Chạy một hơi ra khỏi nhà hàng, nước mắt Nhiếp Tử Vũ lã chã rơi. Cô chạy chậm bước chân, xoay người lại, mắt nhìn thấy cửa nhà hàng vẫn đóng chặt, mọi chờ đợi biến thành mây khói, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Anh không đuổi theo . . .

Điều này nói lên anh để ý Quan Duyệt.

Nhớ tới cảnh tượng mới vừa rồi anh trách cứ mình trước mặt mọi người, trong lòng Nhiếp Tử Vũ thấy nhói đau.

Anh thà tin tưởng người phụ nữ vừa mới gặp chứ không chịu tin người đã sống cùng với anh mười lăm năm, chẳng lẽ ở trong lòng của anh, anh chỉ thương hại mình mà không thích dù chỉ một chút?

Đây là một vết thương sâu nặng ở trong lòng cô, cô khóc rồi quay người bỏ chạy. Hai mắt đẫm lệ không chú ý tới lúc này có một chiếc xe BMW đang chạy về phía mình. Lúc cô nhìn rõ, trong đầu trống rỗng, chân như bị đeo chì không thể nhúc nhích.

Vì vậy chỉ nghe thấy ‘Két!’ một tiếng, BMW lao vào hàng cây bên đường.

Phục hồi lại tinh thần, Nhiếp Tử Vũ chột dạ trong lòng, đôi chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Cô khóc nhìn người đàn ông trong xe BMW đi xuống đang đi về phía mình, cúi đầu thấp xuống nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

"Ngẩng đầu lên!" Người đàn ông tức giận bước tới, nói.l.d.q.d.d

"Hu hu, thật xin lỗi, thật xin lỗi." Nhiếp Tử Vũ khóc sụt sùi, cúi gằm đầu xuống, nhất định không ngẩng đầu lên.

Thấy thế, người đàn ông đau đầu nhíu mày, đành phải cúi người xuống nâng cô đứng lên. Nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến lem luốc thì lập tức sửng sốt, tuỳ tiện hỏi: "Là cô à?" Trong giọng nói có sự vui mừng bất ngờ.

Tuy rằng có khác, cô không trang điểm kỹ càng diễm lệ như lần trước, lúc này vẻ mặt cô rất trong sáng, cứ giống như hai người khác nhau. Nhưng Lãnh Duy Biệt nhìn một cái là nhận ra cô, cô chính là người phụ nữ khiến cho anh phải nhớ thương!

Không ngờ sẽ gặp cô ở chỗ này, Lãnh Duy Biệt thấy cao hứng trong lòng.

Nhìn đôi mắt mê mang đẫm lệ của Nhiếp Tử Vũ, Lãnh Duy Biệt nhăn mày, lo lắng hỏi: "Có phải em đã bị thương chỗ nào rồi hay không? Tại sao lại khóc?" Nói xong, anh ta vội vàng kiểm tra thương thế của cô, hoàn toàn quên mất bản thân mình mới là người bị hại. lê.quy.d

Đôi mắt to tròn trong trẻo của cô nhìn anh ta lo lăng cho mình, lại nghĩ tới Nhiếp Tử Phong đối xử với mình rất dứt khoát, lại càng khiến cô khóc lợi hại hơn.

Vừa nghe tiếng cô khóc đến tê tâm liệt phế, trong lòng Lãnh Duy Biệt cũng rối rắm, một cảm giác yêu mến không nói nên lời dâng lên từ đáy lòng .

"Không được, anh vẫn nên dẫn em đi bệnh viện kiểm tra một chút xem sao." Anh ta nói xong, ôm ngang người Nhiếp Tử Vũ lên đi tới xe BMW.



Xe BMW màu trắng chạy trên đường lớn.

Nhiếp Tử Vũ thút thít, thật vất vả nước mắt mới ngừng rơi, câu nói đầu tiên là: "Không cần. . . Không cần đi bệnh viện, em. . . Em không sao." Cô mở to đôi mắt, vẻ mặt chờ đợi nhìn anh ta.

Lãnh Duy Biệt ngẩn người, giảm tốc độ lại, anh ta cũng nhìn cô, trong mắt có một chút không yên tâm: "Thật sự là không có chuyện gì sao? Nhưng mà vừa rồi em khóc rất dữ dội đó."

"Ừ, em không sao. Em chỉ là ..." Đột nhiên, lời nói đến cổ lại nghẹn lại, đáy mắt Nhiếp Tử Vũ lại ngân ngấn nước. Nhưng cô không muốn khiến cho anh ta lo lắng cho cô, vì vậy cố nặn ra nụ cười, nói: "Bởi vì em có chút vấn đề trong chuyện tình cảm."

Lãnh Duy Biệt đã hiểu gật đầu một cái.

"Bây giờ em muốn đi đâu?" Anh ta hỏi.

Đi đâu? Cô cũng không biết. Cô chỉ biết trong lòng mình rất buồn bực khó chịu, còn lại cái gì cô cũng không biết.

Nhìn cô trầm mặc, Lãnh Duy Biệt cười dịu dàng, nói: "Nếu như em không biết đi đâu, có thể đi ăn cơm trưa với anh không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play