Trong không khí tràn ngập sự mất mát, sự đau đớn bao trùm, bầu không khí ngưng đọng.
Nhìn nước mắt Nhiếp Tử Vũ rơi như mưa, mẹ Nhiếp mẫu cũng không đành lòng. Bà rút tờ khăn giấy ở trên bàn đưa cho cô, rồi nói: "Lau nước mắt đi."
Nghe vậy, hai mắt đẫm lệ của Nhiếp Tử Vũ ngước lên nhìn bà một cái, nhưng cũng không nhận lấy tờ khăn giấy mà bà đưa cho.
Mẹ Nhiếp không vui thu tay về, con ngươi khẽ loé lên tia sắc bén. "Bây giờ con đã biết vì sao mẹ không đồng ý cho các con ở cùng một chỗ rồi chứ!
Trước khi các con gây nên những hậu quả lớn, mẹ hy vọng con có thể vạch
rõ giới hạn với anh con."
Vừa dứt lời, Nhiếp Tử Vũ khó nhọc nở
một nụ cười mỉa mai. Đôi mắt thất thần của cô chậm rãi nhìn về phía mẹ
Nhiếp, trong lòng cô dấy lên cảm giác oán hận.
Trước khi gây nên hậu quả lớn! Đứa nhỏ ở trong bụng của cô thì sao đây! Bàn
tay của cô vô thức đưa lên xoa xoa vào cái bụng bằng phẳng của mình, tim như có một nhát dao xuyên qua, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra,
đau đến mức cả người cô co giật.
Nếu như cô và anh thật sự là anh em ruột, vậy thì đứa nhỏ của cô phải làm sao
đây... Vốn đang vui vẻ đón nhận đứa bé này, bây giờ lại là kết quả của
mối quan hệ loạn luân giữa cô và anh, cô phải làm gì bây giờ...
Nghĩ vậy, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cắn chặt răng, kiên cường lau đi những giọt
nước mắt ở trên mặt của mình, hít một hơi thật sâu: "Bà ấy là ai?"
"Cái gì?" Mẹ Nhiếp không hiểu nhìn cô, vẻ mặt hiện lên sự nghi hoặc.
"Bà ấy..." Nghe thấy cô nhắc tới mẹ đẻ của mình, trong lòng mẹ Nhiếp nhói
đau, một cảm giác đau đớn từ trong lòng của bà lan ra khắp tứ chi. Hình
ảnh của quá khứ lại hiện về, khiến cho khuôn mặt của bà trắng bệch, một
lát lâu sau cũng không nói nên lời.
Thấy bà không lên tiếng, Nhiếp Tử Vũ nhắc lại một lần nữa: "Nói cho con biết, mẹ đẻ của con là ai!"
Không ngờ đột nhiên cô lại lớn tiếng như vậy, mẹ Nhiếp khẽ run lên một cái,
một lúc lâu sau mới rút một tấm hình ở trên kệ sách ra, đưa cho cô rồi
nói: "Bà ấy tên là Trần Phương, chuyện còn lại mẹ cũng không biết gì
hết." lleeqquuyyddoobn
Cầm lấy tấm ảnh của mẹ Nhiếp đưa, cô còn
chưa liếc mắt nhìn nhưng mà nghe mẹ Nhiếp nói ra từ kia, tất cả tế bào
toàn thân của cô bỗng đông cứng lại.
Trần Phương?
Trong
đầu hiện lên một khuôn mặt hiền lành đang mỉm cười mà mình đã từng nhìn
thấy, một cảm giác không thể tin được lan tràn trong ánh mắt của cô.
Nhất là khi cô nhìn người ở trong tấm hình xong, trong lòng cô quả thực
đã bị một đả kích nghiêm trọng.
"Ha ha. . ." Một tiếng cười khẽ từ khóe môi của cô lan ra, khiến cho bầu không khí trong thư phòng trở nên rất quái dị.
Nhìn người phụ nữ đứng dưới bóng cây đang cười rất ngọt ngào ở trong hình,
Nhiếp Tử Vũ cảm thấy Đài Loan là một nơi rất nhỏ bé! Cô cảm thấy thật
buồn cười, cực kỳ buồn cười, trong cùng một ngày mà lại phát sinh nhiều
chuyện như vậy sao giống như trong tiểu thuyết quá, mà cô, chết tiệt,
lại là nhân vật chính trong tiểu thuyết đó!
Người yêu trở thành anh trai, dì trở thành mẹ đẻ...
Còn có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện này nữa không?
Nghĩ tới đây, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên căng cứng, sau đó cô quay đầu
lại nhìn vẻ mặt không tốt chút nào của mẹ Nhiếp, hỏi: "Chú Dịch biết bà
ấy sao?"
"Ừ..." Mẹ Nhiếp cũng không hề giấu giếm mà gật gật đầu,
vẻ mặt hiện lên sự buồn bã. Năm đó Dịch Thiên Minh và Nhiếp Hạo Thiên
cũng biết bà ấy, cũng cùng đem lòng yêu bà ấy.
Thì ra là thế! Nhiếp Tử Vũ đã hiểu!
Bây giờ nhớ lại chuyện xảy ra trên bàn cơm hôm đó, cũng khó trách khi bà
nghe thấy Dịch Thiên Minh nhắc tới cái tên "Phương Phương" thì vẻ mặt
của bà lại thay đổi lớn đến như vậy, thì ra vì bà ấy là mẹ đẻ của mình,
và cũng là mối tình đầu của ba.
Nhiếp Tử Vũ muốn đứng lên, ngay lúc cô định đi ra, thì lại nghe thấy giọng nói của mẹ Nhiếp vang lên.
"Con có đồng ý không?"
"Đồng ý cái gì?" Nhiếp Tử Vũ dừng chân lại, vẻ mặt mê man không hiểu.
Giống như là thấy vết thương của Nhiếp Tử Vũ vẫn chưa đủ sâu, bà còn sát muối lên. "Mẹ rất hài lòng với con bé Minh Lan, tính cách dịu dàng, cho dù
là gia thế hay tướng mạo đều xứng với Tử Phong, vì vậy mẹ hy vọng con có thể giúp mẹ."
Vừa dứt lời, vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ cứng đờ, ánh mắt thất thần.
"Mẹ muốn con... Giúp mẹ đẩy anh sang vào lòn của Minh Lan..." Cô lặp lại ý
của bà, chỉ sợ mình đã nghe nhầm. Nhưng mà sau khi nhìn thấy mẹ Nhiếp
vội vàng gật đầu một cái, trong nháy mắt cô như bị rơi xuống đáy vực.
"Không!" Cô từ chối! Táo đỏ lêquysdondo
Cô không làm! Cũng không làm được! Dù cho anh có là anh trai ruột của mình đi nữa, nhưng mà cô cũng không thể nào nhận lời yêu cầu này của bà
được! Bởi vì bắt cô đẩy anh vào lòng của một người phụ nữ khác, chuyện
này so với giết cô đi còn tàn nhẫn hơn!
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng
đau khổ của cô, viền mắt của mẹ Nhiếp cũng ươn ướt. Nghĩ lại yêu cầu của mình đối với cô quả thực cũng hơi quá đáng một chút, vì vậy nên bà sửa
lời: "Mẹ không bắt con phải làm gì cả, chỉ cần con cam đoan với mẹ một
điều, rời xa Tử Phong là được rồi."
Nhiếp Tử Vũ chua xót nhìn bà, giây phút này cô cảm thấy sức lực trên người như bị rút hết đi, cô rơi
vào tình trạng kiệt sức, chỉ còn lại một thân thể lạnh giá. "Nếu như con không đồng ý thì sao?" Cô lạnh lùng nhìn mẹ Nhiếp, hỏi.
Không
ngờ cô sẽ hỏi một câu như vậy, mẹ Nhiếp im lặng một lúc, đột nhiên nheo
mắt lại nghiêm túc nói: "Vậy thì mẹ chỉ có thể đem chân tướng sự việc
này nói hết cho Tử Phong..."
Bà còn chưa nói hết câu, Nhiếp Tử Vũ đã hung hăng cắt ngang lời của bà. "Không được!"
Cô đã đau khổ như vậy rồi, cô khó có thể tưởng tượng ra nếu như để anh
biết, thì sẽ như thế nào. Nhiếp Tử Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, máu toàn
thân như đóng băng lại, tim của cô cũng như ngừng đập. Không được, cảm
giác đau khổ này chỉ cần một mình cô chịu đựng là đủ rồi, cô không muốn
anh cũng phải chịu tổn thương.
Nghĩ tới đây, cô lo lắng vội nói: "Mẹ hãy hứa với con, mẹ sẽ không nói chuyện này cho anh ấy biết!" ke wuy đôn.
Mẹ Nhiếp dường như cũng dự đoán được cô sẽ nói như vậy, nhân cơ hội cò kè
mặc cả với cô: "Vậy con cũng nhất định phải đồng ý với mẹ, rời khỏi anh
con! Nếu không mẹ sẽ nói cho anh con biết."
"Tại sao mẹ lại có
thể như vậy, anh ấy là con của mẹ, tại sao mẹ lại nhẫn tâm nhìn anh ấy
bị tổn thương chứ!" Giờ phút này, đột nhiên Nhiếp Tử Vũ cảm thấy bà rất
xa lạ.
Nhưng mà mẹ Nhiếp lại thản nhiên, lạnh lùng nhìn Nhiếp Tử
Vũ, nói một câu: "Bởi vì anh con là con trai của mẹ, vì vậy mẹ mới không để cho anh con làm ra những chuyện sai lầm." Mặc dù nói như vậy, nhưung mà bà sẽ không thể nào khinh địch mà nói cho thằng bé biết được! Bà nói như vậy chỉ vì bà muốn cô hứa với bà mà thôi.
Nhiếp Tử Vũ im
lặng nhìn bà một lúc, nghiến răng, nói ra một câu: "Được, con hứa với
mẹ." Lúc nói xong, không hiểu sao cả người cô loạng choạng, đầu cô cũng
choáng váng, hai mắt tối sầm lại, cứ như vậy ngã thẳng xuống đất.
. . .
※
Lúc Nhiếp Tử Vũ tỉnh lại, đã là tám giờ tối.
Đầu vô cùng đau nhức, cô mở hai mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy Nhiếp Tử
Phong đang trông ở bên cạnh mình, anh nhắm mắt dưỡng thần ở một bên.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên vẻ lo lắng, trong lòng cô đau
xót, nước mắt dâng lên khiến tầm mắt của cô trở nên mơ hồ. Bàn tay của
cô muốn đụng vào mặt anh, nhưng mà mới giơ được một nửa đã ngừng lại.
Mạch suy nghĩ bị xáo trộn, nhưng mà cô nhớ rất rõ mối quan hệ giữa cô và anh.
Không còn là người yêu nữa, mà là anh em ruột.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT