Chậm mất một bước!

Một canh giờ sau, Nhiếp Tử Phong vẫn vướng mắc mãi chuyện này.

Cho dù Nhiếp Tử Phong ngồi trong phòng họp, đọc báo cáo quản lý trình lên, nhưng có trời mới biết thật ta thì tim của anh sớm đã đi theo Nhiếp Tử Vũ.

Khi anh không có ở đây thì Lãnh Duy Biệt đưa đón Vũ Vũ sao? Bọn họ đang quen nhau sao? Bọn họ đã thân mật tới mức độ nào rồi?

Trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh Nhiếp Tử Vũ để mặc cho Lãnh Duy Biệt ôm lên xe BMW, trong lòng ngổn ngang như có ngàn vạn con kiến đang bò, không biết là cảm giác gì. Có một loại xúc động khiến anh muốn tan họp để nhanh chóng chạy về nhà, nhưng cuối cùng lý trí cũng kiềm chế được cơn phẫn nộ của anh.

Cũng là lần đầu tiên, anh có loại cảm giác có nguy cơ mất đi Vũ Vũ. . .

. . .

Cuộc họp kết thúc, anh nhanh chóng giao cho phó giám đốc chịu trách nhiệm về cuộc liên hoan đã lên kế hoạc từ trước, Nhiếp Từ Phong không đợi được nữa chạy ô tô về nhà ngay. Nhưng mà điều khiến anh ngạc nhiên hơn là Nhiếp Tử Vũ còn chưa có về. Khi anh lạnh lùng ép hỏi người làm, quản gia mới ấp a ấp úng nói mấy ngày nay Nhiếp Tử Vũ luôn đi sớm về trễ.

Lửa giận thiêu đốt, Nhiếp Tử Phong như sắp nổi điên gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Vũ, vậy mà kết quả là ‘Không liên lạc được’.

Đè nén lửa giận xuống, anh ngồi ở trong phòng khách chờ Nhiếp Tử Vũ trở về.

Đợi một chút tới mười một giờ khuya, mới nghe được động tĩnh ở ngoài cổng, cửa vừa mở ra, bóng dáng một cao một thấp đập vào mắt, như muốn thiêu mắt anh luôn.



Nhiếp Tử Vũ cắt mái tóc ngắn ngang vai nhuộm màu nâu, nhìn hết sức xinh đẹp. Thân hình yểu điệu mặc áo T shirt màu trắng đơn giản in hình hoạt hoạ, quần đùi màu xanh lam để lộ ra một cặp đùi trắng thon dài rất đẹp, thiếu đi một phần dịu dàng, nhiều hơn một phần hoạt bát.

Nhiếp Tử Vũ nhảy xuống xe gắn máy, trên khuôn mặt xinh đẹp có một chút mệt mỏi, nhưng ngay cả khi như vậy cô vẫn nâng cao tinh thần, cười vui vẻ nói lời cảm ơn với người bạn đã đưa cô về: "Hôm nay đã làm phiền cậu."

Đúng ra là Lãnh Duy Biệt đưa cô về, nhưng tạm thời anh ta có chút chuyện cho nên không thể làm gì khác hơn là nhờ bạn đồng nghiệp Hứa Á đưa mình trở về.

"Đừng khách khí." Hứa Á xấu hổ cười một tiếng, rất thẳng thắn nói: "Sau này nếu tiên sinh Lãnh không rảnh, cậu cứ tìm mình."

"Được, mình sẽ không khách khí." Nhiếp Tử Vũ gật đầu cười.

"Mình đi đây." Hứa Á có chút không muốn, nhìn nhiếp Tử Vũ, nhìn cô rồi xoay người đi mất.

Sau khi bóng dáng xe mô tô chạy mất hút trong tầm mắt, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới thu lại nụ cười xoay người đi vào trong nhà. Cô lấy chìa khoá ra đang định mở cửa, nhưng mà trong chỉ trong chớp mắt cánh cửa kia tự động mở ra.

Nhiếp Tử Vũ kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong đầy lo lắng, cô sợ hãi tới mức tim đập chậm một nhịp. Nhưng sau đó, cô nhanh chóng phản ứng kịp.

Cô nhàn nhạt nhìn lướt qua vẻ mặt không tốt của anh, chờ anh lên tiếng trách mắng.

Thấy cô không chút nào lúng túng khi bị anh bắt gặp, trong lòng Nhiếp Tử Phong như bị nhéo một cái thật đau, lông mày nhíu lại, một giọng nói chất vấn lạnh như băng: "Em còn biết đường trở về nhà à!"

Thấy anh tức giận giống như dự đoán, Nhiếp Tử Vũ chớp chớp lông mi, dùng giọng nói rất bình tĩnh nói: "Mỗi ngày em đều trở vể, không giống như người nào đó cả tuần cũng không về, thậm chí cũng không gọi một cuộc điện thoại." Cô cố gắng hết sức kiềm chế suy nghĩ của mình, nhưng nghĩ tới anh và Quan Duyệt ở cùng với nhau trong một tuần lễ, cũng không nhịn được nữa mà mở miệng phản bác lại.

"Em!"

Bởi vì lời nói của cô, Nhiếp Tử Phong sửng sốt một chút, nhìn vào mắt cô thấy có chút xa lạ.

Chỉ một tuần lễ thôi, không những hình dáng bên ngoài của cô có thay đổi mà ngay cả tính cách cũng có biến chuyển, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play