Hết tiết, Cố Hải đi vệ sinh, một cậu nam sinh lén lút chạy đến chỗ Bạch Lạc Nhân.
Luật bất thành văn của bạn học cả lớp đó là, có Cố Hải ở đây, tuyệt đối
không được tuỳ tiện tiếp cận Bạch Lạc Nhân. Tâm lý độc chiếm của Cố Hải
không phải bình thường, bất cứ một ai muốn đến gần đều phải có sự đồng ý của Cố Hải. Nữ sinh đi qua, bị một ánh mắt dọa sợ phải về chỗ của mình, nam sinh đến gần duy nhất một lần, lần sau cũng không dám liếc mắt về
phía bên này nữa.
"Bạch đại ca, cầu xin cậu một việc."
Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn nam sinh kia,"Chuyện gì?"
"Tôi theo đuổi một bạn nữ sinh, lớp bên cạnh, tôi muốn viết thư tình cho cô ấy, nhưng cậu biết đấy tôi viết văn không hay, mỗi lần viết văn đều
lạc đề, tôi sợ nếu tôi thực sự viết, sẽ dọa cô ấy sợ chạy mất."
"Cũng năm cuối rồi không phải sao? Vậy còn muốn viết thư tình hả....."
Rõ ràng đối với chuyện này Bạch Lạc Nhân không có hứng thú.
"Thì cũng bởi vì bây giờ đang là năm cuối, viết thư tình mới tỏ ra chân thành tha thiết đó."
Nam sinh khom khom đầu gối, vừa liếc mắt về phía cửa sau, vừa đem mặt kề lên trên bàn học của Bạch Lạc Nhân, thấp giọng cầu xin,"Bạch đại ca,
hai chúng ta từ lúc trung học đến giờ đều học cùng lớp, đây là lần đầu
tiên tôi cầu xin cậu! Cậu xem cậu thi thư pháp toàn quốc cậu còn được
huy chương vàng, văn chương của cậu luôn được đăng báo, tôi mà mượn văn
với chữ của cậu làm của riêng thì có cô nào tôi không tán đổ chứ!"
Vưu Kỳ ở bên cạnh trêu chọc,"Cậu cần phải mượn luôn khuôn mặt của cậu ta ấy, thế mới hoàn mỹ."
"Cậu cút sang một bên, liên quan gì đến cậu!" Nam sinh lườm Vưu Kỳ một
cái, rồi lại đem ánh mắt cầu khẩn hướng về phía Bạch Lạc Nhân, chắp tay
van xin,"Bạch đại ca, Bạch đại ca, cầu xin cậu."
"Không được, tôi không chép đâu, cậu viết xong, liền gửi đi. Không phải
tôi mới vừa nói rồi sao? Chữ của tôi quả thực viết không thể dịch ra
được, cậu là người tốt nhất trên đời giúp tôi thì giúp từ đầu đến cuối
đi."
Bạch Lạc Nhân do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Nam sinh đặc biệt vui vẻ, nhanh chóng lấy phong thư thơm ngát để lên bàn, rồi đặt một mảnh giấy lên trên.
Cố Hải đang tiến vào từ cửa sau.
Nam sinh vội vàng ngồi về chỗ của mình, giống như kiểu chưa từng đi qua chỗ Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân mở tờ giấy, bên trên viết một hàng chữ.
"Nữ sinh kia tên là Đổng Na."
Việc chuẩn bị rất chu đáo, ngay cả việc thiếu thời gian cũng tính
đến....... Bạch Lạc Nhân thấy buồn cười, rất nhanh khuôn mặt tươi cười
đổi thành kinh ngạc
Đổng Na? 12 cuộn giấy vệ sinh?
Lớp mười Đổng Na học cùng lớp với Bạch Lạc Nhân, phàm là đã là bạn học
cùng lớp với Bạch Lạc Nhân, hầu như đều biết nét chữ của cậu.
Chuyện này không dễ làm rồi........
Xem ra trước tiên phải đảm bảo nội dung trước đã sau đó mới thay đổi kiểu chữ một chút, đúng, cứ làm như vậy đi!
Tròn một tiết học, Bạch Lạc Nhân đều ngồi múa bút thành văn.
Một tay Cố Hải nâng cằm, ánh mắt thâm thúy vẫn luôn nhìn đầu bút của Bạch Lạc Nhân nhảy múa.
Cậu ta đang làm gì vậy?
Không nghe giảng? Cũng không ngủ? Trong lòng Cố Hải rất rõ ràng, Bạch
Lạc Nhân không bao giờ có thói quen làm bài tập khi đi học.
Hết tiết, hiếm thấy Bạch Lạc Nhân chủ động xoay người lại.
"Tôi xuống dưới mua chút đồ đạc, cậu đi cùng không?"
Đây là lần đầu tiên sau khi Cố Hải bày tỏ tình cảm, Bạch Lạc Nhân chủ
động mời cậu đi cùng, đối với một người chết mê chết mệt đối phương thì
lời mời này mê hoặc biết bao chứ. Cố Hải dùng sức nghiến răng nghiên lợi mới có thể bài trừ một chữ 'không' từ trong khớp hàm ra ngoài! Nhưng vì sự nghiệp tò mò theo dõi thì cũng đành, nghiến răng giậm chân, rồi cứ
thế mà cự tuyệt.
Sau đó, thì lại nhường cho Vưu Kỳ một chân bám càng.
Nếu thứ trên bàn kia không có chút mờ ám nào, thì cũng thật có lỗi với tấm lòng anh dũng dâng tặng cơ hội cho kẻ khác này.
Lấy ra thành quả phấn đấu một tiết học của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải mở ra xem.
Kết quả cũng không làm cho cậu thất vọng, nơi này quả thực ẩn chứa điều mờ ám, hơn nữa không phải mờ ám bình thường.
Trong nháy mắt trái tim Cố Hải liền lạnh, ngón tay cầm lá thư cũng đều run rẩy.
"Nếu như chưa từng gặp nhau, có lẽ trong lòng vĩnh viễn không nặng trĩu, nếu quả thật lỡ mất dịp tốt, sợ rằng suốt đời cũng không thoải mái. Ánh mắt đó, làm trái tim như nổi bão, làm cho đất đai cằn cỗi, phong cảnh
héo hon. Một lần xa nhau, cũng khiến trái tim hao gầy, mỗi khi ngắm nước ao thu, lại không cầm được nước mắt. Chết sao có thể không êm đềm, yêu
sao có thể thờ ơ, chỉ cần một lần yêu nhau, cuộc sống không còn gì hối
tiếc."
Những lời này hẳn là không phải là viết cho mình nhỉ?
Cố Hải cũng không biết đây là một bài thơ của Uông Quốc Chân, cậu hiểu
lầm Bạch Lạc Nhân nhọc lòng viết thư tình cho nữ sinh. Mỗi một từ trong
lá thư này, đều giống như một cây đinh đâm thẳng vào trái tim Cố Hải,
trước đây cậu ta cho rằng Bạch Lạc Nhân không cho cậu đáp án là cố ý gây khó dễ cậu, muốn thăm dò xem cậu có thật tình hay không, ai ngờ, rốt
cuộc Bạch Lạc Nhân lén lút thích người khác!
Cảm giác như bị bóp nghẹt này, so với hôm thấy Kim Lộ Lộ và nam sinh khác mướn phòng còn mãnh liệt hơn nhiều.
Người trước thì chỉ ảnh hưởng đến tâm trạng, người sau thì cảm giác tận sâu bên trong trái tim tổn thương vô cùng.
Cố Hải hít sâu mấy hơi, mới có thể điều chỉnh sắc mặt u ám về mức có thể miễn cưỡng nhìn được.
Bạch Lạc Nhân cũng sắp trở về, trong khoảng thời gian này, chính là lúc
mình cần giữ tôn nghiêm của người chồng! Ở trong phạm vi tình cảm của Cố Hải, cậu ta nhất quyết phải ngăn chặn chuyện này phát sinh thêm, cho dù Bạch Lạc Nhân cậu có tự nguyện cũng không được!
Cố Hải lại rút một tờ giấy viết thư giống như của Bạch Lạc Nhân, sau đó
nhìn thoáng qua tên nữ chủ nhân bức thư, rồi bắt đầu nói lời đả kích,
muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bây nhiêu, muốn gay gắt chói tai
bao nhiêu thì gay gắt chói tai bấy nhiêu. Cuối cùng, đem lá thư mình
viết nhét vào phong thư xinh đẹp, đem lá thư Bạch Lạc Nhân viết lấy ra
xé tan tành.
Bạch Lạc Nhân trở về, phong thư vẫn ngay ngắn đặt ở trên bàn học.
Sau đó ném một túi hạt dẻ cười lên bàn Cố Hải.
Trái tim Cố Hải cũng đã tan vỡ! Cậu đã đối xử với tôi như thế, cậu còn cho tôi hạt dẻ cười làm gì?
Bạch Lạc Nhân đem lá thư lấy ra nhìn thoáng qua, chỉ kiểm tra tên một
chút, không hề kiểm tra nội dung, bởi vì kiểu chữ quá giống nhau, Bạch
Lạc Nhân còn cảm khái ở trong lòng một phen, rõ ràng vừa rồi mình viết
rất chú ý mà, sao giờ lại biến thành nét chữ quen thuộc của mình nhỉ?
Quên đi, chắc với cái tính cẩu thả của Đổng Na cũng nhìn không ra những
chi tiết này đâu.
Bạch Lạc Nhân đem tên nam sinh viết lên thật gọn gàng, sắp đến giờ vào
lớp, cậu ta cấp tốc chạy ra khỏi phòng học, sang lớp bên cạnh chuyển cho Đổng Na.
Việc này lại làm trái tim đang lo lắng cuống cuồng của Cố Hải lại một lần nữa đau nhói.
Tròn một tiết học, cậu đều ngồi một mình ở phía sau vò đầu bứt tóc, tuy
rằng thư tình có thể làm giả, nhưng lòng của Bạch Lạc Nhân thích người
khác thì không thể giả được!
Chuông tan học vừa vang lên, lớp học mới nhốn nháo, liền nghe được tiếng kêu khóc ở ngoài cửa.
"Ai là Quan Đạt Trì? Đi ra đây cho tôi!"
Nam sinh kia thấy Đổng Na gọi mình, kích động đến mức bước đi cũng không thẳng.
Ai ngờ Đổng Na đi tới liền quay sang cho Quan Đạt Trì một cái tát, một
cái tát giòn tan vang lên, cả lớp đang ồn ào trong nháy mắt liền yên
tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng thở. Quan Đạt Trì có thế nào cũng không
nghĩ đến, một bức thư tình của mình sẽ đổi lấy một cái tát tai như thế
này! Cho dù cậu không thích tôi, cậu cũng không thể cư xử với tôi như
thế!
"Còn cậu nữa, Bạch Lạc Nhân!" Đổng Na khóc không ra hơi,"Lớp mười hai
chúng ta...... là bạn cùng lớp, vậy mà cậu giúp cậu ta đùa giỡn tôi!
Giúp cậu ta mắng chửi tôi!"
"Mắng chửi?" Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn cả người.
Cố Hải cũng ngửi thấy mùi nhầm lẫn.
"Cậu không cần giả bộ với tôi! Đừng có cho là tôi không nhìn ra nét chữ của cậu!
Đổng Na Tôi hôm nay coi như trông thấy cái gì gọi là không biết xấu hổ!
Sau này tôi mà còn nói thêm một câu với cậu, tôi sẽ không mang họ Đổng
nữa!"
Cố Hải nghe không nổi nữa, đứng bên cạnh Bạch Lạc Nhân làm anh hùng.
"Mắng xong chưa hả? Mắng xong rồi thì cút mau!"
Đổng Na lau nước mắt, đem "Thư tình" ném đến trên người Bạch Lạc Nhân, rồi khóc chạy về.
Trải qua một trận khôi hài như thế, Bạch Lạc Nhân cảm giác được trong
này nhất định xảy ra vấn đề gì đó, cậu ta đem tờ giấy bị vò nhàu mở ra,
đọc tỷ mỉ nội dung phía trên.
Mới đọc mấy câu, mặt của Bạch Lạc Nhân liền u ám.
Không cần nói, nét chữ gần giống của cậu thế này, ngôn ngữ gay gắt tục
tĩu buồn nôn thế này, nhất định là 'lễ vật' ông nội ngồi phía sau 'ban
tặng.'
Tan học, Bạch Lạc Nhân xoay người lại, ánh mắt bén nhọn bắn tới Cố Hải.
"Cậu lén lút thay đổi nội dung lá thư đúng không?"
Cố Hải rất tự nhiên mà thừa nhận,"Đúng!"
Bạch Lạc Nhân tức giận đập bàn một cái,"Sao cậu có thể làm hỏng chuyện vậy hả? Phiền gì đến cậu à?"
"Cậu nói xem phiền gì đến tôi hả?" Ánh mắt của Cố Hải không hề có chút
nhượng bộ,"Cậu còn viết thư tình cho nữ sinh, nếu như tôi không quản,
không phải cậu đã làm phản rồi hả?"
Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa thì không thở được, cậu hiểu, cậu hoàn toàn hiểu.
"Thư tình là tôi giúp Quan Đạt Trì viết cho Đổng Na!"
Sau một trận gầm rống giận dữ, Cố Hải trầm mặc một trận thật lâu.
Bao nhiêu vui sướng ở trong lòng chậm rãi tràn ra, lúc này đau đớn khó
chịu tích tụ hai tiết học đều hết sạch chỉ còn lại vui vẻ hạnh phúc, hóa ra cậu ta không có viết thư tình cho Đổng Na, hoá ra thư tình này là
cậu ta viết giúp nam sinh khác. Ngậm hoàng liên* hai tiết học, cuối cùng có người đút cho mứt táo, Cố Hải có thể không đắc ý hay sao? Mới vừa
rồi hai bàn tay còn đầy thù hận, lúc này đột nhiên giống như là được
phết đường phết mật, dịu dàng quay sang xoa nhẹ lên gò má anh tuấn của
Bạch Lạc Nhân mấy cái!
(Hoàng liên vị đắng, mứt táo vị ngọt.)
"Sao cậu không nói sớm hả?"
Bạch Lạc Nhân hận đến cắn răng nghiến lợi, mạnh mẽ hất tay Cố Hải ra,
tức giận nói,"Cậu còn cười được! Cậu làm một chuyện thất đức như thế mà
còn cười được hả?"
"Tôi làm chuyện gì thất đức hả? Tôi cho cậu biết, nếu thật sự cậu mà
viết thư tình cho nữ sinh, tôi làm chuyện này cũng quá nhẹ nhàng rồi!"
Khuôn mặt Cố Hải nghiêm lại,"Cứ coi như là cậu viết giúp Quan Đạt Trì
đi, tôi làm hỏng việc thì sao? Ai bảo cậu ta làm phiền cậu? Sao cậu ta
theo đuổi nữ sinh còn không tự mình chủ động hả? Một người dối trá như
vậy, cậu cũng không nên giúp cậu ta!"
Bạch Lạc Nhân cảm giác mình không có khả năng cãi nhau với Cố Hải, liền khoác cặp sách đi ra bên ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT