Tin tức thương hiệu nước hoa “Ever” lâu đời ở nước Mỹ cộng tác với tập
đoàn của Nhiếp Phong chế tạo ra nước hoa “Vĩnh hằng” giữ được mùi thơm
lâu, đã thu hút được rất nhiều sự quan tâm của giới truyền thông. Ngoài
ra, tin về người phát ngôn chính thức lần này lại càng hấp dẫn người xem hơn nữa. Nhân vật nữ chính đó là tiểu Thiên hậu Nana nổi tiếng trong
giới âm nhạc ở nước Mỹ, một thời gian trước đột nhiên biến mất không rõ
tin tức...
. . .
Bên trong phòng chụp ảnh...
“Tốt
lắm, cứ giữ nguyên như vậy nhé... đúng rồi, hạ tay thấp xuống một chút,
tốt lắm, cứ như vậy!” Dưới ánh sáng của đèn hắt
sáng (*), chiếc máy chụp hình trong tay nhà nhiếp ảnh không ngừng vang
lên những tiếng lách tách. Mà người đang đứng ở trước tấm pose (phông)
cỡ lớn, được trình bày rất rực rỡ quanh hình một bình nước hoa khổng lồ
có tính chất đặc biệt, Nhiếp Tử Vũ, lại cảm thấy rất phiền chán khi nghe chỉ đạo của nhà nhiếp ảnh ở phía dưới.
(*) Đèn hắt sáng: là một
trong ba loại đèn chính được dùng trong các studio, gồm có đèn tạo ánh
sáng, đèn hắt sáng và đèn tản sáng, nhằm tạo hiệu quả ánh sáng tốt nhất
khi chụp ảnh người mẫu. Trong đó đèn hắt sáng giữ vai trò điều chỉnh
diện tích hắt sáng, khống chế khoảng sáng hậu cảnh chụp trên phông làm
nổi bật người mẫu chụp ảnh.
Cô mặc bộ lễ phục do nhà thiết kế nổi tiếng ở nước Pháp, Dịch Thiên Minh đặc biệt thiết kế riêng cho cô trong lần chụp hình này. Phía trên chiếc váy được thiết kế hở nửa ngực, tạo thành cái khe nhỏ giữa hai bầu vú đầy cám dỗ, hiện ra ở trước mặt mọi người. Làn váy ngắn bên dưới chỉ có thể vừa vặn che khuất cái mông, nhưng ở phía đằng sau làn váy được kéo dài giống như đuôi én. Lớp lụa mỏng màu trắng với nền vải lót màu đen ở bên trong, tạo cho bộ
lễ phục vừa mang cảm giác mỹ miều gợi cảm nhưng lại không bị mất đi vẻ
thanh thuần.
Vì buổi quay chụp quảng cáo lần này mà Nhiếp Tử Vũ
còn cố ý nhuộm mái tóc dài đen nhánh của mình thành màu vàng, vừa cuốn
lại thành những làn sóng lớn cuồng dã, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp
mang một chiếc mặt nạ. Mái tóc màu vàng được gió thổi tung lên, nhanh
chóng biến hóa thành một cô nàng tóc vàng nóng bỏng.
Khóe miệng
đỏ mọng hơi nhếch lên trên lên một chút, mặc dù đang biểu lộ nụ cười,
nhưng mà ở dưới lớp mặt nạ, Nhiếp Tử Vũ lại đang tức giận kinh khủng.
Trong hai con ngươi như lưỡi dao sắc bén kia tựa như đang có ngọn lửa
bùng cháy, nhìn chằm chằm gắt gao vào người đàn ông đứng cách đó không
xa đang vẫy vẫy tay về phía mình. Cô thực sự không dám tin, anh lại thật sự có thể làm cái chuyện giảo hoạt như vậy!
Tối hôm qua, khi ăn
cơm tối thì anh đột nhiên nhắc tới chuyện hợp tác sản xuất nước hoa cùng với công ty của gia đình Sở Nhan, sau đó anh đề nghị cô đảm đương làm
người phát ngôn. Khi nghe thấy những lời này của anh, cô đã không nói
hai lời lập tức cự tuyệt luôn. Cô nào biết, chết tiệt, anh lại có thể
thông đồng với mẹ ruột của cô, thừa dịp cô lúc ngủ sau đó trói cô lại,
mang đến nơi này, còn tuyên bố nếu như cô không chịu chấp nhận thì ngay
lập tức, anh sẽ tuyên bố công khai cho thiên hạ biết chuyện cô chính là
Nana.
Việc này làm Nhiếp Tử Vũ phát buồn nôn! Nhưng cô lại không
có biện pháp để gây khó dễ được với anh! Ai bảo cô không nắm được chút
nhược điểm nào của anh ở trong tay của mình chứ!
Còn đang mải hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra lúc buổi sáng nay, đột nhiên có một bóng
dáng hiện ra, đi vào trong phòng chụp ảnh. Đúng lúc mắt Nhiếp Tử Vũ xác
định được rõ ràng người vừa đi vào đến bên cạnh Nhiếp Tử Phong, sau đó
ghé tai cùng anh nói chuyện với nhau kia chính là Sở Nhan, thì ngay lập
tức, khuôn mặt ở dưới mặt nạ xoẹt một cái liền thay đổi.
“Nana, ngẩng đầu ngửa mặt ngước mắt lên trên.” Nhà nhiếp ảnh hô to.
Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, nghe theo. Đầu tuy ngẩng lên,
nhưng ánh mắt lại không ngước lên trên theo mà lại vẫn như trước, cứ
nhìn chằm chằm ngó chừng vào hai người ở cách đó không xa đang cười vui
nói chuyện với nhau.
Chết tiệt, không phải là đã nói cái người
phụ nữ này đã từng làm tổn thương anh một cách tàn nhẫn đó sao! Vì sao
lại còn có thể nói chuyện vui vẻ với nhau được như vậy chứ! Mắt của cô
nhìn như muốn thủng ra rồi.
Nhà nhiếp ảnh giơ chiếc máy ảnh lên
đang định chụp, nhưng khi chú ý tới đôi mắt của cô, ngay lập tức trở nên cáu kỉnh, vừa nhắc lại toàn bộ một lần nữa: “Nana, ánh mắt nhìn hướng
lên trên, còn nữa, dưới cằm đừng có căng thẳng như thế nữa, buông lỏng
cơ thể ra nào!”
Ngữ điệu nói của nhà nhiếp ảnh cao vống lên đã
làm cho cô phục hồi tinh thần trở lại như cũ. Cô thu hồi lại ánh mắt của mình, cô chuyển động hàm dưới để chiếc cằm của mình không còn bị căng
cứng, thở ra một hơi, cố gắng buông lỏng thân thể điều chỉnh lại tâm
tình cho tốt. Nhưng khi cô vừa mới thả lỏng cơ mặt nhẹ nhàng nở một nụ
tươi rói thì, khóe mắt lại lơ đãng thoáng nhìn thấy Sở Nhan đang sửa
sang lại chiếc cà vạt cho Nhiếp Tử Phong, ngay sau đó nụ cười của cô lập tức đông cứng lại ở khóe môi.
“Nana!” Nhà nhiếp ảnh không hiểu
nhìn Nhiếp Tử Vũ đứng ở tại chỗ đó tựa như một chiếc cọc gỗ, hai tay nắm chặt lại thành quyền hét lên. Rõ ràng trước đó một giâycảm xúc còn rất
tốt, nhưng vì cái gì... Trăm mối vẫn không có lời giải nhà nhiếp ảnh lắc đầu, lần nữa tiếp tục đề cao dB (đề xi ben – đơn vị đo lường âm thanh): “Nana, cô có nghe thấy lời của tôi nói không vậy?”
Lúc này, một câu nói với ngữ điệu la thét kia rốt cục đã thu hút được sự chú ý của Nhiếp Tử Phong.
“Cám ơn!” Không để ý đến Sở Nhan đang hướng về phía bản thân mình cười yếu
ớt, nói những đâu đâu không ngừng, anh lạnh lùng giơ tay gạt bỏ cô qua
một bên. Anh phóng ánh mắt nhìn lại, khi nhìn đến Nhiếp Tử Vũ vẫn đang
đứng im không hề nhúc nhích ở phía trước bình nước hoa. Cô vẫn đứng đó,
tiếp đó, đôi môi liền kéo căng ra, mím chặt lại, một giây sau mới bình
tĩnh mở miệng nói lại một câu.
“Thời gian cũng không còn sớm, mọi người trước hết hãy ăn cơm trưa đã, buổi chiều chúng ta lại tiếp tục!”
Một câu được nói ra, mọi người đều thả hết các công cụ ở trong tay mình ra, mà anh thì lại di chuyển đôi chân đi về phía hướng của Nhiếp Tử Vũ. Tuy rằng chính anh cũng không rõ vì sao đột nhiên mình lại đi về phía của
Nana, bỏ mặc Sở Nhan ở lại đó, tiếp tục đi lên.
“Không bị sao
chứ?” Nhiếp Tử Phong đi đến bên cạnh của Nhiếp Tử Vũ hạ thấp giọng hỏi
cô, không để ý đến ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người. Anh ôm lấy bờ
vai của cô, lúc anh đang định mang cô mang khỏi bình nước hoa bình kia,
cô lại hung hăng gạt tay của anh ra, sau đó cũng không buồn quay đầu
lại, bỏ đi ra bên ngoài.
Trầm mặc không nói năng gì, điều này chứng tỏ là cô đang tức giận.
Nhìn bóng dáng của cô dứt khoát đi về phía cửa ra, trong lòng Nhiếp Tử Phong thầm kêu lên một tiếng không tốt rồi vội vàng đuổi theo. Nhưng mà khi
anh vừa đuổi tới phía sau cô, đang định đưa tay ra tóm lấy cổ tay của
cô, thì lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh gầy gò lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh mà ngăn trở anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT