"Chưa đủ." Nhìn anh bởi vì lửa dục mà sắc mặt trở nên nôn nóng, trong lòng
Lạc Thuần cười đắc ý. lee qyu dno. Cô ta rút tay mình ra, sau đó hai tay chống lên bờ vai của anh, cố tình dùng chỗ mềm mại của mình cọ sát vào
chỗ đang nhô ra của anh, cười ái muội nói: “Thế nào? Người ta có tiến bộ không?”
"Ừm, hừ." Đáp lại là một tiếng rên đau đớn của Nhiếp Tử Phong.
Côn thịt của anh giống như con mãnh thú được thả ra khỏi lồng nhốt, toàn
thân của Nhiếp Tử Phong đau đớn và căng thẳng. Nhưng lại không chịu được động tác càn quấy của cô ta, anh ngăn cản động tác của cô ta lại.
"Tiểu yêu tinh, bây giờ đến phiên anh rồi!” Nói xong, không đợi Lạc Thuần phản ứng đã cởi chiếc quần lót của mình ra rồi.
Nhìn bộ dạng vội vã của anh, Lạc Thuần cười tới mức run rẩy cả người.
Giữa lúc Nhiếp Tử Phong muốn kéo nốt vật trở ngại cuối cùng giữa hai người,
thì ngoài cửa lại một lần nữa vang lên tiếng gõ cửa. “Tổng giám đốc,
Vương tổng đã tới rồi ạ.” dfien ddn lie qiu doon
Nghe vậy động tác của Nhiếp Tử Phong nhất thời dừng lại, đổi lại tới lượt Lạc Thuần khẩn trương.
"Mặc kệ ông ta, chúng ta tiếp tục." Nói xong thì dâng đôi môi đỏ mọng của
mình lên. Nhưng mà Nhiếp Tử Phong lại quay đầu đi, tránh thoát cô ta.
"Vũ Vũ ngoan, một lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục.” Nhiếp Tử Phong đặt cô ts
xuống đất, nói với trợ lý là sẽ tới ngay, rồi đứng dậy sửa sang lại quần áo. Thực ra anh cũng không muốn như vậy, nhưng hôm nay thật sự là rất
gấp, cho nên anh chỉ có thể tạm thời gác việc riêng qua một bên.
"Có thể không đi không?" Lạc Thuần không cam lòng, bởi vì cô ta sợ anh đi
như vậy thì kế hoạch ngày hôm nay sẽ không thực hiện được.
"Không thể." Sửa sang lại xong, Nhiếp Tử Phong cúi đầu hôn lên mặt cô ta một
cái. “Ngoan ngoãn ở lại đây chờ anh, một lát nữa anh sẽ đền bù lại cho
em.” Nói xong, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng dần biến mất của anh, Lạc Thuần tức giận tới mức giậm hai chân!
※
Có một số người nếu nhận định là việc cần phải làm, thì cho dù có phải
liều lĩnh cũng phải làm cho xong! Mà Lạc Thuần thì thuộc trong số đó. Cô ta đi đi lại lại ở trong phòng làm việc không dưới mười mấy vòng, kiên
trì đợi Nhiếp Tử Phong quay lại.
Cho dù như thế nào đi nữa! Hôm nay cô nhất định phải có được anh!
Dưới đáy mắt của cô ta tràn đầy sự lạnh lùng, vào giữa lúc âm thầm thề ở
trong lòng, thì có một tràng tiếng bước chân vang lên. Mở cờ trong bụng, cô ta mở cửa ra nhìn cứ tưởng Nhiếp Tử Phong đã quay lại, không ngờ lại là Nhiếp Tử Vũ!
"Làm sao bây giờ!" Cô ta lo lắng vội vã đóng cửa lại, không thể ngờ được Nhiếp Tử Vũ đã bị lừa ra ngoài rồi mà vẫn gặp
mặt cô ở đây!
Trong nháy mắt cô ta tưởng tượng ra cảnh tượng sắp xảy ra khiến cô ta hoảng hốt, cho nên nhíu mày lại, lập tức lắc lắc đầu.
Không được! Cô không thể để cho cô ấy phát hiện ra sự tồn tại của mình được!
Bằng không thì tất cả kế hoạch của cô sẽ bị phá hỏng!
Nghĩ vậy,
cô ta bắt đầu nhìn xung quanh xem có chỗ nào để náu không. Tiếng bước
chân càng lúc càng gần, ánh mắt của cô ta nhìn vào tủ sách, không suy
nghĩ nhiều mà chui vào trong tủ rồi đóng cửa tủ lại.
Dường như cũng đúng vào lúc đó, cánh cửa văn phòng cũng bị đẩy ra.
. . .
"Ôi, thật là xui xẻo!" Nhiếp Tử Vũ buồn bực nhăn mày lại, sau đó cô đá văng giày cao gót đi.
Sáng sớm nhận được tin nhắn ngắn gọn của dì Phương hẹn gặp cô ở địa chỉ XX,
kết quả cô chưa kịp đi tới thì trời bỗng đổ cơn mưa, thế nên cô đành gửi một tin nhắn tới là không thể tới gặp được. Vốn định chạy về nhà nghỉ
ngơi nhưng không ngờ chiếc xe chạy qua khiến vũng nước bẩn tạt vào người của cô, nhưng mà cũng may là chỗ này lại ở gần công ty của anh!
Cô định đi vào đây để tắm rửa sau đó nhờ người giúp việc lấy bộ quần áo mang tới đây cho cô!
Nhiếp Tử Vũ thở ra, cả người ướt sũng, tóc cũng dính bết trên trán. Lập tức
bước vào căn phòng làm việc phụ có phòng nghỉ ngơi, chỉ một lát sau bên
phòng nghỉ liền truyền ra tiếng nước chảy róc rách.
Lạc Thuần
trốn ở trong tủ tưởng là cô sẽ đi ngay, nhưng không ngờ đã qua mười lăm
phút đồng hồ mà cô vẫn chưa đi. Đến khi cô ta cũng không nhịn nổi nữa
định rời khỏi, thì đúng lúc đó Nhiếp Tử Vũ cũng đi từ trong phòng nghỉ
đi ra ngoài.
. . .
Mặc áo
choàng tắm, nhàn nhã xoa mái tóc của mình, Nhiếp Tử Vũ nhìn chỗ này một
chút nhìn chỗ kia một chút, cuối cùng ngồi xuống chỗ dành riêng cho
Nhiếp Tử Phong. Thuần thục nhập một chuỗi mật khẩu mở máy vi tính ra,
sau đó đăng nhập vào msn.
Cô biến mất một thời gian dài như vậy, chắc hẳn là công ty sẽ rất sốt ruột?
Nhiếp Tử Vũ nghĩ vậy, nhưng khi đăng nhập thành công, thì lại không có ai tìm cô! Điều này khiến cho cô cảm thấy ngoài ý muốn.
"Kỳ lạ. . ." Dựa theo kế hoạch trước đây, cuối tháng tám cô sẽ thu âm album mới, mà bây giờ lại không có ai tìm tới cô! Chuyện này là sao đây!
Mở danh sách bạn thân ra, nhìn thấy nick của Joe đang sáng, vội vã định đi hỏi anh ta. Chờ mười lăm giây sau, Joe gửi lại tin nhắn cho cô, nhưng
mà không phải là tin nhắn mà cô cần, mà chỉ nói cô hãy nghỉ ngơi thật
tốt, sau đó không nói gì nữa.
"Lạ thật. . ."
Giữa lúc
Nhiếp Tử Vũ đang định nhập dòng chữ “Vì sao lại không tìm tôi”, thì đột
nhiên cánh cửa lại mở ra “Rầm!” một tiếng, khiến cô bị giật mình thiếu
chút nữa thì ngã xuống khỏi ghế ngồi.
Nghe tiếng động nhìn lại,
thì nhìn thấy Nhiếp Tử Phong đang hùng hùng hổ hổ xuất hiện ở phía sau
cánh cửa, sau đó dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình, rồi lại “Rầm!” một
tiếng đóng cửa lại, bấm khoá lại, rồi nhanh chóng đi lại phía mình.
"Anh. . ." Đã xảy ra chuyện gì? Nhiếp Tử Vũ chưa kịp phản ứng thì anh đã bước lại và đứng ở trước mặt của cô. “Hả?”
Khó trách tại sao cô lại kinh ngạc như vậy, bởi vì Nhiếp Tử Phong vậy mà
lại ôm cô lên trên bàn làm việc, sau đó bắt đầu cởi dây lưng của mình
ra, sẵn tiện cởi…
"Anh muốn làm gì?" Nhiếp Tử Vũ cảnh giác nhìn
anh, lo lắng đẩy người anh ra muốn trốn thoát. Người đàn ông này đúng là hết thuốc chữa! Vừa nhìn thấy cô đã động dục rồi!
Nhưng mà sau khi Nhiếp Tử Phong cởi sạch sẽ lại một lần
nữa đặt cô ngồi ngay ngắn lên bàn làm việc, hai tay chống ở hai bên mông của cô.
"Tiểu Vũ Vũ, em làm cho anh muốn tới mức sắp chết rồi
đây!” Mặc dù bàn bạc công chuyện với khách hàng, nhưng mà đầu óc của anh chỉ nghĩ tới sự lớn mật vừa rồi của cô, nghĩ vậy cả người anh lại đau
tới mức khó chịu. Qua loa cho xong việc rồi ném lại mọi việc cho trợ lý
cấp tóc chạy tới đây!
Nhiếp Tử Phong muốn, rất nhanh đã cởi dây lưng ở bên hông của cô, sau đó cúi đầu vùi vào bộ ngực của cô.
Anh gấp gáp như vậy khiến cho cô xấu hổ đỏ mặt lên.
"Nhiếp Tử Phong, ban ngày ban mặt anh… phát điên cái gì chứ! Còn không mau
buông em ra!” Nhiếp Tử Vũ liều mạng đẩy người anh ra, nhưng mà cô chưa
kịp đẩy anh ra, thì đã cảm giác được có một bàn tay cứng rắn chen vào
giữa hai chân của cô, tách chân của cô ra, nhân tiện kéo quần lót của cô xuống.
Không có gì che chắn, một cảm giác mát lạnh từ bên ngoài
tràn vào, khiến cho cô run rẩy. Nhưng mà chưa chờ cô kịp phản ứng, cô đã cảm giác được cảm giác nóng bỏng của anh đặt ở giữa hai chân của cô,
một giây sau đã xuyên thấu vào cơ thể của cô.
"Ừhm hừ." Nhiếp Tử
Vũ bị đau nhíu mày lại, không còn giãy giụa nữa, bởi vì lúc này có giãy
giụa thì cũng chỉ phí sức mà thôi. Cô vừa tức vừa thẹn trừng mắt lên
nhìn Nhiếp Tử Vũ đang tiến công một cách mãnh liệt, một lúc lâu sau mới
thốt lên được một câu: “Anh là ngựa đực!”
Kết quả là Nhiếp Tử Phong càng cử động điên cuồng chiếm đoạt cô một lần rồi lại một lần nữa.
Trong bóng tối. . .
Mội đôi mắt phẫn nộ đang trừng mắt lên nhìn hai người không ngừng thay đổi
tư thế yêu, sắc mặt lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi.
Không ngờ là cô làm nhiều việc như vậy, thế nhưng lại khiến cho cô ta được hưởng lợi!
Sau đó, cả người Nhiếp Tử Vũ mềm nhũn dựa vào trong ngực của Nhiếp Tử
Phong, hai chân mở ra, để mặc cho anh lau đi dấu vết yêu giữa hai chân
của mình.
"Em tán gẫu với Joe?" Ánh mắt của Nhiếp Tử Phong khẽ liếc nhìn lên cửa sổ chat của máy tính.
"Vâng. Hả?" Trả lời được một nửa, đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó không
đúng, hai tay của anh giữ chặt lấy anh, do dự hỏi: “Sao anh biết đó là
Joe?”
"Trên tài khoản không phải có thể hiện tên sao? Ngoại trừ
Joe ra chẳng lẽ em còn có người đại diện khác?” Nhiếp Tử Phong khẽ giải
thích.
"Đúng vậy! Không đúng!" Ngây ngốc trả lời rồi đột nhiên
lại cảm thấy không đúng, vẻ mặt cô kinh ngạc nhìn Nhiếp Tử Phong, nuốt
một ngụm nước bọt: “Anh… Anh đã biết?”
"Ừ, hừ."
Nghe vậy,
nụ cười của Nhiếp Tử Vũ nhất thời cứng ngắc trên khóe miệng: "Anh đã
biết khi nào?" Cô còn tưởng là mình đã giấu giếm rất kỹ rồi chứ!
"Trước ngày lễ hội hoá trang.” Anh không hề che giấu.
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người, cô khiếp sợ nhìn anh, sưng mặt
lên: "Đêm hôm đó anh đối xử với em thô bạo như vậy, còn khiến em cho
rằng mình bị người lạ xâm phạm… Em có thể hiểu rằng anh đang trả thù vì
em đã lừa anh không?”
"Có thể." Anh gật gật đầu, cười rất vui vẻ.
"Chết tiệt. . ." Con hồ ly này lại có thể. . .
"Đi tắm rửa nhé?" Nhìn cô đang đổ mồ hôi nhễ nhãi, trợn mắt lên nhìn mình, Nhiếp Tử Phong dịu dàng lảng sang chuyện khác.
"Vâng." Quả nhiên là một cô bé rất ngây thơ trong sáng, Nhiếp Tử Phong vừa mới
nói như vậy đã quên đi những lời trước đó, cả người miễn cưỡng ôm lấy bờ vai của anh, cô nói: “Anh ôm em đi, em sợ em đứng xuống đi cái kia sẽ
chảy ra…”
Nhiếp Tử Phong khẽ cười cười, ôm ngang người của cô: “Được, nữ vương bệ hạ của tôi!”
※
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chỉ chớp mắt một cái một tuần đã trôi qua.
Lạc Thuần lần lượt đóng giả thành Nhiếp Tử Vũ xuất hiện ở trước mặt của
Nhiếp Tử Phong, nhưng mà lại không có lần nào thực hiện được kế hoạch,
hết bận công chuyện thì lại có một số việc vặt khác chen ngang.
Nhưng cho rằng cô có thể buông tha dễ dàng như vậy sao? Hừ! Sao có thể chứ!
Mặc dù không chiếm được Nhiếp Tử Phong, nhưng mà cô ta cũng không để cho
mình rảnh rỗi chút nào. Vì để khiến mình càng ngày càng giống Nhiếp Tử
Vũ, cô ta triệt để thay đổi kiểu tóc và cách ăn mặc của mình.
Cô ta đang chờ đợi thời cơ, đợi tới một ngày nào đó cô ta có thể có được anh một cách triệt để rồi thì. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT