Nhiếp Tử Vũ mất một khoảng thời gian là năm phút, mới cẩn thận từng li từng tí thay xong bộ lễ phục đi ra bên ngoài, lúc này lại phát hiện bên cạnh Dịch Thiên Minh ngoài Minh Hạo ra còn có một cô gái mà cô không biết nữa.

Một mái tóc xoăn lọn lớn như thác nước buông thả sau lưng, hoà cùng với màu đen và màu tím huyền bí nhìn vô cùng lộng lẫy, da thịt của Nhiếp Tử Vũ bình thường đã trắng bây giờ lại càng trắng hơn. Dáng người yểu điệu, khiến cho dáng người cao gầy của cô thoạt nhìn giống y hệt như những người mẫu biểu diễn trên sân khấu chữ T, ba trăm sáu mươi độ đều hoàn mỹ.

"Perfect." Minh Hạo dùng ánh mắt si mê nhìn cô chăm chú, đột nhiên vỗ tay một cái: “Vũ Vũ, cô mặc bộ này quả thật là rất đẹp. Ba, đúng không ạ?”

"Đúng vậy, rất đẹp." Dịch Thiên Minh thu hồi sự kinh ngạc dưới đôi mắt đen láy của mình lại, khoé môi hơi cong lên, ánh mắt xuất thần, giống như là đang thông qua Nhiếp Tử Vũ để nhìn một cái gì đó.

"Ba, cô ấy là người mẫu của lần biểu diễn này của ba à?” Đứng ở bên cạnh của Dịch Thiên Minh, cô gái có dung mạo xinh đẹp kia nhỏ giọng hỏi với giọng điệu rất cung kính.

"Không phải." Trả lời thay cho Dịch Thiên Minh chính là Minh Hạo: "Cô ấy là con gái của dì Nhiếp, thế nào? Lan Lan, đẹp đúng không?”

Nghe vậy, vẻ mặt của cô bé ngẩn ra, lập tức quay đầu lại nhìn bằng vẻ mặt không dám tin, cô ta cứ tưởng Nhiếp Tử Vũ là người mẫu, sau đó lại nhìn vẻ mặt mừng rõ của Dịch Thiên Minh, đáy mắt chợt hiện lên một tia âm hiểm.

Nhớ ngày đó cô không cẩn thận đụng vào một bộ lễ phục thì đã bị ông trách mắng rất lâu, nhưng mà bây giờ ông lại đưa đồ cho một cô gái khác mặc thử! Hai tay buông thõng của cô gái nhanh chóng nắm chặt thành quyền.

“Mọi người quá khen.” Nhiếp Tử Vũ ngượng ngừng sờ sờ mũi mình, quay đầu lại nhìn mình qua gương, một giây sau cũng kinh ngạc vì bản thân mình. Qua tấm gương cô nhìn thấy hai người phía sau lưng vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt si mê, trước mắt cô không khỏi hiện ra bóng dáng của một người.

Không biết khi anh nhìn thấy thì sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Nhiếp Tử Vũ nghĩ tới đây, đôi mắt chợt loé lên một tia sáng, cô quay người về phía Dịch Thiên Minh vẫn đang sững sờ nhìn mình, dùng ánh mắt chờ mong hỏi:

“Chú Dịch, cháu có thể chụp một kiểu ảnh để lưu lại làm kỷ niệm không ạ?”

Nhưng mà không đợi Dịch Thiên Minh trả lời, cô gái đứng ở bên cạnh đã nghiêm nghị từ chối.

"Đương nhiên là không thể!" Cô gái dùng ánh mắt ghen tị để nhìn cô, khuôn mặt hiện lên sự lạnh lùng nói: “Nếu như ảnh chụp bị lưu truyền ra bên ngoài thì phải làm sao? Cô có chút hiểu biết…” Một câu còn chưa nói xong, thì một cánh tay đã giơ lên ở trước mặt của cô ta, nhất thời làm cho những lời mà cô ta định nói phải nuốt vào trong bụng.

"Có thể." Dịch Thiên Minh dùng ánh mắt yêu thương mỉm cười nhìn Nhiếp Tử Vũ, nhẹ nhàng gật gật đầu, lại bổ sung thêm một câu: “Cháu muốn chụp bao nhiêu cũng được.” Trong lời nói thể hiện vô số sự cưng chiều.

Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, vẻ mặt của cô gái đứng bên cạnh ông biến sắc, há hốc miệng ra mãi không khép lại được. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Thiên Minh, cô ta lại càng không nhịn được mà hít vào một hơi.

Bình thường ông đối xử với cô nghiêm túc như vậy, thậm chí còn không cho cô sắc mặt tốt của một người cha nhưng lại tuỳ tiện nở nụ cười với một cô gái khác, thậm chí còn cho cô ta thử một bộ lễ phục mà ông đã khổ công nghiên cứu trong mấy tháng, lại còn cho cô ta chụp ảnh nữa!

“Cám ơn chú Dịch.” Nhận được sự cho phép, Nhiếp Tử Vũ không nói hai lời chạy vào trong phòng thay quần áo lấy chiếc điện thoại di động mà Minh Hạo mới mua cho mình. Rồi lại đi tới bên cạnh của Dịch Thiên Minh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Chú Dịch, cháu có thể chụp một tấm cùng với chú không?”

“Đương nhiên là có thể rồi.” Dịch Thiên Minh mỉm cười gật đầu, đi tới bên cạnh cô, ôm bả vai của cô.

“Để con chụp cho hai người.” Minh Hạo cướp lấy điện thoại từ trong tay của Nhiếp Tử Vũ, mãi cho tới khi bọn họ đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng mới “tạch” một tiếng, chụp tấm ảnh cho hai người.

Nhìn Nhiếp Tử Vũ và Dịch Thiên Minh cùng cươi tươi rói, cô gái bị mọi người ném qua một bên có vẻ mặt trắng bệch không còn chút máu nào, cô ta cắn môi dưới của mình, dường như sắp bật máu ra.

Sau đó Nhiếp Tử Vũ xem buổi diễn tập, rồi Dịch Thiên Minh mời khách dùng cơm. Mà Nhiếp Tử Vũ tất nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh, cũng không hề từ chối.



Lúc trên đường quay trở về nhà họ Nhiếp, Nhiếp Tử Vũ và Minh Hạo chia nhau ngồi hai bên của Dịch Thiên Minh, còn một cô gái nữa thì bị cô lập ngồi trên ghế phụ cạnh tài xế.

"Vũ Vũ, đây là Minh Lan, là con gái của chú." Dịch Thiên Minh dùng ánh mắt thương yêu nhìn Nhiếp Tử Vũ, chỉ chỉ về phía cô gái ngồi ở trên ghế phụ, rồi lại nói: “Minh Lan, Vũ Vũ sinh sau con, con làm chị phải chăm sóc cho con bé thật tốt vào.” Giọng điệu so với lúc nói chuyện với Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn khác biệt.

“Vâng.” Cô gái kính cẩn gật đầu, không dám do dự chút nào, chỉ sợ ông lạnh mặt đi.

“Không cần đâu ạ, chị Minh Lan mới tới, chắc hẳn là không quen thuộc bằng bên kia, là cháu phải chăm sóc cho chị ấy thật tốt mới đúng.” Nhiếp Tử Vũ ngoan ngoãn nói, rồi gật gật đầu với Dịch Minh Lan qua kính chiếu hậu. “Xin chào chị Minh Lan, em là Nhiếp Tử Vũ, chị có thể gọi em là Vũ Vũ.”

Vừa nói xong, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại không thấy cô ta trả lời lại mình, bởi vì cô ta cũng không thèm nhìn, nhất thời nụ cười của Nhiếp Tử Vũ cứng ngắc trên môi.

Ánh mắt lạnh lùng của Dịch Thiên Minh đảo qua nhìn Dịch Minh Lan, nhíu mày, ông hắng giọng nói: "Khụ khụ, Minh Lan, sự giáo dục của con đi đằng nào rồi!”

Nghe vậy, cả người của Dịch Minh Lan cứng ngắc lại, nhất thời lưng cũng thẳng tắp lại.

Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy bầu không khí trong xe đã thay đổi, thật không ngờ chỉ vì câu nói của mình là lại khiến cho ba và con gái trở nên xấu hổ, lúc cô đang định giảng hoà, thì nghe thấy Dịch Minh Lan cúi đầu nói.

“Tử Vũ, xin chào.” Giọng nói của cô ta không mặn không nhạt, không có chút gợn sóng.

“Hử! ?” Sau khi nghe cô ta nói câu này chân mày của Dịch Thiên Minh càng nhíu chặt hơn.

Mặc dù Dịch Minh Lan không ngoảnh đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình đang nhằm vào mình, khiến cho cô ta sắp không thở nổi. Hai tay để ở đùi nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào thịt khiến cho cô ta đau đớn, nhưng cô ta hoàn toàn không phát hiện ra.

Một lúc lâu sau, cô ta ép buộc bản thân nở ra một nụ cười thân thiện, sau đó quay đầu dịu dàng nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ, nói: “Vũ Vũ, rất hân hạnh được biết em, sau này chúng ta sẽ chung sống thật vui vẻ nhé.”

Không ngờ cô ta lại có chuyển biến nhanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Nhiếp Tử Vũ cũng không biết phải làm sao: “Hả, à được.”

Mặc dù Dịch Minh Lan nở nụ cười, nhưng mà ý cười không chạm tới đáy mắt, đợi cho Dịch Thiên Minh dần dần thả lỏng chân mày hơn, lúc này cô ta mới xoay người sang chỗ khác, một giây sau nụ cười trên môi lập tức trở nên lạnh lẽo, hơn nữa còn lạnh lẽo hơn cả trước đó.

Dịch Thiên Minh càng nhìn Nhiếp Tử Vũ càng cảm thấy thích, ông lấy tấm danh thiếp từ trong bóp của mình ra đưa cho cô, dùng giọng nói cưng chiều nói: “Vũ Vũ, sau này có chuyện gì cứ tới tìm chú.”

“Dạ.” Nhiếp Tử Vũ gật gật đầu, ngoan ngoãn tiếp nhận tấm danh thiếp ông đưa, rồi cất vào trong bóp.

Rất nhanh xe đã lái tới nhà họ Nhiếp, lúc Nhiếp Tử Vũ xuống xe không cẩn thân bị vướng chân nên đã ngã nhào vào trong ngực của Minh Hạo, lại vừa lúc trời tối nên không ai nhìn thấy.

“Các người đang làm cái gì!” Nhiếp Tử Phong ba chân bốn cẳng đi lại chỗ hai người đang đứng, kéo Nhiếp Tử Vũ ra khỏi vòng tay đang ôm của Minh Hạo, còn bá đạo kéo cô về phía sau: “Cậu muốn làm gì cô ấy!”

“Chính là điều anh nhìn thấy.” Minh Hạo nhún vai, vẻ mặt kiêu ngạo không đổi, nhưng đáy mắt lại hiện lên sự lưu luyến, nên đã tiết lộ cảm giác chân thật của cậu ta.

“Tôi không cho phép cậu đụng vào người cô ấy!” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhìn cậu ta, sau khi nói những lời này lập tức kéo Nhiếp Tử Vũ đi vào nhà.

Nhìn bóng lưng dần đi khuất, nụ cười trên khoé miệng của Minh Hạo dần trở nên cay đắng.

“Anh ấy là ai?” Ở bên cạnh, ánh mắt của Dịch Minh Lan cũng nhìn theo phương hướng mà hai người Nhiếp Tử Vũ đã rời đi. Nhưng mà Minh Hạo thì nhìn Nhiếp Tử Vũ, còn cô ta lại nhìn Nhiếp Tử Phong.

“Nhiếp Tử Phong, anh trai của Vũ Vũ.” Nhưng mà nếu nói quan hệ của hai người đó là quan hệ anh em, chẳng thà nói đó là quan hệ tình nhân. Cậu ta tự nói thầm ở trong lòng.

Nghe vậy, ánh mắt của Dịch Minh Lan khẽ run lên, sự lạnh lẽo dưới đáy mắt đã biến mất thay vào đó là sự dịu dàng. “Nhiếp Tử Phong” cô ta lẩm bẩm nhắc lại cái tên này, khoé miệng thoáng qua một nụ cười không dễ phát hiện.



Nhiếp Tử Vũ bị Nhiếp Tử Phong lôi vào trong phòng, còn chưa kịp mở miệng nói lời nào, thì đột nhiên anh xoay người chặn cô ở cánh cửa, một giây sau bá đạo trao cho cô một nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt.

“Ưm…”

Nụ hôn của anh vừa thô bạo vừa cuồng dã, mang theo xu thế cuồn cuộn dâng trào cũng mang theo ý vị trừng phạt, một tay nhanh chóng cởi cúc áo của cô ta, còn tay kia lại dò vào trong làn váy của cô.

Nụ hôn cuồng dã bởi sự giãy giụa của cô mà dần dần trở nên dịu dàng hơn, cũng bởi vậy Nhiếp Tử Vũ cũng không hề phản kháng nữa mà còn đáp lại nụ hôn của anh. Dưới sự khiêu khích của anh, toàn thân cô trở nên mềm nhũn, như một vũng nước.

"Chết tiệt!" Nhiếp Tử Phong gầm nhẹ một câu, lúc này mới không cam lòng buông cô ra.

Đôi mắt như chim ưng của Nhiếp Tử Phong chăm chú nhìn vào đôi môi sưng đỏ vì bị mình hôn của cô, chân mày của anh nhăn tít lại, nhìn cô đang xụi lơ thở hổn hển ở trong lòng của mình, anh lạnh lùng nói: “Sau này không cho phép em có bất kỳ tiếp xúc nào tới thằng nhóc kia, có nghe không!”

Không ngờ rằng anh sẽ nói câu này, nhất thời Nhiếp Tử Vũ sửng sốt. Một lúc sau, đột nhiên cô cất tiếng cười lớn ở trong lòng của anh.

Vừa nghe thấy tiếng cười của cô, lập tức Nhiếp Tử Phong cảm thấy không vui. “Em cười cái gì? Chết tiệt, đừng cười nữa!” Nhiếp Tử Phong lắc lắc cánh tay của cô, muốn ngăn không cho cô cười.

"Ha ha…" nhưng mà Nhiếp Tử Vũ không những không ngưng cười giống như anh mong muốn mà lại càng cười nhiều hơn. Đợi cho tới khi cô đã cười đủ rồi, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh mắt sắp nổi bão tố lên của anh, đôi môi chu lên, ý tứ sâu xa nói, “Thì ra là anh đang ghen sao.” Không phải là lời nghi vấn mà là câu khẳng định.

"Anh không có." Nhiếp Tử Phong phủ nhận, nhưng mà lại không tránh được ánh mắt trêu chọc của cô.

"Thật đáng yêu!" Nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được giơ tay lên nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh, thè lưỡi. "Anh yên tâm đi, trong lòng của em chỉ có anh thôi.” Cả đời cả kiếp này cũng không có người nào khác.

Nhìn bộ dạng thâm tình của cô, trong lòng của Nhiếp Tử Phong đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà…

"Tên nhóc kia có ý đồ xấu với em!” Mới tới có hai ngày đã bị cậu ta chiếm tiện nghi tới hai lần rồi, trong lòng anh khó chịu!

"Vậy thì sao?" Nhiếp Tử Vũ không cho là đúng nói.

Vậy thì sao?

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong nhất thời nhăn nhó lại.

Nhìn vẻ mặt của anh trở nên đáng sợ như ma vương, Nhiếp Tử Vũ không nhịn được cười trộm trong lòng, sau đó mới buồn bã nói: "Chỉ cần em không có tình cảm gì khác với anh ta là được rồi, không phải sao?”

Nhìn đôi mắt mang theo ý cười của cô, lúc này Nhiếp Tử Phong mới cảm thấy tốt hơn.

Bầu không khí không tồi, Nhiếp Tử Vũ dùng ánh mắt tinh tế của mình miêu tả lại mỗi một góc cạnh của anh, đột nhiên cô nghĩ hay là nhân dịp này nói cho anh biết chuyện mình đang mang thai! Cánh môi cong lên thành một nụ cười, cô nắm lấy bàn tay của anh, khi anh dùng ánh mắt không hiểu thì lấy tay của anh đặt lên bụng của mình.

"Vũ Vũ, em…” Đôi mắt của Nhiếp Tử Phong đột nhiên sáng ngời.

“Vâng.” Cho là anh đã hiểu ý mình muốn nói, Nhiếp Tử Vũ e thẹn gật gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, nói: “Em muốn nói cho anh biết một tin, đó chính là em…”

Nhưng mà không đợi cho cô nói hết một câu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

"Vũ Vũ, con có ở trong đó không?”

Giọng nói quen thuộc khiến cho Nhiếp Tử Vũ và Nhiếp Tử Phong không hẹn mà cùng ngẩn người ra, cả người cứng ngắc lại.

"Làm sao bây giờ?" Nhiếp Tử Vũ dùng khẩu hình hỏi, biểu tình có chút hoảng hốt.

"Không sao đâu." Nhiếp Tử Phong trấn an một câu, sau đó chỉ chỉ vào hướng phòng tắm rồi rón ra rón rén đi vào đó.

Đợi cho bóng dáng của anh khuất đi, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới hít một hơi thật sâu, sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn của mình, sau đó đi ra cố lấy dũng khí mở cửa ra.

"Mẹ, có chuyện gì sao?" Cô mỉm cười nhìn mẹ Nhiếp đang đứng ở ngoài cửa, khẩn trương hỏi. Rất sợ bà phát hiện ra mình có điều gì khác thường.

Mẹ Nhiếp khẽ quét mắt nhìn cô một cái, sau đó vòng qua người cô nhìn vào bên trong một lượt, lúc này mới thu hồi lại tầm mắt thản nhiên nói: “Tới giờ ăn cơm tối rồi, con mau đi xuống dưới đây đi.”

"Dạ không cần." Nhiếp Tử Vũ hoang mang khoát tay nói: "Con vừa mới cùng với mấy người nhà chú Dịch ăn cơm ở bên ngoài rồi ạ.”

"Phải không?" Mẹ Nhiếp gật gật đầu xoay người sang chỗ khác, nhưng mà đi được một nửa đột nhiên lại quay đầu lại, có chút thâm ý nhìn cô một cái rồi nói: "Đúng rồi, lát nữa nếu nhìn thấy Tử Phong, thì làm phiền con hãy nói nó đi tới phòng của mẹ một chuyến.” Nói xong không đợi Nhiếp Tử Vũ trả lời, liền xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng của bà khuất hẳn khỏi tầm mắt, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới thong thả đóng cửa lại, sau đó có một cánh tay dài ôm lấy cô từ phía sau, thiếu chút nữa khiến cô hoảng sợ.

"Anh đi nhanh đi, mẹ đang muốn tìm anh kìa!" Nhiếp Tử Vũ giãy giụa hai ba cái, rồi đuổi anh đi ra ngoài. Bây giờ cô không muốn nói với anh nữa, vì bên tai cứ văng vẳng lời nói của mẹ Nhiếp.

"Được rồi." Thấy bộ dạng lo lắng của cô, Nhiếp Tử Phong cũng không ở lại nữa. Cúi người hôn cô một chút rồi mở cửa phòng ra, trước khi đi anh để lại một câu nói: “Buổi tối chờ anh.” Sau đó vội vã rời khỏi.

Bóng dáng anh rời khỏi và một câu nói của mẹ Nhiếp cứ hoà trộn vào nhau, chẳng biết tại sao, Nhiếp Tử Vũ lại có dự cảm không lành.

Có cảm giác như, sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play