Suốt năm tiết học, Dương Mãnh không chịu ở một mình, chỉ cần mở cửa sau
đã biết là Dương Mãnh, chỉ cần cửa sau mở nhất định sẽ là câu này,"Sao
cậu lại đến nữa?."
Hết tiết Bạch Lạc Nhân nghe Dương Mãnh nói một kiểu, vào học nghe Vưu Kỳ nói một kiểu khác, nghe ai nói cũng không giống như đang nói dối. Một
người sẽ giả bộ rất đáng thương, một người sẽ giả bộ rất vô tội, Bạch
Lạc Nhân bị kẹp ở giữa rất khó chịu, nhưng phía sau còn có một phiền
phức nữa, không giúp một tay giải quyết vấn đề còn luôn luôn tìm cách
gây sự.
Rốt cuộc phải chịu đựng đến khi tan học, người đầu tiên ra cửa sau là Cố Hải lại thấy gương mặt Dương Mãnh.
Dương Mãnh lùi lại vài bước, cậu ta vừa nhìn thấy Cố Hải liền hoảng sợ,
cậu ta cảm thấy Cố Hải là người rất không nên đến gần, bản tính Bạch Lạc Nhân cũng tương đối ngầu, thật không biết hai người này làm thế nào có
thể chơi được với nhau.
"Tôi muốn cùng đi với cậu!"
Dương Mãnh dáng vóc thấp lùn, không cao đến vai Bạch Lạc Nhân, nói một
chút khoa trương, thì cậu ta nhảy lên ôm sát Bạch Lạc Nhân không rời một bước.
Đến cổng trường học, Bạch Lạc Nhân dừng lại nhìn Dương Mãnh,"Bây giờ có
thể đi chưa? Cậu ta là học sinh nội trú, không được phép ra cổng trường, cậu cứ yên tâm về nhà đi!"
"Ai nói thế?" Dương Mãnh hếch lên một chút,"Lần trước đến nhà cậu, cậu
ta liền theo dõi tôi đó. Không được, tôi phải đi cùng với cậu!"
Phía sau Bạch Lạc Nhân chính là Cố Hải, Cố Hải dắt xe, bình tĩnh bày ra khuôn mặt lạnh lẽo chờ cậu.
"Không phải lần trước là tình huống đặc biệt hay sao? Cậu ta phải chạy
trốn quản lý ký túc xá để không bị phạt điểm, còn phải tự mình bỏ tiền
ra ở khách sạn, mắng cậu có hai câu, không quá đáng chứ hả?"
"Vậy tôi cũng muốn đi cùng với cậu." Dương Mãnh hệt như bám lên người
Bạch Lạc Nhân,"Hai chúng ta từ lúc còn đi nhà trẻ đều đi cùng nhau, vút
cái đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Nếu không phải là bởi vì trước đây chủ
nhiệm lớp các cậu dạy quá giờ, tôi có thể cùng cách xa cậu hay sao? Nhớ
tới việc này tôi còn đau khổ trong lòng đó, cậu nói xem một mình tôi lẻ
loi như vậy, tôi có thể đi hết con đường dài như vậy hay sao, tôi có thể hay sao?"
"Được được được...." Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai Dương Mãnh động tình,"Cùng nhau đi, cùng nhau đi."
Mặt của người nọ phía sau càng u ám.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải,"Ba chúng ta cùng đi nhé."
Cố Hải đột nhiên cưỡi lên xe đạp đi, căn bản không hề để ý tới Bạch Lạc Nhân một chút nào.
"Không phải........." Dương Mãnh lại không nghĩ ra,"Cậu ta sao vậy? Làm
sao mỗi lần tôi nhìn thấy cậu ta, cậu ta cũng đều hầm hầm mặt với tôi
vậy?"
Khuôn mặt Bạch Lạc Nhân cũng trầm xuống,"Không có việc gì, không cần để ý tới cậu ta!"
"Lần trước cậu ta với cậu nước sông không phạm nước giếng hay sao, chính cậu nói với tôi những điều nay! Tôi nói này Nhân Tử, cậu làm thế nào
thuần phục được người như vậy hả?"
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng.
Dương Mãnh hiện tại đang đi không phải lại đi bộ nữa! Hoàn toàn là đang nhảy điệu Tăng-gô, đi ba bước lại quay đầu lại.
Bạch Lạc Nhân thực sự nhìn không nổi nữa,"Dương Mãnh, rốt cuộc cậu xảy
ra chuyện gì hả? Tôi hỏi qua Vưu Kỳ rồi, cậu ta nói cậu ta căn bản không hề đi tìm cậu, cậu ta cũng không hề quen biết cậu, cậu ta nói là cậu vu oan hãm hại, ý định gây xích mích quan hệ hai chúng tôi!"
"Tôi khinh, tôi khinh! ! ! ! !" Dương Mãnh vung tay hô hoán,"Thằng ranh! Thực sự là thằng ranh con!"
Bạch Lạc Nhân nhìn ra đại khái vấn đề, Dương Mãnh và Vưu Kỳ nhất định có chuyện, khẳng định Vưu Kỳ đã đi quấy rối Dương Mãnh, việc này không còn nghi ngờ gì nữa, thế nhưng nhất định không đến mức Dương Mãnh nói khoa
trương như vậy. Có thể Vưu Kỳ cảm thấy Dương Mãnh là người thú vị, muốn
trêu chọc cậu ta một chút thôi, kết quả Dương Mãnh lại là người không
chịu được trêu chọc, người khác nói cái gì thì chính là cái đó, vì vậy
chuyện mới láo loạn đến mức này.
"Ha ha..... Đến nhà rồi, vào đi thôi." Bạch Lạc Nhân vỗ vào gáy Dương Mãnh một cái.
Dương Mãnh còn vụng trộm nhìn đông nhìn tây một lượt, đứng ở hẻm nhỏ
nhìn một trận, mãi đến khi xác định bốn phía thực sự không có ai, mới
yên tâm đi vào.
Bạch Lạc Nhân đưa Dương Mãnh trở về, vòng qua một cái ngõ, chính là nhà của cậu.
Cố Hải đứng ở cửa nhà, xe đạp dựng bên cạnh, dưới chân một đống đầu thuốc.
Kết quả, Bạch Lạc Nhân cũng đều đi tới trong buồng, vẫn không thấy bóng
dáng Cố Hải đâu. Bạch Lạc Nhân đạp cánh cửa một cái, trong lòng bừng
bừng tức giận, còn mặt mũi mà lên mặt với tôi hả? Có bản lĩnh cậu cứ
đứng bên ngoài một đêm đi!
"Con trai, đã trở về hả? Đại Hải đâu?" Bạch Hán Kỳ hỏi.
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, đi vào buồng ngủ của mình đóng cửa 'ầm' một cái.
Mười phút trôi qua phút trôi qua, bên ngoài không có một chút động tĩnh
nào, Bạch Lạc Nhân không biết là Cố Hải vẫn đứng bên ngoài đợi, còn cho
là cậu đã về rồi.
Không bao lâu, giọng của thím Trâu vang lên ở bên ngoài.
"Đại Hải à, làm sao không vào nhà hả? Thằng nhóc này làm sao vậy? Giận
dỗi ai hay sao? Ai u, này, làm sao lại hút thuốc hả! Mau vào đi thôi,
bên ngoài lạnh lắm!...."
Bạch Hán Kỳ nghe được giọng nói liền đi ra bên ngoài, không bao lâu, xông thẳng đến phòng của Bạch Lạc Nhân, ầm ầm gõ cửa.
"Con trai, ra đây!" Giọng nói của Bạch Hán Kỳ rất nghiêm nghị.
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân khó chịu mở cửa.
Bạch Hán Kỳ tức giận,"Làm sao mà con không hiểu chuyện thế hả? Làm sao
con lại nhốt Đại Hải ở ngoài hả? Người ta lại trêu chọc gì con hả? Ba
nói con thằng nhóc hẹp hòi, hồi bé còn thấy con có chút đáng yêu, Đại
Hải nó là một đứa bé tốt, nó đối với con như thế nào hả? Ba con không có người anh em nào tốt như vậy, ba thực sự muốn có một người anh em tốt
như thế, ba......"
"Ai nhốt cậu ta ở ngoài ạ?" Bạch Lạc Nhân bị mắng oan liền tức giận,"Là chính cậu ta không muốn vào!"
"Nếu con không xem thường người ta, người ta có thể không vào hay sao?"
"Ai xem thường cậu ta ạ?" Bạch Lạc Nhân rống lên.
Bạch Hán Kỳ thở gấp gáp mấy cái,"Con không cần nói nữa, nhanh đi ra ngoài gọi nó vào đây!"
"Con không đi!" Bạch Lạc Nhân đặt mông ngồi lên ghế.
Bạch Hán Kỳ cũng rống lên,"Con không đi ba đi!"
"Ba không cần đi!"
Bạch Lạc Nhân muốn đứng lên níu Bạch Hán Kỳ lại, vẫn cứ chậm một bước, Bạch Hán Kỳ đã sải bước đi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân đi theo phía sau, trong lòng hận đến nghiến răng cắn lợi,
Cố Hải cậu điên rồi, cậu dùng chiêu này đúng không? Cậu không nói đạo lý mà còn muốn làm rối tung lên hả, lạnh chết cậu đi.
"Đại Hải à! Nghe chú nói, vào nhà đi, không cần chấp nhặt với Nhân Tử, từ nhỏ nó đã đần độn rồi!"
Bạch Lạc Nhân đột nhiên đạp cửa đi ra ngoài.
"Ba, ba không cần khuyên cậu ta, ba cứ để cậu ta đứng bên ngoài đi!"
"Ba thấy con mới cần phải đứng bên ngoài đó!" Bạch Hán Kỳ trợn mắt nói.
Cố Hải khuyên Bạch Hán Kỳ một câu,"Chú, chú không cần để ý đến con, chú vào trước đi, cháu ở ngoài thế này hóng mát một chút!"
Hai chữ 'Hóng mát' này được Cố Hải gằm thật nặng.
Bạch Lạc Nhân gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hải,"Cậu không muốn đi vào đúng không?"
Cố Hải đáp lại một câu,"Không phải là cậu bảo tôi đứng ở bên ngoài hay sao?"
Bạch Lạc Nhân dùng sức kéo Bạch Hán Kỳ, từng bước từng bước kéo vào bên
trong, Cố Hải cứ như vậy trừng mắt nhìn Bạch Lạc Nhân, không nói câu
nào, thế nhưng trong lòng thì kêu gào lớn tiếng, cậu nhẫn tâm để tôi
đứng bên ngoài hay sao? Cậu cũng không thể dỗ dành tôi hay sao? Con trai thỉnh thoảng cũng yếu đuối, cũng phải cho chút an ủi vuốt ve không phải sao?........
"Sương bắt đầu đóng băng rồi!"
Bạch Hán Kỳ thở dài, mắt vẫn nhìn ra ngoài cổng.
Bạch Lạc Nhân nhìn mặt đất một chút, sương cũng đóng băng thành một tầng mỏng trên đất. Cậu ta vẫn chưa đi vào buồng, ở trong sân bận bịu bận
bịu, kỳ thực vẫn luôn cảm nhận nhiệt độ phía ngoài, sợ ngộ nhỡ thực sự
tuyết rơi thì cậu ở trong phòng sẽ không biết.
Bạch Hán Kỳ nói xong câu đó, Bạch Lạc Nhân rốt cuộc nâng chân đi vào trong nhà.
Qua mười phút, Bạch Lạc Nhân lạnh mặt chạy ra cổng.
Cố Hải vẫn còn đứng đó, đứng vô cùng thoải mái, giống như quân nhân đứng gác.
Lúc đầu Cố Hải không hề phản ứng, sau đó nhếch miệng mỉm cưởi, mỉm cười xấu xa, sương lạnh đóng trên ria mép cũng tan chảy ra.
Bạch Lạc Nhân vào buồng, tiện tay đưa cho Cố Hải một túi chườm nóng.
Cố Hải luồn tay vào trong túi chườm nóng, cố ý tiến đến trước mặt Bạch
Lạc Nhân, nheo lông mày hỏi,"Ấm quá đi mất! Cắm điện khi nào hả? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ? !"
"Cậu có cần hay không, không cần thì bỏ tay ra!" Bạch Lạc Nhân đưa tay định túm lấy.
Lúc Cố Hải ngăn cản Bạch Lạc Nhân, cảm giác được tay cậu còn lạnh hơn so với mình.
"Tay cậu làm sao lại lạnh như vậy hả?" Nụ cười trên mặt của Cố Hải liền biến mất.
Bạch Lạc Nhân rút tay của mình ra, tức giận nói,"Cậu đứng bên ngoài đó,
ba tôi luôn nhìn tôi với cái ánh mắt đó, tôi không biết thẹn mà ở trong
phòng hay sao?"
Trong lòng Cố Hải vừa cảm động lại vừa áy náy, cậu ta cậu dùng túi chườm lóng bịt kín tay mình, rồi lại kéo tay của Bạch Lạc Nhân qua sưởi ấm
cho cậu, Bạch Lạc Nhân hơi chống cự, Cố Hải không muốn buông tay, một
bàn tay bao vây lấy một bàn tay khác, thỉnh thoảng còn dùng miệng hà hơi cho ấm hơn, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng lại có một chút
ấm áp khó nói thành lời.
Buổi tối trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân ở trong buồng ngâm chân, Cố Hải
vẫn không vào. Bạch Lạc Nhân rửa chân xong, đi ra bên ngoài xem một
chút, thấy Cố Hải đang ở trong phòng bếp, không biết bận bịu cái gì đó.
"Chú, nấu như thế này đã được chưa ạ?"
"Ừm, được rồi, bưng xuống đi."
Cố Hải múc một bát canh gừng, cẩn thận từng li từng tí bưng đi ra ngoài, thấy Bạch Lạc Nhân đứng ở trong sân, nhịn không được oán trách một
câu,"Cậu ra ngoài này làm gì? Mau vào đi! Bên ngoài này lạnh lắm!"
Bạch Lạc Nhân nhìn bát canh gừng trong tay Cố Hải, khóe môi giật giật, nhưng lại không nói gì.
"Nếm thử đi, xem vị nó ra sao?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân uống hai hớp,"Hơi cay một chút."
"Càng cay càng giải lạnh, uống thêm đi."
"Cậu không uống hả?" Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải.
Cố Hải cưng chiều cười,"Cậu uống xong thì tôi uống."
Hai người đều uống một cát canh gừng, đang chuẩn bị đi ngủ, Cố Hải đột
nhiên thấy trên cổ chân của Bạch Lạc Nhân có một đám máu ứ đọng. Hô hấp
của cậu liền chậm lại, không nói lời nào liền kéo chân Bạch Lạc Nhân qua hỏi,"Làm sao đây?"
"Cậu nói xem làm sao hả? Buổi sáng có một con lừa đá tôi."
Cố Hải ảo não một trận, cậu ta nhớ rõ ràng mình không sử dụng lực mạnh
như thế mà! Làm sao có thể đá thành như vậy? Ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt
ve, trong lòng từng đợt từng đợt sôi trào, tự Bạch Lạc Nhân làm đau là
một chuyện, cậu ta làm đau Bạch Lạc Nhân lại là chuyện khác, dáng vẻ
kiêu căng khó chịu buổi chiều tất cả đều biến mất, chỉ còn lại tự trách
bản thân và đau lòng.
"Đau không?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân nhân cơ hội trả thù,"Nói thừa, tự cậu đập đầu một cái xem sao."
Cố Hải đột nhiên cúi người, môi dán chân hôn liên tục, lại giả vờ đập đầu vào bàn chân Bạch Lạc Nhân.
Thân thể Bạch Lạc Nhân đột nhiên cứng đờ, vội vàng kéo Cố Hải ra.
"Cậu đừng có ầm ĩ, ba tôi còn ở bên ngoài đó!"
"Tôi mặc kệ, tôi đau lòng, tôi phải hôn, nếu không thì trong lòng tôi rất áy náy."
"Có làm quá chuyện không đó?" Bạch Lạc Nhân vừa xấu hổ vừa giận dữ,"Tôi
đùa cậu chút thôi! Căn bản cũng không đau, bình thường tôi cũng hay bị
va đụng, không có gì đáng ngại, cậu mau ngồi dậy đi!"
Cố Hải không những không ngồi dậy mà còn ngày càng táo tợn ở chỗ đó hôn
xuống, lúc đầu chẳng qua là dùng đôi môi cọ cọ, sau đó ngay cả đầu lưỡi
cũng đều dùng tới.
Mặt của Bạch Lạc Nhân cũng đều biến sắc, đột nhiên đạp cho Cố Hải một cái.
"Cậu đừng có mà hâm hấp! Sớm biết như thế còn đạp tôi hả?"
Cố Hải cười cười nắm lấy cái chân kia của Bạch Lạc Nhân, đau lòng không
thôi nói,"Tôi biết việc này là tôi sai, tôi không nên đối xử với bạn bè
cậu như vậy, nhưng mà Nhân Tử này, tôi thực sự không khống chế được tâm
tình của mình, trong lòng tôi đặc biệt không hề có cảm giác an toàn. Nếu như cậu có thể cho tôi một đáp án dứt khoát, tôi sẽ không hành động như thế!"
Tôi cho cậu một đáp án dứt khoát, tôi cũng chưa có cảm giác an toàn, ở trong lòng Bạch Lạc Nhân đáp lại Cố Hải một câu.
Trên mặt vẫn giả ngu.
"Cậu muốn cảm giác an toàn gì nữa hả? Mỗi ngày cậu đều ở đây ăn uống
chùa còn chưa đủ hả? Cậu còn muốn thế nào mới yên lòng yên dạ hả?"
Cố Hải dùng bàn tay hung hăng lôi một góc chăn, đem bản thân và Bạch Lạc Nhân khóa lại trong chăn, sau đó ôm chặt người bên cạnh, ôm thật chặt,
môi kề sát vào vành tai cậu.
"Cậu biết tôi muốn cái gì mà."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT