Editor: Táo đỏ phố núi

Cứ như vậy Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ chiến tranh lạnh với nhau, chuyện nói đùa lại hóa thành thật.

Mặc dù Nhiếp Tử Phong vẫn ở trong nhà của bọn họ như trước, nhưng mà cũng giống như không ở, bởi vì mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, cả ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu. Còn Nhiếp Tử Vũ thì cũng không chịu xuống nước làm hòa, thế là hai người cứ chiến tranh lạnh hơn mười ngày, cũng chính vào lúc Nhiếp Tử Vũ hết thời gian ở cữ. . .

. . .

Tới giữa trưa, Nhiếp Tử Vũ ở trong phòng bếp giúp bà Trần Phương, nhân tiện cũng học bà nấu ăn, mà Lạc Thuần thì ở bên ngoài trông chừng cục cưng đang ngủ.

“Mẹ, mấy ngày nay buổi tối mẹ tới phòng của con hả?” Nhiếp Tử Vũ vừa thái đồ ăn đưa cho bà vừa hỏi.

“Không có.” Bà Trần Phương lắc lắc đầu, không hiểu hỏi: “Sao thế?”

“Dạ. . . Mấy tối nay cục cưng không hề khóc quấy.” Tuy nói là đứa nhỏ sau khi sinh rất ngoan, thường ngày cũng không hay khóc. Nhưng mà đêm khuya thỉnh thoảng vẫn quấy khóc, vậy mà mấy ngày nay cô không hề nghe thấy bé khóc, cho nên cô nghi ngờ có phải là lúc cô ngủ có ai đem đứa bé đi ra ngoài. Hơn nữa còn có điều này nữa, cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ! Đó là ban ngày cô cảm giác cả người của mình ê ẩm, nhưng mà đến sáng hôm sau tỉnh lại thì lại thấy khoan khoái trong người, giống như có ai đó đã xoa bóp cho cô vậy.

“Đứa nhỏ không khóc không phải là chuyện tốt sao?” Bà Trần Phương không cho là đúng hỏi. leê quý d0n9.

“Nhưng mà. . . Nhưng mà sẽ không yên lặng như vậy chứ.” Nhiếp Tử Vũ cau mày, vắt óc lên nghĩ. Đột nhiên, một suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu của cô, một giây sau cô nhìn chằm chằm về phía bà Trần Phương. “Mẹ, mẹ nói xem có phải là anh ấy. . . Đã giúp con chăm đứa nhỏ không. . .”

“Ai?” Bà Trần Phương ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, nhìn thấy ánh mắt đờ ra của cô, hiểu ra người cô đang nhắc tới: “Con nói là Tử Phong sao?”

Nhiếp Tử Vũ do dự gật gật đầu.

Nghe vậy, bà Trần Phương hơi khẽ cau mày lại, cũng rơi vào trầm tư. “Có phải là Tử Phong hay không thì mẹ không biết, nhưng mà lúc sáng sớm mẹ gặp thằng bé, thấy vành mắt của nó thâm sì lại, hơn nữa sắc mặt nhìn rất mệt mỏi, xem ra là ngủ không ngon.”

Vừa nghe thấy bà nói vậy, tim của Nhiếp Tử Vũ nhói lên, có chút đau đớn.

“Thật vậy sao?” Cô vội vàng hỏi.

“Ừ.” Bà Trần Phương gật gật đầu, lại tiếp tục bổ xung: “Mẹ nghe ba con nói, gần đây công ty của nó rất nhiều việc, bận tới mức không có thời gian ăn cơm. Ai, nghĩ tới lại thấy thương thằng bé, một ngày nghỉ ngơi không được mấy tiếng đồng hồ, còn ăn không ngon, con xem bây giờ đã tới giờ nghỉ trưa rồi mà nó còn phải tăng ca. Tiếp tục như vậy sẽ bị suy sụp mất.” Nói xong bà thương tiếc lắc lắc đầu.

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ thất thần. Nghe bà nói như vậy, hẳn là nửa đêm anh đã giúp cô chăm sóc cho con trai rồi, viền mắt của Nhiếp Tử Vũ có chút đỏ lên.

Anh chỗ nào cũng suy nghĩ vì mình, còn cô lại chỉ biết trách tính tình hay đùa giỡn của anh, lại còn không tin anh nữa, cô thực sự là rất thất bại mà. Ánh mắt cô sáng quắc nhìn vẻ mặt thương tiếc không giống như đang nói đùa của bà Trần Phương, có một loại xúc động muốn chạy tới công ty tìm anh.

Nói tới chỗ này, bà Trần Phương lần thứ hai nhìn về phía cô, dùng lời nói thấm thía nói với cô: leê quý d0n9. “Thằng bé đã khổ cực như vậy, con đừng có tính toán với nó nữa có được không? Nghe mẹ nói một câu, đừng giận dỗi với nó nữa, hãy nhún nhường cúi đầu đi làm hòa với nó đi, nếu không nói không chừng một ngày nào đó mất đi nó, con sẽ khổ cả đời.”

Nhiếp Tử Vũ đơ ra nhìn bà, chần chừ một chút, hỏi: “Một lát nữa mẹ nấu đồ ăn ngon xong, chia làm hai phần cho con được không?”

. . .



Bà Trần Phương đóng gói thành hai phần cơm trưa cho Nhiếp tử Vũ và chuẩn bị thêm hoa quả và một ấm nước trà nữa để mang đi cho Nhiếp Tử Phong, dặn dò cô vài câu rồi mới bằng lòng để cho cô đi. Còn Nhiếp Tử Vũ cũng vì muốn Nhiếp Tử Phong bày ra sắc mặt tốt, nên đã đổi lại bộ âu phục màu trắng, trang điểm nhàn nhạt.

Lúc cô đang muốn cầm hộp cơm rời đi, thì thằng nhóc vốn đang ngủ lại đột nhiên tỉnh lại, quấn quít lấy cô, cho dù cô có dụ dỗ thế nào cu cậu cũng không chịu ngủ, cứ thấy cô quay người chuẩn bị rời đi thì cu cậu lại bắt đầu gào khóc lên. Cu cậu không chịu buông cô ra, mà Nhiếp Tử Vũ lại không thể chờ cơm canh nguội lạnh được, thế là đành phải mang theo hộp cơm tiện lợi và ôm theo thằng nhóc này đi tới tập đoàn Nhiếp Phong luôn.

. . .

Thời tiết tháng sáu rất nóng nực, mang theo hộp cơm tiện lợi đã mệt, lại còn ôm theo thằng nhóc này theo nữa, chỉ một lát sau trán của Nhiếp Tử Vũ đã đổ đầy mồ hôi.

Vất vả lắm mới chạy tới Tập đoàn Nhiếp Phong, vừa vào tới cửa, hơi lạnh của máy lạnh trong phòng khách phả ra, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được thở ra một hơi, lúc này mới sống lại. Chỉnh lại quần áo có chút nhăn nhúm của mình, thản nhiên đi lại trước quầy tiếp tân.

“Chào cô, tôi có thể giúp gì được cho cô không?” Cô gái tiếp tân lễ phép hỏi, ánh mắt dừng lại trên người của đứa bé mà cô đang bế, ánh mắt khẽ sáng lên.

“À, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các cô.” Nhiếp Tử Vũ nở nụ cười yếu ớt, nhìn đứa nhỏ ở trong lòng mình đang hứng thú đánh giá đại sảnh, cô mỉm cười lặng lẽ nói cho bé biết ở trong lòng: Đây là công ty của ba con đó.

Nghe thấy hai chữ Tổng giám đốc, cô gái ở quầy tiếp tân vất vả lắm mới hồi phục lại tinh thần lại hỏi: “Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”

Nhiếp Tử Vũ chậm rãi chuyển tầm mắt sang nhìn cô ta, không trả lời vào câu hỏi: “Tôi là Nhiếp Tử Vũ.”

“Dạ?” Cô gái quầy tiếp tân không hiểu.

Nhìn bộ dạng mê man của cô ta, Nhiếp Tử Vũ cười nói: “Cô mới tới làm à?” Trước đây chỉ cần nói tên của mình ra là đối phương đã cho cô đi vào.

“Ách. . . Tôi đã tới làm được sáu tháng. Nhưng mà, điều này có liên quan gì sao?” Cô gái tiếp tân không hiểu, nghiêm mặt lại nghiêm túc nói: “Vị tiểu thư này, cô muốn gặp tổng giám đốc thì phải hẹn trước mới gặp được, nếu không thì tôi không thể cho cô đi vào được.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô ta, Nhiếp Tử Vũ đang muốn giải thích thân phận của mình, thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Cô chủ.”

Nhiếp Tử Vũ quay đầu lại, chính là trợ lý của Nhiếp Tử Phong.

“Xin chào.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu chào với anh ta, lúc ở làng du lịch anh ta cũng đã chăm sóc cho mình không ít, vì vậy cũng khách sao hơn nhiều. “Tôi mang cơm trưa tới cho anh ấy, anh có thể đưa tôi lên được không?”

“Đương nhiên có thể.” Trợ lý vội vàng gật gật đầu, tiếp nhận hộp cơm tiện lợi ở trong tay của cô: “Để tôi cầm giúp cô cho.” Nói xong liền cầm lấy rồi bước đi.

“Cám ơn anh.” Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt cảm kích nhìn anh ta, rồi đi theo.

Để lại cô gái tiếp tân há hốc miệng ra.

. . .

Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, bầu không khí ngột ngạt tới cực điểm. Bầu không khí tràn ngập sự tức giận, nhiệt độ trong phòng làm việc giảm xuống kịch liệt.

“Đột nhiên, “Rầm!” một tiếng. Tiếng đập vỡ vang lên ở trong phòng, khiến cho những người quản lý đứng chờ ở bên ngoài cửa hoảng hốt, không tự chủ mà lùi về phía sau một bước. .

Ba giây yên lặng, sau đó lại là một tiếng rống giận vang hết cả tầng lầu.

“Một đám vô dụng! Tôi đã cho các người nửa tháng, các người cũng chỉ có bây nhiêu năng lực thôi sao?” Cái trán trơn bóng của Nhiếp Tử Phong cũng nổi đầy gân xanh, khuôn mặt tuấn lãng phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng quét mắt nhìn những cấp dưới vây quanh bàn làm việc, tức giận tới mức vứt hết tất cả các giấy tờ xuống dưới đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play