Tô Chi Niệm liếc mắt nhìn Đường Nặc một cái, mới cầm lấy túi văn kiện rồi mở ra.
Tô Chi Niệm lấy văn kiện bên trong ra, khi nhìn thấy bốn chữ “Tập đoàn Tống thị”, vẻ mặt liền cương cứng lại trong nháy mắt.
Đường Nặc lười biếng ngồi trên sofa, không hề khách khí chút nào cầm lấy một
quả táo trên bàn trà cắn một miếng, sau đó mở miệng nói: “Sao? Có phải
rất cảm động hay không?”
Tô Chi Niệm không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm phần văn kiện này.
Đường Nặc tự nhiên kể công: “Bởi vì mình biết, chỉ cần người phụ nữ tên Tống
Thanh Xuân đó nói ra yêu cầu, chắc chắn cậu sẽ đồng ý, cho nên dù cậu
không nhờ vả gì mình, mình cũng đã thu thập hết tất cả các tài liệu về
Tống thị cho cậu rồi...”
Từ đầu đến cuối Đường Nặc đều
không chú ý đến sự khác thường của Tô Chi Niệm, tiếp tục lải nhải nói:
“Chuyện khác, mình không đoán được suy nghĩ của cậu, nhưng chỉ cần có
liên quan đến Tống Thanh Xuân, thì lại không thể giấu được mình... Dù
sao, trên thế giới này cũng có một Tống Thanh Xuân, từ quá khứ đến hiện
tại, là người duy nhất có thể đi vào thế giới của Tô Chi Niệm...”
“Ai, cậu làm gì thế!” Đột nhiên, Đường Nặc nhảy dựng lên, nhìn phần văn kiện chẳng biết từ lúc nào đã bị Tô Chi Niệm vò nát, rống lớn một tiếng, sau đó liền vọt tới: “Tô Chi Niệm, đó là mình không ngủ cả đêm, sửa sang
lại cho cậu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mà cậu đã vò nát rồi hả?
“Cậu có biết không, mình tốn rất nhiều tế bào não...”
Từ đầu đến cuối, Tô Chi Niệm đều không để ý đến những gì Đường Nặc nói,
Đường Nặc đưa văn kiện cho anh, tờ nào đến tay anh đều bị xé nát.
Mãi đến khi văn kiện mà Đường Nặc đưa tới đều bị xé nát không còn chút gì,
Tô Chi Niệm mới mở miệng vàng: “Nếu không có chuyện gì, cậu có thể đi
được rồi.”
Đường Nặc nhìn văn kiện bị xé nát xếp thành
chồng, lại nhìn Tô Chi Niệm, như là hiểu ra được điều gì, mở miệng nói:
“Tô Chi Niệm, chẳng lẽ tối qua cậu không đồng ý với Tống Thanh Xuân về
tiếp quản Tống thị?”
Tô Chi Niệm không yên lòng “Uhm” một tiếng.
“Cậu có biết là, Tống Thừa đã tự sát không?” Ba của cô ấy nằm viện rồi? Hiện giờ Tống thị quần long vô chủ, cô ấy cũng không học về quản lý, công ty đang sắp kề cận đến việc phá sản rồi?”
Tô Chi Niệm không để ý đến Đường Nặc, một tay di chuột, tắt máy tính.
Đường Nặc tiếp tục tra hỏi đối với sự im lặng của Tô Chi Niệm: “Tốt xấu gì
các cậu cũng từng quen nhau, chắc là cậu cũng không muốn ngồi yên đợi
ngày đó xảy ra chứ?”
Tô Chi Niệm khép lại máy tính, cầm áo khoác lên mặc vào.
“Cậu thật sự không giúp Tống Thanh Xuân, không giúp tập đoàn Hứa thị?”
Tay cầm chìa khóa xa của Tô Chi Niệm, hơi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn
vào mắt của Đường Nặc, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: “Đúng, mình thật sự
không giúp Tống Thanh Xuân, không giúp tập đoàn Tống thị.”
“Lúc trước đã xảy ra chuyện gì, mà lại khiến cậu tuyệt tình như vậy?” Đường
Nặc tiếp tục hỏi dò một câu, sau đó qua một lát, lại hỏi: “Còn có, năm
năm trước, thật sự giống như lời đồn đại, cậu và cô ấy có qua đêm với
nhau? Về sau, cậu cũng không nói gì cả, liền chuyển ra khỏi Tống gia,
lúc đó, các cậu đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Nặc còn chưa hỏi xong, nhìn thấy sắc mặt của Tô Chi Niệm trở nên đặc biệt âm trầm,
anh lập tức thức thời ngậm miệng lại, bước nhanh đi đến cửa văn phòng:
“Mình vừa mới nhớ tới, mình còn có việc, đi trước đây...”
Nói xong, Đường Nặc liền kéo cửa ra, đi ra khỏi văn phòng.
Quá tầm mười giây đồng hồ, cửa lại mở ra, Đường Nặc chỉ ghé đầu vào: “Đúng rồi, có chuyện mình quên chưa nói với cậu...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT