Đối với sự phẫn
nộ của Nhiếp Tử Phong, Nhiếp Tử Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ trợn mắt một
cái, sau đó chờ anh mắng xong rồi mới mở miệng.
"Xong chưa?"
"Cái gì?"
"Em nói anh đã mắng xong chưa?" Nhiếp Tử Vũ miễn cưỡng hỏi, xoa xoa huyệt
thái dương đang đau của mình. "Em mệt chết đi, anh mắng xong rồi thì em
muốn đi nghỉ ngơi. Nếu như vẫn chưa mắng đủ thì để dành ngày mai lại
mắng tiếp, có được không?” Ở cùng với Triệu An Nhã một ngày, lại vì nghi ngờ hành vi kỳ lạ của cô ấy một ngày, khiến cho Nhiếp Tử Vũ mệt tới mức không chịu nổi. Đi theo nhưng lại không biết được gì, tự hỏi sao lại
mệt như vậy.
"Em đây là. . ." Lời nói của Nhiếp Tử Phong liền im
bặt lại, bởi vì Nhiếp Tử Vũ vừa cúi người xuống hôn lên gò má của anh
một cái. Khi anh vẫn còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng bỏ lại một câu: "Ngủ ngon." Sau đó thì đi mất.
Một lát sau.
Nhiếp Tử Phong sờ lên chỗ bị cô hôn qua, bực mình nhìn cửa phòng đã đóng chặt lại của cô, lẩm bẩm nói: "Muốn hôn cũng nên hôn lên môi chứ. . ."
Mặc dù nói như vậy, nhưng mà anh vẫn bỏ qua cho cô.
. . .
Một đêm ngon giấc, ngày hôm sau Nhiếp Tử Phong mới nhớ tới vẫn còn chưa nói cho Vũ Vũ biết chuyện anh có thể tự đứng lên. Cho nên nhanh chóng rửa
mặt, chải đầu rồi lập tức bảo giúp việc gọi Nhiếp Tử Vũ lên, kết quả là
cằn nhằn nữ giúp việc một lúc lâu, nhưng lại không dẫn người anh muốn
thấy tới.
"Chết tiệt, lại chạy đi đâu rồi!" Nhiếp Tử Phong khẽ
rủa một tiếng, trong lòng âm thầm thề: chờ khi nào cô trở về thì nhất
định phải trang bị một cái thiết bị định vị trên người của cô, như vậy
thì suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ anh đều có thể biết cô đang ở đâu!
※
Sau khi ăn cơm xong, Nhiếp Tử Phong bị đẩy vào trong thư phòng. Bởi vì liên quan tới vết thương ở chân, cho nên mọi công việc trong tập đoàn Nhiếp
Phong đều giao cho ba Nhiếp, nhưng mà sau khi tình hình của anh ổn định
lại, thì anh lại muốn tiếp tục công việc.
Thay đổi hoàn cảnh làm
việc, tốc độ Nhiếp Tử Phong xử lý công việc cũng nhanh hơn trước rất
nhiều. Bởi vì hơn nửa thời gian anh phải làm vật lý trị liệu phục hồi
chức năng, vì vậy nên có một số chuyện anh tuyệt đối không dây dưa kéo
dài, cho nên có lúc anh rất vô tình không chút mềm lòng!
Ký xong
một phần tài liệu, giữa lúc Nhiếp Tử Phong muốn xem phần tài liệu còn
lại, thì có tiếng gõ cửa cắt ngang anh.
"Mời vào."
Cánh cửa được mở ra, tiếng bước chân lộc cộc vang lên.
Tưởng là nữ giúp việc bưng cà phê vào cho mình, anh không ngẩng đầu lên khẽ nói: "Đặt cà phê lên bàn, cô có thể đi được rồi.”
Nhưng mà đợi một lúc lâu, đối phương vẫn chậm chạp không có phản ứng gì.
“Cô không nghe thấy lời nói của tôi sao? Tôi nói đặt cà phê xuống, cô có thể…”
Nhưng mà không chờ anh nói hết câu, một giọng nói trong trẻo đã vang lên cắt ngang lời của anh. “Tử Phong, là em.”
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, trong nháy mắt trước mặt của Nhiếp Tử Phong hé lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Anh thả bút đang ký tên xuống kêu
“cạch” một tiếng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía người mới
tới.
“Là cô?” Vẻ mặt lạnh nhạt của anh tràn ra, anh hơi nhíu mày
lại, khoé miệng nở ra một nụ cười khiến người ta khó suy đoán được: “Tôi nghĩ cô đã biến mất khỏi cái thế giới này rồi chứ, cô tới đây làm gì?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Quan Duyệt sửng sốt, một giây sau lộ ra biểu tình uất
ức, dùng ánh mắt khổ sở đáng thương nhìn Nhiếp Tử Phong nói.
"Anh trách em lâu như vậy mà không tới thăm anh sao?" Cô ta cắn môi, đáy mắt ngân ngấn nước mắt. "Không phải em không muốn tới thăm anh, thật sự là
do nhiều việc quá, bận quá không sắp xếp được, cho nên. . ."
“Bận tới mức thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không có?” Nhiếp Tử
Phong khẽ châm chọc nói, vạch trần cô ta: “Tôi còn tưởng sau khi cô biết tôi bị tàn phế, thì sợ tôi sẽ nhờ vả cô, cho nên cô mới không tới.”
Nhưng mà có một chút cô ta không nói sai! Cô ta bận rộn nhiều việc.
Cô ta nên bận rộn mới đúng!
Dù sao trong khoảng thời gian này anh đã ở đằng sau làm nhiều việc mờ ám
với các xí nghiệp của Quan Thị như vậy, cũng nên có chút hiệu quả mới
đúng chứ!
Mà vào lúc này cô ta tới tìm đến anh, chắc là nội bộ đã rất loạn rồi!
“Em…” Khí thế bức người của anh bất giác khiến cho Quan Duyệt có chút phẫn
nộ, vẻ mặt cũng thay đổi. Nhưng nghĩ tới tình trạng hiện nay của công ty nhà mình, cô ta chỉ có thể tự mình nhịn xuống. Cô tự nhủ ở trong lòng:
dù cho anh có tàn phế, nhưng tiền tài và địa vị của anh đủ để bù đắp
khuyết điểm này rồi!
"Anh hận em như vậy sao? Được rồi, anh đã
không muốn nhìn thấy em, em đi đây. . ." Nói xong, lau giọt nước mắt rơi ở khoé mắt, xoay người muốn đi khỏi.
"Chờ một chút!".
Cười chế giễu. Thấy cô ta muốn rời khỏi, Nhiếp Tủ Phong lập tức muốn ngăn cản cô ta.
Đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong khẽ sáng lên một tia gian xảo, khớ miệng khẽ cong cong lên thành hình một vòng cung, mắt nheo lại.
Nếu cứ để cho cô ta đi như vậy thì lợi cho cô ta quá rồi, cho nên cái bẫy mà
anh thiết kế trước đó không phải đã quá uổng phí rồi sao? !
Vì
thế cho dù trong lòng vô cùng chán ghét cô ta đi nữa, anh cũng cố gắng
nhẫn nhịn lại. "Đừng đi, anh chỉ nói giỡn với em chút thôi mà.”
Nghe vậy, Quan Duyệt hơi sững sờ. Cô ta chậm rãi xoay người, đôi mắt mang
theo nước mắt đang rưng rưng nhìn ánh mắt dịu dàng kia của Nhiếp Tử
Phong xong, cô ta lập tức nín khóc mỉm cười.
"Tử Phong, anh làm em sợ muốn chết!" Cô ta đi tới bên cạnh anh, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Kìm nén lại sự oán hận, bàn tay của Nhiếp Tử Phong xoa xoa khuôn mặt trang
điểm kỹ càng của cô ta, dịu dàng nói: “Anh biết em bận rộn nhiều việc,
hơn nữa, anh rất yêu thích người phụ nữ mạnh mẽ như em!”
Vừa nghe xong, lần thứ hai Quan Duyệt ngây người ra. Một lúc lâu, cô ta lộ ra
một vẻ mặt vui mừng, ngồi chồm hỗm ở trước mặt của Nhiếp Tử Phong, ngẩng đầu thâm tình nhìn anh: "Tử Phong. . . Anh mới vừa nói cái gì? Anh nói
anh. . ."
Quan Duyệt cho là mình đã nghe nhầm, mãi cho tới khi
Nhiếp Tử Phong hôn một cái lên trán của cô ta, sau đó dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng dịu dàng nói với cô ta.
"Ngốc ạ, em không nghe
nhầm, anh nói anh yêu em. Hơn nữa, anh còn không ngừng yêu em, anh còn
muốn. . ." Nói đến đây, Nhiếp Tử Phong nở ra một nụ cười tươi tắn với vẻ mặt thần bí, dưới ánh mắt chờ mong của cô ta nói ra mấy chữ: “Kết hôn
với em!”
"Kết hôn? !" Quan Duyệt lặp lại lời nói của anh, cô ta
không thể tin được anh có thể nói ra mấy chữ “Kết hôn với em” êm tai như vậy. Nhất thời sững người tại chỗ không biết phải làm sao.
Cô ta muốn kết hôn cùng với anh, hơn nữa còn muốn tới mức phát điên lên, nhưng đó là trước khi chân của anh chưa bị
tàn phế. Mà bây giờ chân của anh đã bị tàn phế rồi, muốn cô ta phải chăm sóc cho anh, chuyện này… Cô ta bắt đầu do dự.
“Ừ.” Nhiếp Tử
Phong ngắt chóp mũi của cô ta, cười nói: “Chúng ta cũng đã đính hôn, em
nói anh không kết hôn với em thì kết hôn với ai? !” Nhiếp Tử Phong vừa
nói, vừa chú ý tới sự biến hoá trên khuôn mặt của cô ta, sau khi nhìn
thấy sự giãy giụa trong ánh mắt của cô ta, ý cười trên khoé miệng của
anh tràn ra cả khuôn mặt.
Người phụ nữ không biết sống chết, dám
lấy anh ra để đùa giỡn xoay vòng như vậy, vậy thì đừng trách anh sẽ huỷ
diệt cô ta một cách triệt để! Dám động tới người phụ nữ của Nhiếp Tử
Phong anh! Anh sẽ khiến cho cô ta máu phải trả bằng máu! Nhiếp Tử Phong
hung ác thề ở trong lòng.
“Chuyện này…”
“Sao vậy? Em không muốn kết hôn với anh? Có phải là bởi vì chân của anh…” Nhiếp Tử Phong
vừa nói vừa nhìn về phía hai chân của mình, cười nói: “Em yên tâm, chân
của anh chỉ tạm thời không đi lại được thôi, chỉ cần kiên trì thì một
ngày nào đó sẽ tốt lên, hơn nữa… Cho dù anh có bị phế thì anh sẽ đảm bảo “tính phúc” cả đời cho em, trước tiên, em có muốn thử một chút không?”
Anh nói sâu xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT