“Hừ! Lần nào cũng vậy, chẳng bao giờ hỏi qua xem mình có bằng lòng không nữa...” Người đàn ông chết tiệt này, trên người thì ăn mặc lịch sự như
vậy, mà hạ thân lại làm cái chuyện... làm cái chuyện khiến người ta phải đỏ mặt. Mấy ngày hôm trước rõ ràng vừa mới nói rằng không muốn mình
tiếp tục sinh con nữa. Vậy mà mấy ngày nay lại “trồng trọt” kịch liệt
như vậy, phỏng chừng đứa trẻ thứ hai của bọn họ sẽ đến thế giới này rất
nhanh.
Bởi vì sự nghịch ngợm kia của cô, Nhiếp Tử Phong bật cười
to thành tiếng. Thực sự anh cũng đã thực hiện đúng như lời đã hứa hẹn
khi làm chuyện kia, anh không hề cởi bộ lễ phục của cô ra, chỉ có điều
anh lại bao lấy bộ ngực cô, kéo nó từ dưới lên trên cổ áo, tiếp đó chiếm đoạt ngay thứ mà anh vẫn luôn mong nhớ.
Thoáng cái, lại một thứ
khác mạnh mẽ xông tới va chạm vào bên dưới của Nhiếp Tử Vũ, khiến cô
không thể nào nghĩ tiếp thêm được bất cứ chuyện gì nữa. Chỉ chốc lát sau hai mắt cô đã trở nên mê ly, đôi cánh tay như ngó sen khoác lên trên bờ vai vững chãi của anh. Cô cắn môi đầy vẻ vô tội, thuận theo những luật
động (sự chuyển động có quy luật) vừa nhanh lại vừa có lực của anh. Từ
miệng của cô, từng tiếng ngâm nga cứ thế bật ra: “Ừm... Nhẹ một chút...
Đừng nên lại tiến vào thêm nữa...”
“Được, sẽ đúng như mong muốn
của em!” Nhiếp Tử Phong cắn răng một cái, động tác chậm lại. Nhưng anh
vừa mới trì hoãn được một lúc, cô gái nhỏ ở trong ngực anh lại nhíu mày
không vui, vì vậy động tác của anh lại tiếp tục trở nên nhanh hơn.
Nhìn thấy anh chỉ chốc lát sau đầu đã đầy mồ hôi, trong lòng Nhiếp Tử Vũ cảm thấy mềm nhũn, liền rướn lên phía trước, dâng hiến cặp môi đỏ mọng.
Cô hôn anh tỉ mỉ, bỗng dưng, dường như Nhiếp Tử Vũ vừa sực nghĩ đến chuyện gì đó, liền rút môi trở lại.
“Ừm, làm sao vậy?” Sau khi mở mắt ra, Nhiếp Tử Phong nhìn sang cô vẻ khó
hiểu, sau một tiếng gào rú khàn khàn, anh rút mình ra khỏi thân thể của
cô. Nhưng anh không hề ngừng nghỉ, một lát sau anh lại té nhào vào cô ở
trên giường, gác cặp chân thon dài của cô lên trên vai của mình, tiếp
tục một chu trình chạy nước rút mới.
“Ừm... Em muốn hỏi anh một vấn đề...”
“Cái gì vậy?”
Do dự mất một lúc cô mới dám hỏi: “Ừm... Trong khỏng thời gian tám tháng
không có em ở đây. Anh... anh đã giải quyết như thế nào vậy... Ừm...
Chậm một chút đi, em sắp không thở nổi nữa rồi...”
Nếu so sánh cô lúc này đang thở gấp liên tục, thì hô hấp của người nào đó lại vững
vàng hơn: “Cái gì mà phải làm thế nào chứ?” Lại tiến vào một cái mạnh
mẽ, khiến cho người đang ở dưới thân anh phải dục tiên dục tử.
“À... Chính là giống như hiện tại đây này... anh giải quyết như thế nào...”
Nghe cô nói vậy, người nào đó sắc mặt liền trầm xuống, cũng không trả lời
câu hỏi của cô, mà chỉ thấy động tác càng mạnh mẽ hơn lên.
“Tìm phụ nữ khác à?” Cô suy đoán, biểu lộ của anh cũng không hề biến đổi một chút.
“Chẳng lẽ anh lại dùng búp bê bơm hơi?” Cô tiếp tục hỏi...
Cô càng hỏi, sắc mặt của người nào đó càng đen hơn. Đôi con ngươi của
Nhiếp Tử Phong như đang phóng hỏa, gắt gao trừng mắt nhìn cô, trả lời
với vẻ mặt “tâm bất cam tình bất nguyện” : “Xông tắm nước lạnh, nếu
không thì...”
“Nếu không thì làm sao?” Cặp mắt mê ly chợt lóe ra thứ ánh sáng rực rỡ.
“... Tự mình giải quyết.”
Sau năm giây lặng ngắt như tờ, người nào đó si ngốc bộc phát ra tiếng cười. Mà thủ đoạn trả thù cái cười thật to của cô, chính là, đã triền miên
với cô suốt một buổi trưa, giày vò cô đến mức cô phải liên tục cầu khẩn.
Trong phòng nghỉ nho nhỏ, tràn ngập mùi vị tình dục nồng đậm, hai người mải
đắm chìm ở trong hoan ái, hoàn toàn không hề chú ý tới một đôi con ngươi đang chứa đầy sự oán hận đang ở phía sau cửa chăm chú theo dõi bọn họ.
※
Việc quay chụp hình lúc buổi chiều diễn ra thuận lợi khác thường. Nhiếp Tử
Vũ giống như là đã thay da đổi thịt như vậy, đến ngay cả một cái pose
(*) đơn giản nhất cũng có thể tỏa ra một ý vị đặc biệt. Sau khi quay
chụp xong, đến ngay cả nhà nhiếp ảnh cũng phải chép miệng chậc chậc tán
thưởng với cô, khen cô ý nhị thật mê người. Đối với lời tán dương này,
Nhiếp Tử Vũ cũng chỉ gượng cười không đáp, bởi vì nguyên nhân cô tỏa ra
được ý nhị kia chính là... chính là vì sự đau nhức giữa hai chân của cô.
(*) Pose: Nguyên bản tiếng Anh: Là danh từ: tư thế (chụp ảnh...), kiểu...
Là nội động từ: đứng ở tư thế, ngồi ở tư thế (chụp ảnh, làm mẫu vẽ...)...
Thu dọn qua quít một lúc cho xong, sau đó Nhiếp Tử Vũ liền vội vàng chạy
vào trong phòng nghỉ tháo đồ trang sức ra, rồi nhanh chóng đi tắm rửa.
Cô xối nước vào người để làm tan đi sự mệt mỏi. Xong việc, tiếp đó cô
liền chuồn êm đến văn phòng làm việc của Nhiếp Tử Phong, chui vào trong
căn phòng xinh đẹp kia nghỉ ngơi một chút. Đến khi cô tỉnh lại đã là
cuối giờ chiều, vừa vặn đến giờ tan việc của Nhiếp Tử Phong.
Nhiếp Tử Vũ cuộn gọn mái tóc đã nhuộm thành màu vàng lên trên đầu, dùng một
chiếc mũ lưỡi trai đội lên để che khuất mái tóc đi, sau đó cô mới từ
trong phòng nghỉ đi ra ngoài: “Anh xong chưa?”
“Xong rồi đây!” Ký một chữ cuối cùng lên trên một phần tài liệu giao cho trợ lý xong xuôi, từ chiếc ghế da trâu Nhiếp Tử Phong đứng dậy, với tay cầm lấy tây
trang, áo khoác, đi tới bên cạnh ôm lấy bờ vai của cô, thuận tiện trộm
chút hương của cô.
“Có thể trở về được chưa? Em mệt mỏi quá rồi.” Nhiếp Tử Vũ ngáp dài, bộ dáng mang đầy vẻ uể oải.
Biểu hiện vô ý thức lúc này của cô tựa như bộ dáng lười biếng của một chú
mèo con vừa lộ ra đã lập tức kích thích ánh mắt của Nhiếp Tử Phong. Chỉ
chốc lát sau, sự ham muốn cô lại đã nhuốm đầy trong tròng mắt của anh.
Nhưng nghĩ đến buổi giữa trưa đã hành hạ cô lâu như vậy, anh đành nén
nhịn dục vọng của mình xuống dưới.
“Ăn xong bữa tối ở bên ngoài đã rồi hãy trở về nhà nhé!” Anh ôm lấy cô rồi cùng đi ra ngoài.
Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu liếc nhìn anh, miệng mím lại: “Không được đâu, cục cưng còn đang ở nhà chờ đấy!” Buổi sáng cô đã cho con ăn no xong rồi mới đi, lúc giữa trưa, vốn dĩ cô định gọi mẹ mang con trai tới công ty một
chuyến, nhưng bởi vì cô quá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, quên mất chuyện này. Hiện tại đã là bốn giờ chiều, không biết cục cưng ở nhà thế nào.
Nghĩ đến con, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nhíu mày lại.
Nhiếp Tử Phong đang hoan hoan hỉ hỉ với ý định cùng với cô trong thế giới hai người,
vừa mới nghe thấy những lời nói kia của cô, thoáng cái, vẻ tươi cười
liền đông cứng lại ở trên khóe môi, xoạt một cái, vẻ mặt liền sa sầm
xuống.
Cục cưng, cục cưng, lại là cục cưng! Thật không biết sinh
con có cái gì tốt đẹp chứ! Suốt cả ngày chỉ biết tranh đoạt người phụ nữ với anh thôi! Anh bắt đầu hối hận vì sao lúc trước mình không ném thằng nhóc kia ra nước ngoài để cho bà nội nó chăm sóc.
“Không cần
thiết phải như vậy! Đêm nay chúng ta sẽ ăn ở bên ngoài!” Hàng lông mày
giống như ngọn núi của Nhiếp Tử Phong liền nhíu lại một cái, tuyên bố
rất ngang ngược: “Hôm nay em chỉ có thể là của một mình anh thôi!”
Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu nhìn về phía anh, nhìn cái vẻ mặt như trẻ con của anh,
cô không khỏi phì cười. Thương cảm trong khoảng thời gian này anh đã quá vất vả, thêm nữa cũng bởi vì cô mải chăm sóc con trai nên cũng không
quan tâm gì tới anh, cuối cùng Nhiếp Tử Vũ nhẹ nhàng gật đầu một cái:
“Thôi được rồi, chúng ta ăn cơm xong rồi sẽ trở về nhà sau.”
Hai
người song song đi vào thang lầu, đột nhiên một hồi chuông báo có tin
nhắn từ trong túi của Nhiếp Tử Vũ truyền đến. Cô lấy điện thoại, mở
khóa, mở trang tin nhắn ra, bỗng dưng ánh mắt cô đang nhìn những hình
ảnh trên màn hình điện thoại thì thốt nhiên khẽ giật mình, một giây sau
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ rực lên.
“Làm sao vậy? Ai gởi
tới đó?” Đứng ở bên cạn, nhìn thấy sắc mặt của cô trở nên đỏ ửng lên
khác thường, Nhiếp Tử Phong không thể nhịn được sự hiếu kỳ, liền sáp lại gần cô. Khi anh nhìn thấy những hình ảnh ở trên màn hình điện thoại,
cũng hơi giật mình, lập tức trong đáy mắt đen kịt nổi lên thứ ánh sáng
âm u lạnh lẽo.
“Ai gởi tới vậy?” Anh nhanh chóng cầm lấy điện
thoại từ trong tay cô gạt gạt dưới lên lật xem. Khi thình lình nhìn thấy mấy chữ viết ở phía bên dưới mấy chữ viết thuộc loại chữ in thể Tống,
trong nháy mắt cặp mắt của anh liền trở nên sa sầm.
Theo ánh mắt
của anh nhìn, chỉ thấy trên hàng chữ viết ở trên màn hình điện thoại -
Cô còn cho là anh ấy chỉ có một mình cô là phụ nữ hay sao? Đừng có nằm
mơ, chẳng qua cô cũng chỉ một trong số rất nhiều người phụ nữ khác của
anh ấy mà thôi!
Mà này những hình ảnh kia, không cần đoán cũng
nhận ra ngay, đây chính là những hình ảnh mà bọn họ đang triền miên ở
trong phòng nghỉ ngơi.
Nhìn thấy một dãy số quen thuộc, Nhiếp Tử Phong liền có đáp án.
Sở Nhan!
Chết tiệt!
Nghĩ lại, một sự nghi hoặc chợt xuất hiện ở trong đầu của Nhiếp Tử Phong.
Chần chờ hai giây, anh quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ vẫn còn đang
sững sờ, môi mỏng giật giật, nhổ ra một câu: “Hai người đã quen biết
nhau từ bao giờ vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT