Lời nói lạnh lùng có lực, thể hiện sự kiên định của anh.
Cả người Nhiếp Tử Vũ ngẩn ra, nhìn vào ánh mắt đen láy không hề có chút
dao động nào của anh, đôi mắt vốn không hề có chút gợn sóng nào của cô
khẽ động, một cảm giác phức tạp nổi dậy ở trong lòng cô, khiến cho cô
không còn bình tĩnh được nữa.
Nhìn thấy Nhiếp Tử Vũ không nhúc
nhích, Nhiếp Tử Phong sợ cô vẫn chưa nghe thấy, anh nhắc lại một lần
nữa: “Anh không quan tâm!” Chỉ cần cô thuộc về anh, thì tất cả những
chuyện trước kia anh đều không quan tâm tới.
“Ồ…” Một tiếng cười
khinh thường tràn ra từ trên môi của Nhiếp Tử Vũ, từ từ hồi phục lại
tinh thần, cô lập tức lộ ra bộ dạng mỉa mai, lạnh lùng liếc nhìn anh:
“Anh không quan tâm thì đã sao? Em quan tâm! Bây giờ em yêu Minh Hạo,
anh nghe rõ không? Vì thế phiền anh đừng lằng nhằng nữa, anh thực sự
khiến em cảm thấy rất bực bội!”
Nghe
vậy, trong đôi mắt của Nhiếp Tử Phong chợt hiện lên sự đau khổ, mấy ngày nay gò má của anh càng lúc càng trở nên gầy guộc, thoạt nhìn giống như
bị gió mưa mài mòn đi vậy. Bởi vì trong lòng nổi lên gợn sóng, móng tay
cắm sâu vào trong da thịt nhưng anh cũng không hề cảm nhận được, chỉ cảm thấy trong lòng mình như đang bị xé rách ra.
Nhìn bộ dạng thống
khổ của anh, Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy nhói lòng, sợ mình sẽ mềm lòng,
cô vội vàng né tránh ánh mắt của anh, lạnh lùng nói: “Em đi đây, anh cứ
từ từ ăn đi.”
Nhưng mà cô chưa bước ra khỏi chỗ được một bước, cổ tay lại bị giữ lại, một giây sau thì có một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Đồ ăn cũng đã đưa lên rồi, ăn xong rồi hãy đi.” Trong giọng nói mang theo ý cầu khẩn.
Nhiếp Tử Vũ vốn định từ chối, nhưng khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt
mất mát của Nhiếp Tử Phong, lại cảm thấy mềm lòng, mím môi lại.
“Bít tết ở đây không phải là món ăn mà em yêu thích nhất hay sao? Ăn xong
anh sẽ đưa em trở về.” Nói xong, ngoài ý muốn đôi mắt của anh cụp xuống, bàn tay đang nắm giữ tay cô cũng buông lỏng ra.
Thấy anh không
còn ép buộc mình nữa, Nhiếp Tử Vũ không những cảm thấy không thoải mái
mà còn cảm thấy khổ sở khi thấy anh đau khổ như vậy, nhưng cũng không nỡ từ chối anh. Lặng lẽ thở dài ở trong lòng một cái, cô từ từ ngồi xuống. “Chỉ lần này nữa thôi.”
Hai người ngồi xuống, bắt đầu lặng lẽ dùng cơm.
“Ăn bò bít tết đi.” Nhìn Nhiếp Tử Vũ từ đầu tới cuối chỉ gắp mấy miếng
salad và uống nước trái cây, Nhiếp Tử Phong xiên một miếng bò bít tết
đưa lên miệng của cô.
Một mùi thơm khiến
cho người ta thèm thuồng lượn lờ ở trước mũi, nhưng mà trong lòng của
Nhiếp Tử Vũ lại dâng lên một cảm giác buồn nôn. Trong bụng cuộn lên, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, cảm giác buồn nôn từ trong bụng dâng trào
lên tới cổ họng.
“Ọe…” Lạch cạch một tiếng, chiếc dĩa ở trong tay lần thứ hai rơi xuống mặt bàn, cô nhíu mày lại, khó chịu che miệng mình lại, sau đó vội vàng xoay người chạy vào toilet.
Bàn tay cầm dĩa giơ lên giữa không trung, ánh mắt Nhiếp Tử Phong ngơ ngẩn nhìn chỗ mà
Nhiếp Tử Vũ biến mất, đáy mắt hiện lên chút lo lắng, anh chậm rãi thả
dĩa ăn xuống. Bất ngờ, một suy nghĩ không nên có chợt lóe lên trong đầu
của anh, ánh mắt chợt tối sầm lại lóe lên tia lạnh lẽo như băng, anh lập tức đứng dậy sải bước đi theo.
. . .
Từng trận nôn nửa tê tâm liệt phế từ trong toilet vọng ra, một lúc lâu sau, có tiếng nước chảy vang lên.
Nhiếp Tử Vũ từ trong toilet bước ra, đi tới chỗ bồn rửa nước, vốc một vốc
nước lên mặt mình. Dòng nước mát lạnh dội lên mặt, một luồng gió lạnh
thổi tới, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới từ quỷ môn quan thanh tỉnh lại. Hai
tay chống lên bồn rửa mặt, cô có cảm giác sức lực toàn thân như bị vét
sạch, cả người không còn chút sức lực nào nữa. Tầm mắt nhìn chính mình
với sắc mặt tái nhợt ở trong gương, cô vô thức cau mày lại.
Mang
thai đã một thời gian, nhưng cảm giác nôn nghén chẳng những không tốt
hơn, mà ngược lại càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, bây giờ thức ăn
mặn, nhiều dầu mỡ cô đều không ăn được, mỗi ngày chỉ có thể ăn chút rau
dưa trái cây để bổ sung thể lực, còn không bằng lúc mới bắt đầu.
Nghĩ vậy, hai tay của Nhiếp Tử Vũ không khỏi đặt lên bụng của mình, ánh mắt
hiện lên chút lo lắng. Ở trong toi let đứng khoảng năm phút đồng hồ, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới nhớ tới Nhiếp Tử Phong đang đợi ở bên ngoài, cô tắt vòi nước đi, đang muốn đi ra bên ngoài thì bước chân chợt khựng lại.
Thôi, nên đi thẳng về nhà luôn! Nếu không một lúc nữa lỡ cô lại mềm lòng, rồi lại đáp ứng anh chuyện gì đó, thì quan hệ của bọn họ sẽ càng ngày càng
trở nên phức tạp. Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ đã đưa ra quyết định, bước
chân đi ra ngoài.
Nhưng mà lúc cô xoay người đi ra
khỏi toilet, thì đột nhiên có một bàn tay ở phía sau cô kéo cô sang bên
cạnh, một lúc sau cô liền rơi vào trong lồng ngực của một người đậm chất nam tính.
※
"Ưm. . ." Nhiếp Tử Vũ bị đau ôm lấy cái mặt
của mình bị đụng vào lồng ngực của người ta, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhăn nhó lại. Lúc cô phản ứng lại nghiến răng ngẩng đầu lên nhìn người
mới tới, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang rất u ám kia, tất cả
những suy nghĩ của cô đều trở nên trống rỗng.
“Anh…” Nhìn đôi mắt đen như sắp nổi lên cơn bão tố của anh, không hiểu sao nhịp tim của
Nhiếp Tử Vũ cũng đập nhanh hơn, “Thình thịch thình thịch” quả tim của cô đập nhanh tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đôi mắt sắc
lạnh của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của cô, Nhiếp Tử
Phong cong môi mỏng lên, lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Bao lâu rồi?”
Cái gì?
Một cảm giác hoang mang chợt hiện lên dưới đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ, cô không hiểu.
Hai tay của anh giữ chặt bả vai của cô, thời gian lặng lẽ trôi qua, bão tố
dưới ánh mắt của Nhiếp Tử Phong không những không giảm đi mà càng trở
nên kịch liệt hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát. “Cảm giác này đã xảy ra bao lâu rồi!”
Theo chân cô đi vào, đứng ở ngoài cửa nghe
thấy tiếng nôn mửa tê tâm liệt phế của cô, thần kinh của anh cũng trở
nên căng thẳng. Nhất là vừa rồi anh nhìn thấy cô vô thức xoa bụng của
mình, lục phủ ngũ tạng của anh như đóng lại thành băng.
“Em…”
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của cô, Nhiếp Tử Phong thoáng nghe thấy tiếng
lòng mình tan nát: “Em mang thai đúng không!” Anh tuyệt vọng nói ra sự
thật này, lòng đau như dao cắt.
Nghe thấy anh nói những lời này,
tim của Nhiếp Tử Vũ như vọt tới cổ họng, cô hoảng sợ nhìn anh, không
hiểu sao có loại dự cảm chẳng lành.
Anh đã phát hiện ra rồi sao? Anh phát hiện ra mình chưa bỏ đi đứa bé sao?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, cả người cũng bắt đầu run lên. Giữa lúc cô chăm chú nhìn Nhiếp Tử Phong, thì lại thấy anh mở miệng lần thứ hai, anh lạnh lùng nói.
“Em mang thai đứa nhỏ của thằng nhóc kia đúng không!”
“Thình thịch” tiếng tim đập của cô như chìm xuống đáy vực. Nhiếp Tử Vũ không
thể tin được nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Nhiếp Tử Phong, tóc tai anh dựng
ngược lên và toàn thân anh toát ra sự giận dữ, cô không thể tin được
mình lại nghe thấy câu nói này từ miệng của anh.
Một lúc lâu sau
mới chậm chạp phản ứng lại, cô ngẩn người nhìn về phía anh, miệng há ra
định nói lại thôi. Hình như cô muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại
ngậm miệng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT