Sáng sớm, Bạch Lạc Nhân rời giường, từ trong chăn lấy ra một cái quần lót liền mặc vào, sau khi mặc quần vào mới cảm giác có chút không bình thường, mở mắt ra nhìn, người kia đường hoàng mặc quần lót của cậu đang đứng trước gương cạo râu.

"Hai chúng ta mặc nhầm quần lót." Bạch Lạc Nhân sâu kín nhắc nhở.

Cố Hải cúi đầu liếc mắt nhìn, rồi lại nhìn qua phía Bạch Lạc Nhân, bên mép đều là bọt gel, cười rộ lên rất gợi cảm.

"Thảo nào tôi cứ thấy sao mặc lại chật như vậy chứ!"

"Đừng có giả bộ!" Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải,"Quần lót của hai chúng ta rõ ràng là cùng một cỡ."

"Yô...." Cố Hải cười xấu xa, "Cậu lén lút nhìn cỡ quần lót của tôi hả?"

Bạch Lạc Nhân bị làm cho tức giận, vươn chân dùng sức đạp một cái lên cặp mông săn chắc của Cố Hải, Cố Hải không có phòng bị, khuôn mặt liền dán lên cái gương, cọ một mảng lớn bọt gel lên trên.

"Cởi ra ngay!" Bạch Lạc Nhân tức giận nói với Cố Hải .

Cố Hải xoay người vẻ mặt tỏ ra rất thoải mái,"Được rồi, cởi ra thì cởi ra, cậu cũng cởi ra đi."

Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn cả người.

"Cởi ra, cậu không cởi ra thì đổi kiểu gì?" Cố Hải túm quần Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân lùi lại vài bước, Cố Hải không chịu ngừng tay, hai người giằng co ầm ĩ đến bên cạnh giường, một người lộ vẻ gian tà, một người đấm đá loạn xạ, tiếng cười hòa cùng tiếng mắng chửi, làm cho cơn buồn ngủ buổi sáng giảm đi rất nhiều.

"Nhân Tử, Nhân Tử!"

Giọng Dương Mãnh đầy truyền cảm ở trong sân vang lên, Bạch Lạc Nhân nhìn qua cửa sổ, ra sức đẩy Cố Hải một cái,"Mau mau mặc quần áo vào, Dương Mãnh tới."

"Tại sao cậu ta lại tới?" Cố Hải nhíu mày.

Bạch Lạc Nhân nhắc nhở Cố Hải một câu,"Nói cho cậu biết, đừng có gây khó dễ với cậu ấy nữa!"

"Được, tôi biết rồi." Cố Hải bất đắc dĩ phải trả lời.

Dương Mãnh vén mành cửa của Bạch Lạc Nhân lên, nhìn thấy Cố Hải đang mặc quần áo, Bạch Lạc Nhân đang đeo giày, cái chăn trên giường như một mớ hỗn lộn, dưới giường còn rải rác hai đôi tất, trong buồng bay một mùi nồng nặc hormone đàn ông, hai người kia không nhanh không chậm làm chuyện của mình, cảnh tượng vừa hài hòa vừa có chút không hài hòa.

Cùng nhau đến quán ăn vặt của thím Trâu ăn sáng, Dương Mãnh nghẹn họng không ngừng nhìn chằm chằm hai cậu thanh niên này ăn gấp năm lần cậu ta.

Trên đường, một mình Cố Hải chậm rãi đạp xe đi ở phía trước, Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh đi phía sau.

"Hai cậu vẫn luôn ở cùng nhau hả?" Dương Mãnh hạ giọng hỏi.

Bạch Lạc Nhân bình thản mà thừa nhận,"Ở gần hai tháng rồi."

Dương Mãnh rất ngạc nhiên,"Không phải cậu không thích ngủ chung với người khác hay sao?"

Ở phía trước Cố Hải nghe được rất có cảm giác thành tựu, tốc độ đi xe đạp càng ngày càng chậm.

Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải, thản nhiên nói,"Cậu ta chưa có chỗ ở, tôi có thể trách ai được đây? Cố chịu mà cho ở chung thôi!"

Hai chân Cố Hải chống xuống đất, lông mày dựng thẳng lộ ra vẻ hung dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt Bạch Lạc Nhân, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng, tên nhóc này, có tin trước mặt cậu ta tôi gọi cậu là vợ không hả? !

Đi được nửa đường, Bạch Lạc Nhân cũng gần như đem mọi chuyện của cậu và Cố Hải nói rõ cho Dương Mãnh nghe, Dương Mãnh nghe xong kinh hãi một trận.

"Cái gì? Cậu nói cậu ta chính là con trai bố dượng cậu? Vị kia......Con trai Thiếu tướng?"

Bạch Lạc Nhân gật gật đầu.

Ở phía trước Cố Hải nghe thấy nhưng im lặng không lên tiếng, không hề chen lời vào, cũng không hề ngăn cản, dù sao chuyện như vậy cũng không có gì phải mất mặt, Bạch Lạc Nhân bằng lòng nói thì Cố Hải cũng để cậu nói, Cố Hải cũng sớm muốn nói cho Lý Thước và Hổ Tử mọi chuyện.

Dương Mãnh nghe xong liền hồ đồ, cuối cùng nhịn không được cắt ngang lời Bạch Lạc Nhân.

"Là mẹ cậu kết hôn với ba cậu ta hay kết hôn với ba cậu hả?"

Bạch Lạc Nhân vỗ gáy Dương Mãnh một cái thật mạnh,"Cậu nói cái gì thế hả? Đương nhiên là mẹ tôi và ba cậu ta."

"Vậy vì sao cậu ta chạy đến ở nhà cậu hả? Cái này không lô-gích chút nào!"

Dương Mãnh chớp chớp mắt.

Bạch Lạc Nhân đau đầu một trận, việc này quả thực khó mà nói rõ ràng.

"Cậu ta và ba cậu bất hòa, tôi và mẹ tôi bất hòa, sau đó thì cứ như vậy...."

Dương Mãnh cái hiểu cái không mà gật đầu, sau đó xoa xoa hai tay, vẻ mặt tỏ vẻ hâm mộ.

"Thật là kịch tính! May mắn là mấy người trước đây tôi tìm đi phá đám cưới kia lúc lâm trận thì bỏ chạy, nếu không thì bọn họ đến hôn lễ ầm ĩ một trận thì có khi đã phá hủy cái hôn sự này, cậu đi đâu mà tìm được một người anh em tốt như thế này!"

Chuyện này Bạch Lạc Nhân vẫn còn có chút không thể quên được.

"Đúng rồi, trước đây tôi không hỏi kỹ, rốt cuộc mấy người kia đã xảy ra chuyện gì hả? làm sao lại cầm tiền rồi còn bỏ chạy?"

Dương Mãnh rất xấu hổ,"Việc này cũng trùng hợp mà, hôm đó cũng không biết từ đâu chạy tới hai người phóng viên, khiêng camera đến điên cuồng chụp. Bốn người kia nhìn thấy phóng viên liền luống cuống, sợ đăng lên báo mà! Liền chạy qua cướp lấy camera, ai ngờ hai phóng viên kia lại hoảng sợ! Bọn họ vừa mới đuổi theo, hai người này liền ném camera chạy trốn. Cũng tại cậu tôi không biết tìm người, tìm bốn tên tham tiền, ôm camera liền chạy mất, nghe nói còn bán được không ít tiền đâu......"

Cố Hải phanh xe lại.

Dương Mãnh đang đi ngay phía sau Cố Hải, thấy Cố Hải dừng xe lại càng hoảng sợ hơn.

"Cậu nói cái gì hả? Cậu tìm người đi phá đám cưới hả?"

Dương Mãnh phẫn nộ liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân,"Là cậu ấy bảo tôi tìm người."

"Sau đó đụng phải ai?"

"Hai phóng viên." Dương Mãnh chìa hai ngón tay.

Khuôn mặt Cố Hải cũng đều tái xanh,"Tiếp theo thì sao?"

Dương Mãnh nhận tội toàn bộ,"Tiếp theo.....Cướp camera của phóng viên, thì việc đó sẽ không thành công được."

........

Ba tháng Cố Hải lăn qua lăn lại phá kỳ án lâu như vậy, náo loạn hồi lâu, ngọn nguồn tội ác lại ngay tại đây! Cậu ta tận lực truy xét hung thủ hơn hai tháng, rõ ràng lại là người mà hút hồn cậu, nói cách khác chính là người vợ tốt của cậu!

Cố Hải khóc không ra nước mắt.

Bạch Lạc Nhân nhìn phản ứng của Cố Hải, trái tim đập thình thịch một cái, nhịn không được liền hỏi,"Hai phóng viên kia, không phải cậu tìm chứ?"

Miệng Cố Hải cứng ngắc không hề đáp lại, thế nhưng từ phản ứng của cậu Bạch Lạc Nhân cũng đại khái đoán ra được.

"Không phải cậu cũng tìm hai người bọn họ đi phá hỏng đám cưới chứ hả?"

Sắc mặt của Cố Hải càng khó coi.

Ngay cả Dương Mãnh đứng bên cạnh cũng nhìn ra được, nhịn không được đấm ngực giậm chân,"Ông trời của tôi ơi! Chẳng lẽ hai đội cùng một phe, kết quả gặp nhau lại tàn sát lẫn nhau?"

Bạch Lạc Nhân và Cố Hải cùng nhìn nhau rồi lại liếc mắt đi chỗ khác, dáng vẻ lúng túng như thế nào không cần phải nói cũng biết.

Ngược lại Dương Mãnh lại làm người hòa giải, vỗ vỗ vai bên đây, vỗ vỗ vai bên kia, khuyên nhủ,"Hai cậu nên vui vẻ, đây là duyên phận, các cậu suy nghĩ một chút, nếu như trước đây hai người bọn họ không kết hôn thành công, cậu cũng không bỏ nhà đi, trốn đến cái trường học này, thì làm sao mà gặp được Nhân Tử. Còn cậu, cậu cũng không gặp một người anh em có chung số phận như vậy, còn vui vẻ mà giữ cậu ta ở lại nhà mình, thật lòng thật dạ đối tốt với cậu ta, cái gì cũng tâm sự với cậu ta, cảm tình hai cậu cũng vì thế mà bền vững. Các cậu nói xem, tôi nói có đạo lý hay không?"

Dáng vẻ Dương Mãnh tỏ ra kiêu ngạo hò hét.

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân rất ăn ý mà đồng thời quét mắt liếc Dương Mãnh.

"Cậu không nói chúng tôi cũng biết."

Dương Mãnh,"........"

Buổi tối mỗi ngày sau khi tan học về nhà, Bạch Lạc Nhân nhất định sẽ quay sang lồng chó liếc mắt nhìn xem trạng thái tinh thần của A Lang như thế nào! Đồ ăn của con chó có đủ hay không? Khay nước có cần phải thay hay không..... Bạch Lạc Nhân đối xử với A Lang rất cẩn thận cũng rất nhẫn nại, mỗi ngày trước khi đi học và sau khi tan học cũng phải thân thiết vuốt ve A Lang một chút, nếu không làm vậy thì cả ngày A Lang đều tỏ ra không có tinh thần.

"Ra thả con chó ra ngoài đi." Bạch Lạc Nhân quay sang nói với Cố Hải.

Cố Hải đem lồng sắt mở ra, A Lang chạy ra ngoài, A Lang vừa ra liền nhào tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, mặc sức mà làm nũng líu ríu, Bạch Lạc Nhân cứ như vậy để cho nó đùa giỡn, Cố Hải ở bên cạnh nhìn cũng tức đỏ mắt.

Hai người đi ra khỏi cái sân nhỏ, một mực chạy về bên phải, bên kia có một con sông, có hai ông bà thường hay đi dạo ở bên sông.

Trên đường A Lang nhìn thấy người lạ liền sủa, qua đường tất cả đều cách xa nó.

Dọc theo bờ sông một đám chim sẻ phành phạch bay qua đỉnh đầu.

Trời rất lạnh, bờ sông đã kết một tầng băng mỏng, dọc bò sông gió thổi rất mạnh. Tay cầm xích con chó của Bạch Lạc Nhân có chút tím lại, Cố Hải nghiêng người sang cầm giúp cậu cái xích.

Ánh mắt của Bạch Lạc Nhân dừng lại bờ bên kia của con sông.

Thím Trâu mặc chiếc áo bành tô màu đỏ nhung dê, miệng cắn móng tay, thỉnh thoảng lại toét miệng mỉm cười, khuôn mặt giản dị bị ánh nắng chiều phủ lên một màu hồng dịu dàng, giống như thoáng cái quay lại tuổi hai mươi, cũng không hề nhìn thấy vẻ tiều tụy và vất vả khi còn bày bán sạp hàng. Đứng bên cạnh một người đàn ông kia, cả người đã trút hết vẻ xanh ngắt, mặc một bộ quần áo đẹp lên, mang theo nụ cười ấm áp, chân tay giờ cũng không còn nhìn thấy thô ráp xù xì nữa.

Bọn họ nghiễm nhiên không hề chú ý tới bên này có hai người đang nhìn hai người bọn họ, ánh mắt nhìn nhau không giấu giếm tình ý yêu thương.

Trong lòng Bạch Lạc Nhân có cảm giác phức tạp.

Có vui vẻ cũng có phiền muộn.

"Chọn ngày lo liệu chuyện này đi."

Tất cả bầu không khí đều bị một câu nói này của Cố Hải phá hỏng hết.

Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải,"Cậu cho là kết hôn đơn giản như vậy hả?"

"Không phải là tôi đang sốt ruột cho bọn họ hay sao?"

Bạch Lạc Nhân buồn bực,"Cậu sốt ruột cái gì?"

"Hai người bọn họ có thế giới riêng của bọn họ, cậu muốn thành bóng đèn hay sao? Đến lúc đó hai chúng ta không làm bóng đèn nữa mà cùng quay về căn hộ mới của chúng ta sống một cuộc sống gia đình yên ổn, thật tốt biết bao!"

Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lát, vỗ vỗ đầu A Lang,"Con trai, cắn cậu ta đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play