Trời sáng, mây trắng như bông, tại cửa hàng Catier trong trung tâm mua sắm Đài Bắc.
Có hai nhân viên đứng thành một hàng ở trước ghế sofa, trong đó có một
người phụ nữ mặc trang phục của quản lý, mỉm cười đứng nhìn hai vị khách quý đang ngồi ở ghế sofa, nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ.
“Đây là thiết kế mới nhất vừa được đưa ra thị trường thời gian gần đây, nó
là một thiết kế trang nhã nhưng mà không mất đi sự tinh xảo, điều quan
trọng nhất đó chính là ở Đài Loan chỉ có duy nhất một đôi như vậy, anh
chị thấy thế nào ạ?”
Người phụ nữ ngồi ở một bên gật gật đầu cầm
lấy chiếc nhẫn, nhiều lần thử vào tay của mình, cuối cùng vẻ mặt cũng có chút thả lỏng.
“Anh Tử Phong, em cảm thấy cái này cũng không tệ, anh thấy có được không?” Dịch Minh Lan nở một nụ cười ngọt ngào quay
đầu lại, thì nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đặt hai tay ở sau gáy, nhắm nghiền mắt lại, nụ cười tươi rói của cô ta nhất thời cứng ngắc trên khóe môi.
“Anh Tử Phong.”
Phía sau truyền tới tiếng thì thầm to nhỏ, Dịch
Minh Lan quay lại lạnh lùng lườm một cái, lập tức im bặt lại. Cô ta cố
gắng nở nụ cười, hít một hơi thật sâu, kéo kéo vạt áo của Nhiếp Tử
Phong.
Mười giây sau, dưới sự lôi kéo của cô ta lúc này Nhiếp Tử phong mới chậm rãi mở mắt ra.
“Anh Tử Phong, tối qua anh ngủ không ngon giấc à?” Cô ta giả vờ lo lắng hỏi, nhưng mà đáy mắt của cô ta chợt lóe lên tia sáng, nếu như cô ta nhớ
không nhầm, thì tối qua bảy giờ tối anh đã lên lầu đi ngủ rồi.
Anh vẫn còn buồn ngủ, liếc mắt nhìn Dịch Minh Lan đang nhìn mình với vẻ mặt xấu hổ, lại nhìn chiếc nhẫn trong tay của cô ta một chút, miễn cưỡng
nói: “Chọn xong chưa? Chọn xong rồi thì đi thôi.” Nói xong, anh liền
đứng đậy muốn đi ra.
Tối qua mới ngủ được bốn tiếng, sáng nay sợ
mẹ Nhiếp phát hiện ra anh không có ở nhà, rạng sáng anh đã vội vã chạy
từ làng du lịch về, trải qua bốn tiếng đồng hồ đi đường, bây giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó xế chiều tới công ty xử lý công việc,
buổi tối mới có sức lực để quay trở lại làng du lịch.
Thấy anh
không thèm ngó ngàng gì tới mình mà đã quay đầu muốn đi, con ngươi của
Dịch Minh Lan co rút lại, một giọng nói lạnh lùng hét lên đằng sau lưng
của anh.
“Em vẫn chưa chọn xong!”
Cô ta cầm chiếc nhẫn ở trong tay đặt lên bàn. Tức giận với người quản lý ở bên cạnh nói: “Đi lấy những chiếc nhẫn đẹp nhất trong cửa hàng của
các người tới đây, tôi muốn thử từng cái một.” Anh đối xử với cô không
ra gì như vậy, thì cô cũng không cần phải khách sáo gì với anh nữa.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong chậm rãi xoay người nhìn về phía cô ta, đôi mắt đen láy kia tràn đầy vẻ không vui, ánh mắt kia sắc bén giết người vô hình.
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Dịch Minh Lan một lúc lâu, rồi thản nhiên
nói: “Vậy thì cô hãy từ từ mà thử tiếp đi, tôi đi.”
“Không được
phép đi!” Vừa nghe anh nói thản nhiên như vậy, Dịch Minh Lam tức giận
tới mức sắc mặt trắng bệch, cô ta tiến lên ngăn cản trước mặt của anh,
hất cằm lên dùng vẻ mặt kiên định nói: “Bác gái nói anh phải đi cùng với em.”
“Phải không?” Nhiếp Tử Phong nhíu mày, ánh mắt hiện lên sự
không vui nhàn nhạt, đột nhiên anh cười vang, hai tay xỏ vào trong túi
quần, gương mặt đẹp trai hiện lên nụ cười lạnh: “Bà ấy nói là chuyện của bà ấy, tôi có cần nhất định phải nghe theo không?”
Anh đã cam
tâm tình nguyện tới đây chọn nhẫn cưới đã là nể mặt bà ấy lắm rồi, vì
vậy đừng mong anh sẽ dễ dàng tha thứ cho bà! Nói xong, nụ cười của Nhiếp Tử Phong dần dần thu lại, đáy mắt anh chợt hiện lên sự nghiêm nghị, anh cúi người ghé sát vào tai của cô ta nói: “Cô cũng tùy tiện chọn một cái làm dáng một chút đi, dù sao thì cả tôi và cô đều biết sẽ không có hôn
lễ mà.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Dịch Minh Lan nhất thời sa sầm
lại. Cô ta cắn răng nhìn Nhiếp Tử Phong đang cười cợt nhả, thì một cơn
lửa giận ở đáy lòng của cô ta bùng lên, càng lúc càng mãnh liệt.
Nhìn thấy Nhiếp Tử Phong sắp vòng qua người của cô ta sải bước ra ngoài, thì lửa giận trong lòng giống như rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ không thể
cứu vãn được nữa. Hai tay của cô ta nắm chặt thành quyền, nheo mắt lại
nhìn theo bóng lưng của anh, cuối cùng muốn đuổi theo.
“Đứng lại, không được đi.”
Một tiếng hét khẽ tràn ra khỏi miệng của Dịch Minh Lan, cô ta nhanh chóng
đi về phía cửa ra, đáy mắt chỉ có bóng dáng của Nhiếp Tử Phong, hoàn
toàn không để ý tới những người khác, kết quả cuối cùng chính là đụng
phải người ta.
“Ui da.” Kèm theo đó là một giọng nói sắc bén của
một cô gái, tầm mắt của Dịch Minh Lan nhìn về phía cô. Đến lúc nhìn tới
người mà cô ta đụng vào xong, cả người khựng lại, chân như bị cố định
tại một chỗ, không nhấc lên nổi.
“Là cô!” Một câu nói kinh ngạc
được thốt ra khỏi đôi môi của cô gái, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm
vào gương mặt trắng bệch của Dịch Minh Lan, sắc mặt của cô gái trở nên
khó coi vô cùng.
Giọng điệu quen thuộc, gương mặt kia được trang
điểm rất đậm, rõ ràng đã nhắc nhở thân phận của cô ta. Tiếng chuông báo
động vang lên ở trong lòng của Dịch Minh Lan, cô vô thức né tránh tầm
mắt nóng bỏng của cô ta, vội vã nhấc chân định bước đi, cổ tay liền bị
đối phương giữ chặt lại. . .
“Cô muốn đi đâu? !”
. . .
※
Nhiếp Tử Phong vẫn cắm đầu đi khỏi cửa hàng, vừa mới đi tới ven đường, dừng
lại trước xe đang định mở cửa xe, đột nhiên nghĩ tới một việc. Anh quay
đầu lại nhìn về phía cửa hàng Cartier, nhưng mà lại nhìn hai người phụ
nữ đang tranh chấp với nhau, trong đó có Dịch Minh Lan. Anh vốn không có ý định tiến lên giúp đỡ, nhưng khi tầm mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh vội vã bước về phía các cô.
. . .
Lạc Thuần
nghiến răng, đôi mắt xinh đẹp kia đang trừng lên, “Không phải cô nói chỉ là chút trừng phạt nho nhỏ thôi sao? Tại sao lại có đàn ông xuất hiện ở trong phòng? Lại còn có những tấm hình kia nữa, có phải cô đã mời ký
giả không? !” Một câu cuối cùng, dường như là cô ta hét lên.
Lần
trước rời khỏi khách sạn, cô chưa từng nghĩ tới chút trừng phạt nhỏ
trong lời nói của cô ta chính là phá hủy thanh danh của Nhiếp Tử Vũ! Tám tháng nay cô gọi vô số cuộc điện thoại cho cô ta, nhưng không có ai bắt máy càng về sau thì biến thành số điện thoại không tồn tại, không ngờ
hôm nay lại vô tình gặp cô ta ở đây! Nghĩ như vậy, chân mày của Lạc
Thuần nhíu chặt lại, biểu tình giống như muốn ăn tươi nuốt sống Dịch
Minh Lan vậy.
“Cô nói đi chứ! Có phải là cô làm hay không!” Bởi
vì ý tưởng ngu xuẩn của cô, cho nên mới hại cho Nhiếp Tử Vũ phải rời nhà trốn đi, cũng bởi vậy nên cô mới nhận ra được hành động sai trái của
mình.
Cổ tay bị Lạc Thuần giữ chặt, Dịch Minh Lan giãy cũng không thoát ra được. Trong lòng cô ta lo lắng, vội vã thể hiện ra khuôn mặt
tươi cười, đang muốn kêu cô ta buông mình ra cho dễ nói chuyện, nhưng
đột nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đang đi về phía bọn
cô, vội vã lộ ra vẻ vui mừng nắm lấy cổ tay của Lạc Thuần.
“Ồ,
thì ra là Vũ Vũ à! Thật trùng hợp lại gặp em ở đây! Tám tháng nay em đã
đi đâu thế? Em có biết là mọi người rất lo lắng cho em không.”
Lạc Thuần vô cùng sửng sốt, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. “Rốt cuộc cô
đang nói…” Vì sự chuyển biến đột ngột của cô ta, Lạc Thuần cho rằng cô
ta cố ý muốn bỏ qua chủ đề này, nên sự phẫn nộ càng hiện lên rõ ràng
trên khuôn mặt của Lạc Thuần, khóe mắt cũng giật giật.
“Đừng tưởng rằng cô giả vờ không nhận ra tôi thì có
thể giấu giếm được những việc mà cô đã làm! Tôi cho cô biết, nếu như hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô!” Cô ta trốn được một lần thì coi như cô ta gặp
may, lần này, cho dù như thế nào đi nữa, cô cũng không thể bỏ qua cho cô ta được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT