Editor: Táo đỏ phố núi

Một mùi nước hoa quen thuộc lượn lờ ở trước mũi của Nhiếp Tử Vũ, trong lòng cô căng thẳng, bàn tay nắm chặt lại, cho dù không ngẩng đầu lên, thì Nhiếp Tử Vũ vẫn cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang dừng lại trên người của mình, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra đôi mắt sắc như chim ưng kia đang chăm chú nhìn mình, như muốn xuyên thủng qua da thịt.

Đột nhiên có chuyển biến, nên tất cả ánh mắt của mọi người trong nhà hàng đều tập trung trên người của Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong.

Cho dù trong lòng đã sớm nổi lên sóng to gió lớn, nhưng Nhiếp Tử Vũ vẫn cố gắng khắc chế những gợn sóng trong lòng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân dừng lại ở trước mặt mình, lạnh lùng nói.

“Tiên sinh, anh đã nhận nhầm người rồi.” Nói xong, liền muốn vòng qua người anh để đi, nhưng lại bị anh ngăn cản lại.

“Không, anh không nhận nhầm người, em chính là Vũ Vũ!” Nhiếp Tử Phong kích đọng nắm lấy bờ vai của cô, lắc lắc người cô, nói: “Em là Nhiếp Tử Vũ, em chính là cô ấy! Giọng nói này, bóng lưng này, anh sẽ không nhận nhầm!” Cảm giác vừa kích động vừa mừng rỡ cùng đan xen, khiến cho Nhiếp Tử Phong vui mừng tới mức không biết làm như thế nào.

“Em…” Sự vui mừng vì gặp lại còn chưa kịp biểu hiện ra khỏi miệng, tầm mắt của anh lại nhìn xuống dưới bụng đã nhô lên cao của cô, trong nháy mắt yết hầu trượt lên trượt xuống một cái.

Những chỉ một giây, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, một tia thống khổ chợt lóe lên trong mắt của anh.

Anh chỉ nhớ mỗi cô lại quên mất đứa nhỏ trong bụng của cô… Trong khoảng thời gian ngắn, Nhiếp Tử Phong sững sờ tại chỗ, một lúc lâu không nói được một câu.

Nhân dịp lúc anh hoảng hốt và thất thần, Nhiếp Tử Vũ vội vàng gạt bàn tay đang giữ tay của mình, sau đó ôm bụng cố gắng chạy ra bên ngoài.

“Vũ Vũ…” Phục hồi tinh thần lại An Hỉ dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Nhiếp Tử Phong vẫn còn đang sững sờ, liền vội vàng đuổi theo.

Còn Nhiếp Tử Phong sững sờ một lúc lâu, sau khi anh phục hồi lại thì phản ứng đầu tiên cũng vội đuổi theo.

. . .

Ôm thân thể nặng nề chạy ra khỏi khách sạn, Nhiếp Tử Vũ vội vàng vẫy xe taxi. Vừa mới ngồi lên, thì phía sau có một bàn tay đặt lên bả vai của cô, khiến cho cô hoảng sợ. Cô quay đầu lại, sau khi nhìn thấy là An Hỉ, lúc này mới thở phào một hơi. Nhưng chân mày còn chưa kịp giãn ra, thì phía sau đã vang lên một tiếng gọi lo lắng khiến cho tim cô thót lên tận cổ họng.

"Vũ Vũ, Vũ Vũ. . ." Tiếng gọi gấp gáp khiến cho lòng cô cũng căng thẳng, Nhiếp Tử Vũ giật mình vội vàng nói với tài xế ở đằng trước, “Mau cho xe chạy đi, nhanh lên.”

Trong nháy mắt An Hỉ đóng cửa xe lại, tài xế lái xe chạy đi, dường như cùng lúc đó, Nhiếp Tử Phong chạm tay vào cửa sổ.

“Dừng xe, dừng xe!” Nhiếp Tử Phong đi nhanh hơn hai bước đi lại gõ cửa sổ xe, nói với Nhiếp Tử Vũ ở bên trong, “Vũ Vũ xuống xe, xuống xe!” Tuy nhiên mặc kệ anh kêu như thế nào, từ đầu tới cuối Nhiếp Tử Vũ đều lặng yên cúi thấp đầu xuống.

Bên ngoài xe Nhiếp Tử Phong vẫn kiên trì theo sát không từ bỏ, bên trong xe Nhiếp Tử Vũ không nói tiếng nào chìm đắm trong suy nghĩ của mình.

“Tiểu thư, chuyện này…” Tài xế nhìn Nhiếp Tử Vũ qua kính chiếu hậu vẻ mặt khó xử, ý muốn hỏi nên làm gì bây giờ.

An Hỉ dùng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ đang cúi đầu xuống không biết đang nghĩ cái gì, mặc dù cô ấy không biểu hiện ra điều gì, nhưng nhìn bả vai khẽ run của cô ấy xem ra trong lòng cô ấy không ổn lắm, vì vậy đôi mắt sáng chuyển qua người của tài xế nói: “Mặc kệ anh ta, cứ chạy đi.”

Lấy được đáp án, tài xế cũng không quan tâm gì nữa, một chân đạp vào chân ga, chỉ một lát sau đã bỏ Nhiếp Tử Phong lại ở phía sau.

. . .

Về đến nhà, mẹ An cha An vốn muốn ra khỏi nhà để đi hái rau thì đúng lúc đụng phải hai người.

“Vũ Vũ, cháu đã về rồi à.” Mẹ An cười híp mắt nhìn Nhiếp Tử Vũ bước xuống khỏi xe taxi, vội vàng chạy lại đỡ cô đi xuống khỏi xe. Đang muốn đỡ cô đi vào, ánh mắt lơ đãng lại nhìn thấy An Hỉ đang ở trong xe, trong phút chốc trợn mắt lên. “Hỉ Nhi, sao con cũng về rồi? Bây giờ không phải vẫn đang phải làm việc sao?”

“Đừng nói nữa!” An Hỉ phất tay một cái, lấy tiền từ trong túi quần ra thanh toán tiền xe, gương mặt nhăn nhó lại: “Có một con rùa đã mời con cuốn gói.”

Mẹ An sửng sốt, lập tức đánh đầu cô một cái: “Cái con bé này, ăn nói lung tung gì vậy, còn không đi làm việc đi!”

“Còn làm cái gì nữa, con gái của mẹ đã bị người ta đuổi việc rồi, mẹ, từ nay về sau mẹ phải nuôi con rồi.” An Hỉ nói, rồi khoác lấy cánh tay của mẹ An.

“Đuổi việc? Con bị đuổi việc rồi?” Mẹ An không dám tin nhìn, lúc nhìn thấy vẻ mặt của cô rất nghiêm túc gật đầu một cái, mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Ai đã đuổi việc con? Là ai?”

Vừa nói xong, người của Nhiếp Tử Vũ run lên một cái, mẹ An đỡ cô không nhìn thấy, nhưng mà An Hỉ lại nhìn thấy được.

“Một lát nữa con sẽ nói với mẹ.” An Hỉ lắc lắc đầu với mẹ An, lúc đang muốn nói Nhiếp Tử Vũ đi vào nghỉ ngơi, thì ba An ở bên cạnh nói chen vào:

“Vũ Vũ, cháu khóc à?” Vẫn là ánh mắt của ba An tinh tường nhất, mặc dù Nhiếp Tử Vũ cúi đầu nhưng mà ông chỉ liếc mắt đã nhìn thấy vệt nước mắt loang lổ trên mặt của cô.

Nghe thấy vấn đề ba An nói, mẹ An thoáng một cái đã bỏ qua chuyện của An Hỉ sang một bên, quay đầu lại hốt hoảng hỏi: “Cái gì? Vũ Vũ, sao cháu lại khóc?” Nói xong bà nâng cằm cô lên.

Lúc nhìn thấy viền mắt phiếm hồng cùng với vệt nước mắt loang lổ ở hai bên má, mọi người trở nên luống cuống.

“Vũ Vũ, sao cháu lại khóc?” Mẹ An hỏi lại câu hỏi vừa mới hỏi.

“Là ai đã bắt nạt cháu?” Ba An cũng hỏi dồn.

Sự lo lắng của mọi người lọt vào đôi mắt ngân ngấn nước của cô, cô mở miệng nghẹn ngào nói: “Cháu… Cháu…”

Đột nhiên thở không ra hơi, trước mặt bỗng trở nên tối sầm, chân mềm nhũn, cứ như vậy ngất đi.

. . .



Buổi tối ở nông thôn, vô cùng yên tĩnh, vào khoảng mười giờ đêm, nhà nào nhà nấy đóng chặt cửa nẻo chìm sâu vào trong mộng đẹp, nhưng nhà họ An lại huyên náo ầm trời lên.

Nhiếp Tử Vũ bị tiếng chửi rủa không ngừng của An Hỉ đánh thức, mở một mắt ra, bên tai lại vang lên tiếng chửi rủa đầy tức giận của An Hỉ.

“Con rùa đầu đen kia, tại sao còn dám xuất hiện ở đây! Anh mau cút đi! Nhà chúng tôi không chào đón anh!” Tiếp sau đó là những tiếng đùng đoàng không biết là tiếng gì.

Nhiếp Tử Vũ hoảng sợ xuống giường ra mở cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trong phòng khách có ba người nhà họ An, ngoài ra còn có Nhiếp Tử Phong mặc một thân đồ tây Armani, nhìn không phù hợp lắm với phòng khách nhỏ hẹp như vậy.

“Vũ Vũ đâu rồi? Tôi muốn gặp cô ấy!” Đôi mắt của Nhiếp Tử Phong đầy lo lắng, ánh mắt nhìn ba người đang ngăn cản mình, anh hạ giọng xuống nhắc lại lần nữa: “Rốt cuộc thì cô ấy đang ở đâu! ?”

“Cái gì, ai ai ai đang ở đâu? Ở đây không có người nào như anh nói, anh mau đi khỏi đây nhanh lên, đừng quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi!” Sau khi nghe An Hỉ giải thích một lượt, mẹ An cũng không cho anh vẻ mặt dễ nhìn, liên tục hạ lệnh đuổi khách. “Nếu như anh không đi tôi sẽ báo cảnh sát.” Nói xong cầm điện thoại lên.

Sắc mặt của Nhiếp Tử Phong tối sầm lại, trợ lý ở bên cạnh vội bước lên phía trước lấy danh thiếp ra đưa cho mẹ An.

Nhưng còn chưa nhận được đã bị An Hỉ cướp lấy xé thành từng mảnh nhỏ: “Có tiền thì rất giỏi sao, có tiền thì có thể xông vào nhà riêng của người ta sao!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play