Sau khi nhìn thấy rõ người mới tới, trong lòng Nhiếp Tử Vũ quặn lại, tay
chân của cô lạnh ngắt đi. Cô nên nhanh chóng rời khỏi, nhưng mà chân của cô lại không nhúc nhích được.
Nhiếp Tử Phong say rượu một đêm ở
bên ngoài, khi về nhà không ngờ lại nhìn thấy cô trong tình huống như
vậy. Đôi mắt lạnh lùng của anh có hơi gợn sóng lên một chút, anh mấp máy môi dưới muốn nói điều gì đó, nhưng mà đúng lúc này lại nghe thấy Minh
Hạo nói lớn: “Vũ Vũ, lên xe đi". Sau đó, những lời anh muốn nói ra lại
nuốt trở lại trong bụng, nhất thời ánh mắt trở nên lạnh lẽo không có
chút nhiệt độ nào.
“Anh…”
Nhiếp Tử Vũ vốn cho là anh nhìn
thấy mình và Minh Hạo thân thiết thì sẽ giận tím mặt, hoặc là không nói
lời nào mà lại kéo cô thẳng lên xe, sau đó tuyên bố rất bá đạo rằng cô
chỉ có thể là của một mình anh. Nhưng mà không ngờ anh chỉ lạnh lùng
nhìn cô một cái, sau đó nhấc chân đi thẳng vào trong nhà.
Trong lòng của cô, nhất thời như chìm vào đáy vực.
※
Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh, ba ngày
liên tiếp hai người không hề nói chuyện với nhau một câu nào. Đã từng có rất nhiều lần Nhiếp Tử Vũ muốn mở miệng nói chuyện với anh, nhưng mà
mỗi khi nhìn tới thì không ngờ đôi mắt của anh lạnh lùng không chút
nhiệt độ nào, vì vậy tất cả những nời muốn nói lại bị nghẹn nơi cổ họng, không nói ra được. Cô vô cùng rối rắm.
Sự bực bội ở trong người
không nói ra được, mấy ngày liền Nhiếp Tử Vũ cũng không ăn uống ngon
miệng, nhưng mà vì đứa nhỏ ở trong bụng cho nên cô chỉ có thể cố gắng
nhẫn nhịn. Cô một lòng đặt tâm trí vào trong việc học tập, hơn nửa thời
gian đều dùng vào việc học, kết quả cuối cùng chính là lúc cô ngồi học ở trên lớp đã bị ngất xỉu.
. . .
Mùi thuốc gay mũi tràn
ngập trong không khí, căn phòng bệnh rộng lớn nhưng lại yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng truyền nước chảy “tí tách tí tách.” Khó nhọc mở
mắt ra, Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy trần nhà trắng tinh rất chói mắt.
“Cậu tỉnh rồi à?” Triệu An Nhã ngồi ở bên cạnh nhìn thấy cô rốt cuộc cũng
tỉnh lại, lúc này mới hết lo lắng. “Có đói bụng không? Có muốn uống nước không?” Nhìn thấy cô muốn đứng dậy, Triệu An Nhã vội vàng muốn đi lại
để đỡ cô ngồi dậy.
“Mình… bị làm sao vậy?” Nhiếp Tử Vũ ngồi dậy rồi nhìn bộ quần áo bệnh nhân của mình, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc trước.
“Cậu đã bị ngất xỉu.” Triệu An Nhã bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: “Bác sĩ
nói cậu bị thiếu chất, nghỉ ngơi cũng không đủ, cho nên mới bị ngất xỉu. Vũ Vũ, rốt cuộc thì cậu đã chăm sóc mình như thế nào vậy! Cậu có biết
là khi cậu bị ngất xỉu cậu đã bị động thai rồi không, hơn nữa ở phía
dưới còn chảy máu nữa…” Định nói tiếp, nhưng mà Triệu An Nhã cũng không
muốn nhớ lại.
Lúc đó thật sự rất hỗn loạn, giáo viên vội vàng gọi xe cứu thương cho cô ấy, tất cả những sinh viên đều nhìn cô ấy rồi bàn
luận xôn xao, còn cô thì rất lo lắng cho thân thể của cô ấy…
“Cậu nói phía dưới của mình… chảy máu?” Không hiểu sao Nhiếp Tử Vũ có cảm
giác bất an, bàn tay của cô sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, lo lắng nói: “Vậy con của mình, nó có còn…” Câu hỏi của Nhiếp Tử Vũ càng nói
càng nhỏ, bởi vì trong lòng cô càng lúc càng trở nên căng thẳng.
May mắn Triệu An Nhã hiểu rõ sự lo lắng của cô, nên đã an ủi: “Yên tâm, đứa nhỏ của cậu vẫn còn. Nhưng mà nếu như cậu lại không chú ý miếng ăn giấc ngủ của cậu nữa, thì lần sau khi vào bệnh viện như này nữa thì cũng
không nói chắc được điều gì.” Không phải là cô muốn nguyền rủa cô ấy, mà sự thật là như vậy.
Vừa nghe thấy đứa nhỏ vẫn còn, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới cảm thấy yên tâm.
“Đúng rồi! Tại sao cậu mang thai mà càng ngày càng gầy đi vậy? Cái tên Nhiếp
Tử Phong kia ngược đãi cậu sao? Hay là anh ta không chăm sóc tốt cho
cậu? Cậu trẻ người non dạ thì không nói làm gì, nhưng vì sao một người
lớn như anh ta lại không chú ý như vậy…” Triệu An Nhã cảm thấy tức giận
và bất bình thay cho cô, Nhiếp Tử Vũ chỉ cúi mặt xuống.
Chờ cho Triệu An Nhã oán giận xong, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới khẽ nói: “Mình còn chưa nói cho anh ấy biết…”
“Cái gì? !” Triệu An Nhã kinh ngạc, vốn cứ nghĩ là cô ấy đang nói đùa, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, thì thật sự đã tin. “Đứa
nhỏ cũng đã được bốn tuần rồi, mà cậu vẫn không chịu nói cho anh ta
biết? Nhiếp Tử vũ, đầu của cậu có vấn đề rồi à?”
Nghe vậy, viền
mắt của Nhiếp Tử Vũ cũng đỏ ửng lên. Sao cô lại không muốn nói cho anh
biết chứ, nhưng mà với tình huống hiện tại của bọn họ, xem ra muốn nói
chuyện không thôi đã khó khăn chứ đừng nói chi nói tới chuyện này.
Triệu An Nhã nghĩ cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để cho cô ấy im lặng
như vậy được, cho nên ngay lập tức móc điện thoại di động ra nói: “Không được! Mình sẽ nói với anh ta!” Nói xong, bấm một dãy số rồi lúc muốn
bấm nút gọi đi thì lại bị Nhiếp Tử Vũ ngăn cản.
“Mình sẽ nói.”
Triệu An Nhã dừng tay lại hỏi: “Lúc nào? Chờ tới khi cậu sinh đứa nhỏ ra à?”
Nhiếp Tử Vũ im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kiên định nhìn Triệu An Nhã rồi nói: “Tiết học buổi chiều, cậu có thể xin nghỉ giúp
mình không?”
. . .
※
Một mái tóc như thác nước uốn
lượn, phấp phới bay bay tản ra mùi thơm của hương chanh. Một khuôn mặt
nhỏ nhắn được trang điểm rất đơn giản, nhìn rất trong sáng, mỗi một hành động đều khiến cho tim người ta đập thình thịch. Mặc một bộ quần áo
trắng thắt eo, chiếc váy như lá sen làm lộ ra đôi chân nhỏ như củ sen.
Mỗi một hành động giơ tay nhấc chân đều rất quyến rũ.
Nhiếp Tử Vũ, à, không phải! Lạc Thuần lấy cái gương ra nở nụ cười luyện tập, sau đó mới chậm rãi gõ cửa văn phòng.
“Mời vào!”
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, cô ta nhẹ nhàng gạt tay cầm
cửa xuống rồi đẩy cửa đi vào. Lặng lẽ đóng cửa phòng lại, không tiếng
động đi về phía người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu, cô ta bình tĩnh chờ đợi anh ngẩng đầu lên phát hiện sự tồn tại của mình.
Quả nhiên, đợi gần một phút không có ai lên tiếng, người đàn ông cũng ngẩng đầu lên.
Cô ta cứ nghĩ rằng chào đón mình sẽ là một nụ cười cưng chiều giống như
mọi khi, nhưng mà không ngờ bây giờ lại là một khuôn mặt lạnh lẽo giống
như dưới địa ngục.
Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn gương mặt quen
thuộc của người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt anh hiện lên sự mỉa mai: “Em tới đây làm gì?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lạc Thuần trở nên cứng đờ, khuôn mặt của cô ta lập tức lộ ra vẻ buồn bã và đau khổ: “Anh không vui khi nhìn thấy em à?”
“Ồ.” Nhiếp Tử Phong cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh miệt. “Em cảm thấy sau khi anh bị em lừa dối xong, anh vẫn
còn muốn gặp mặt em sao?” Tuy là nói như vậy, nhưng mà mấy ngày nay
không có giây phút nào là anh không nhớ tới cô! Anh muốn làm hoà, muốn
xoá bỏ tất cả những chuyện trước đó, nhưng mà mỗi khi anh muốn tìm cô
thì lại nhìn thấy cô và Minh Hạo ở cùng một chỗ, cho nên lại vô cùng tức giận. Anh ghét bị cô lừa dối, nhưng đồng thời cũng hận chính mình đã
làm mọi chuyện lớn lên như vậy! Cũng rất lo lắng, nếu như lỡ như cô
trong cơn tức giận, lại rời khỏi anh thì phải làm sao bây giờ.
Nhìn vẻ mặt của anh dần trở nên xanh mét, Lạc Thuần đã hiểu.
Nhiếp Tử Vũ chết tiệt, rốt cuộc đã gây ra chuyện gì rồi! Cô vất vả lắm mới
tìm được cơ hội lần này để dụ dỗ anh, nhưng mà bây giờ xem ra khả năng
cũng không lớn lắm… Không được! Hôm nay cô nhất định không thể cứ bỏ qua như vậy được, cho dù như thế nào đi nữa cũng phải thử xem sao! Lạc
Thuần cắn răng, lập tức hiện ra vẻ đau lòng, sau đó nhéo đùi của mình cố nặn ra vài giọt nước mắt.
“Anh thực sự không muốn tha thứ cho em sao? Anh có biết là em thực sự rất hối hận vì đã lừa dối anh không.” Cô ta bất chấp tất cả, oà khóc lên.
“Em…” Vốn Nhiếp Tử Phong cũng
không muốn làm mọi chuyện thành ra như vậy, bây giờ vừa nhìn thấy nước
mắt của cô ta, nhất thời trong lòng cũng trở nên mềm yếu hơn. “Trước
tiên em hãy nín khóc đi đã.” Nói xong, anh lấy khăn tay ra đưa cho cô.
Thấy như vậy, Lạc Thuần hiểu là anh đã mềm lòng rồi. Nhưng mà cô ta cũng
không nhận lấy khăn tay anh đưa, mà không ngừng cố gắng, càng khóc nhiều hơn nữa.
“Nhưng mà anh cũng không muốn tha thứ cho em, vậy thì
em cũng nên đi thôi. Chỉ có thể rời khỏi anh, thì anh mới không hận em
như vậy nữa…” Cô ta đã gửi thông điệp đi, rồi xoay người ra chỗ khác
muốn bucớ chân đi, cũng ngay lúc đó đôi môi mỏng của cô ta cong lên
thành một nụ cười trộm.
Quả nhiên đúng như cô ta dự tính, chân
của cô ta còn chưa bước được bước nào, thì đã nghe thấy anh ở phía sau
hét lên như bị bệnh thần kinh: “Em muốn đi đâu? Không phải là anh đã nói rồi sao? Ngoại trừ ở bên cạnh anh thì em không được đi đâu hết!”
Nhiếp Tử Phong không thể ngờ được suy nghĩ mà mình lo sợ nhất lại sắp xảy ra, trong khoảng thời gian ngắn anh gấp tới mức không nói rõ ràng được. Anh buông công việc đang làm xuống, chạy lại trước mặt của cô ta, nắm chặt
lấy bả vai của cô ta, dùng sức lắc lắc. “Chỗ nào cũng không được đi, có
nghe không!”
Anh không thể mất cô được! Không thể lại mất cô ba
năm nữa! Tuyệt đối không thể! Cho dù anh muốn bỏ đi sự oán hận, muốn anh bỏ đi lòng tự tôn để cầu xin cô ở lại, thì anh cũng bằng lòng.
“Nhưng mà anh không chịu tha thứ cho em mà.” Lạc Thuần vừa làm bộ giãy giụa,
lại vừa giả vờ nức nở nói: “Cùng chịu đau khổ chẳng thà rời khỏi, như
vậy thì đối với anh cũng tốt hơn.” Vẻ mặt kia, lời nói kia, nhìn vô cùng chân thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT