia, nhưng lại keo kiệt mỗi nụ cười đối với cô! Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ bởi vì cha cô không thương mẹ của cô, cho nên mới chán ghét liên lụy đến cô sao? !
Không, việc này không chút công bằng! ?
Dịch Minh Lan thừa dịp lúc tất cả mọi người đều đang bận rộn ở trong hoa
viên, cô đỡ Lạc Thuần, vụng trộm đi ra ngoài từ phía cửa sau. Con mắt
chợt xoay chuyển thoáng nhìn qua Lạc Thuần toàn thân không còn sức lực,
đã sắp bất tỉnh, đang ở trong ngực mình, tầm mắt lại vừa vặn rơi vào
những món đồ trang trí tinh xảo xinh xắn ở phía trên bộ áo cưới mà Lạc
Thuần đang mặc trên người.
Cô còn nhớ rõ thời điểm cô còn đi vườn trẻ, cô đã từng thỉnh cầu cha hãy thiết kế cho mình một bộ âu phục nho nhỏ, lúc ấy cha cô cũng không nói năng gì, cô cho là ông đã đồng ý
rồi. Trong lòng tràn đầy vui mừng, nhưng khi cô về đến nhà, nghênh đón
cô lại là một cái tát vô cùng tàn nhẫn của mẹ, mẹ cô lại còn nghiêm khắc trách mắng cô. Ngày đó, cô đã trốn tránh ở trong phòng suốt khóc một
đêm, nhưng không có bất cứ người nào đến tìm để dỗ dành cô...
Âu phục biến thành áo cưới, nhưng mà vẫn như trước, không có phần của
cô... Cô vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn cha mình đối xử với
người khác vô cũng tốt đẹp. Chỉ là, cô đã không còn là đứa trẻ đơn thuần không biết gì của năm đó nữa.
. . .
Men theo bên
vách núi, gió thổi nâng tấm sa mỏng trắng tuyền bay chập chờn, tựa như
những gợn sóng lăn tăn. Hai người với hai mái tóc dài đẹp đẽ, đen nhánh
quấn quýt lại thành một khối, không thể phân định rõ được là ai với ai.
Đến lúc này, Lạc Thuần sớm đã mất đi ý thức rồi, cả người cô đã không
còn chút sức lực nào, tê liệt ngã vào trên bờ vai của Dịch Minh Lan.
Không một chút lưu tình, Dịch Minh Lan gạt cả mười đầu ngón tay của Lạc Thuần đang ở trên người của mình xuống dưới. Đôi mắt của Dịch Minh Lan lạnh
như băng, trong mắt không hề có một chút tình cảm nào. Đột nhiên, một ý
nghĩ muốn giết người chợt thoáng hiện lên trong đáy mắt của Dịch Minh
Lan, một giây kế tiếp sau, cô liền hung hăng đẩy Lạc Thuần ra ngoài...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT